Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 507: Đây là giang bạn gái đâu

**Chương 507: Đây là bạn gái của Giang Triệt sao**
Bạn của Giang Triệt đăng một loạt ảnh, trong nháy mắt thu hoạch vô số lượt thích.
Tuy nói kỳ nghỉ là kéo dài đến sau Tết Nguyên Tiêu.
Nhưng Trần Vận, tổng giám đốc công ty này, làm sao có thể nghỉ ngơi nhiều ngày như vậy?
Qua Tết không được mấy ngày, nàng liền trở về Hàng Châu.
Cũng cùng Trần Vận trở về Hàng Châu còn có Khải Hi, trở về Hàng Châu cũng không có công việc gì để làm, ở Cảnh Thụy Ngự Thành trên ghế sô pha ngồi, buồn bực loay hoay điện thoại.
Nàng thật sự là rất nhàm chán.
TV xem không hiểu, Tiểu Lam Điểu mở không ra.
Trên ứng dụng Xianyu video không có phụ đề, càng xem không rõ...
Mà rất nhanh.
Buồn bực lướt WeChat, nàng liền chú ý tới động thái Giang Triệt vừa đăng.
WeChat của nàng chỉ có mấy người như vậy, vòng bạn bè liếc mắt là xem hết, lướt mấy lần là có thể lướt ra bài đăng từ hai năm trước.
Khải Hi mở ra xem.
Đó là một bức ảnh Giang Triệt cùng Tiêu Tiểu Ngư chụp chung.
Ảnh chụp bằng điện thoại, có chút tối, có chút xa.
Nhưng cũng vẫn có thể nhìn ra được, cô gái đứng cùng Giang Triệt tướng mạo thế nào.
Đó là một khuôn mặt, mà ngay cả trong mắt người phương Tây như nàng, cũng vô cùng xinh đẹp. Cô gái mặc áo lông, không nhìn rõ dáng người, nhưng từ tỷ lệ đầu thân chân mà xét, dáng người khẳng định cũng rất tốt...
Khải Hi đem hình ảnh phóng to, phóng to, lại phóng to, cẩn thận quan sát Tiêu Tiểu Ngư trong tấm ảnh.
Nếu như không phải ảnh chụp không đủ rõ ràng, nếu như là máy ảnh DSLR chụp...
Nàng sợ là từng sợi tóc đều muốn nhìn cho rõ ràng!
"Đây là bạn gái của Giang Triệt sao..."
Khải Hi lẩm bẩm một tiếng, đôi mắt màu xanh lam vẫn như cũ nhìn không rời mắt, thật giống như muốn tìm từ trong tấm ảnh, cô gái này rốt cuộc là có điểm nào có thể làm cho Giang Triệt cự tuyệt mị lực của mình...
Thành phố Đá.
Trần Thanh nằm trên giường trong phòng ngủ, chuẩn bị lướt vòng bạn bè rồi đi ngủ.
Mà vừa mở vòng bạn bè ra, nàng liền thấy động thái này của Giang Triệt.
Trong nháy mắt nhìn thấy, nàng trực tiếp bối rối, hoàn toàn không có buồn ngủ.
Nàng không khống chế nổi, lại bắt đầu lo lắng cho khuê mật thỏa đáng.
Mặc dù Trần Vận bình thường không thích lướt vòng bạn bè, chính nàng nói là WeChat thêm người thực sự quá nhiều, lướt một cái toàn là những thứ vô bổ, lãng phí thời gian.
Nhưng vạn nhất lại vừa vặn lướt thấy thì sao?
Trần Thanh mở cửa sổ trò chuyện của Trần Vận.
Nàng châm chữ rót câu, nghĩ nói bóng gió hỏi một chút, hoặc là ám chỉ một chút Trần Vận đừng đi xem, nhưng suy tư nửa ngày, căn bản không biết nói thế nào, cuối cùng vẫn từ bỏ.
Giấu đầu lòi đuôi.
Vốn dĩ Trần Vận không có ý định xem.
Nàng nói kiểu này, ngược lại làm Trần Vận đi xem, vậy thì đúng là biến khéo thành vụng...
Mà Giang Triệt đăng bài này lên vòng bạn bè xong, cũng không có lên men gì ở trên mạng.
Đem bài đăng trong vòng bạn bè của Giang Triệt phát lên mạng, bạn bè trên WeChat của Giang Triệt, không có ai làm như vậy, cho dù Giang Triệt có thêm rất nhiều bạn học trước kia, nhưng chỉ cần còn lưu lại trong danh sách bạn bè WeChat của Giang Triệt, vậy cũng là người biết chừng mực, thượng vàng hạ cám không thể làm chung một chỗ, hắn cũng sớm đã xóa hết những người không liên quan.
Ăn cơm nước xong xuôi, Hàn Đằng dẫn Giang Triệt cùng Tiêu Tiểu Ngư đi ngồi du thuyền.
Đương nhiên.
Không phải loại du thuyền "lên bờ không nhắc tới chuyện trên thuyền".
Chỉ là đơn giản ngắm cảnh, từ trên sông Hoàng Phổ thưởng thức cảnh đêm Ma Đô.
Tiêu Tiểu Ngư thích xem phong cảnh, đây cũng là lần đầu tiên nàng ngồi loại thuyền này, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ mới lạ, ngắm nhìn Bất Dạ Thành ven bờ.
Mà lần đầu tiên ngồi thuyền, nàng không có bất kỳ triệu chứng say sóng nào xuất hiện.
Đây là bởi vì thể chất của nàng hiện tại đã tốt lên rất nhiều.
Nếu như là nàng trước kia, hiện tại chắc đã sớm đầu váng mắt hoa, gương mặt xinh đẹp tái nhợt...
Trở lại khách sạn, thời gian đã không còn sớm.
Bọn hắn ngủ một giấc đến giữa trưa ngày thứ hai.
Lữ Hàm hôm nay đã phải đi làm.
Vừa vặn nhờ nàng cùng Tiêu Tiểu Ngư đi phòng tiệc đứng của khách sạn ăn cơm trưa.
Mà Giang Triệt thì đi tham gia một buổi đấu giá đất.
Giang Triệt vốn là muốn mua một mảnh đất trống, ở Ma Đô cũng làm một cái chi nhánh của Xianyu.
Nhưng cả một buổi đấu giá, đều không có nơi nào thích hợp.
Phần lớn các khu đất đều đã bị để mắt tới.
Một chút ông trùm bất động sản đối với những khu đất kia đã sớm ôm tâm lý phải có cho bằng được.
Mặc dù nói nếu như Giang Triệt muốn đấu giá, tiền mặt lưu động loại này, phóng tầm mắt cả nước không có mấy xí nghiệp có thể đọ được.
Nhưng chủ yếu là khu vực không thích hợp, cho nên không cần thiết phải làm như vậy.
Hàng Châu đến Ma Đô chỉ có hơn một trăm cây số, tính ra khoảng hai trăm, chi nhánh Ma Đô, là nơi không cần vội vàng mở chi nhánh nhất.
Buổi tối, Giang Triệt lại tham gia một buổi họp thương mại, tiến hành tiếp xúc với mấy người quản lý cấp cao của các xí nghiệp, tạm thời tương đối hài lòng.
Bất quá hắn hài lòng chỉ là bước thứ nhất, muốn để hắn đầu tư, đằng sau còn có vô số khâu, ước định bất kỳ khâu nào không thông qua được, như vậy tất cả hài lòng liền cũng sẽ không được tính.
Buổi họp kết thúc, Giang Triệt lên xe thương vụ, Tiêu Tiểu Ngư đã sớm chờ ở cửa ra vào, Giang Triệt lên xe xong, bọn hắn lên đường từ Ma Đô quay trở về Kim Lăng.
Giang Triệt tự nhiên cũng giữ lời, đem xe và lái xe để lại, để cho con nuôi mới nhận của mình, thể nghiệm mấy ngày cảm giác sung sướng khi bước xuống từ chiếc Rolls-Royce Phantom.
Ngồi lên xe trở về.
Trong đầu Hàn Đằng ý nghĩ đầu tiên nảy lên, chính là đi Trung Nguyên tìm Thẩm Hiểu Tinh!
Nhưng suy nghĩ một chút vẫn là thôi.
Xe này là của Giang Triệt, để hắn ngồi một chút, Giang Triệt cũng phải bảo vệ.
Lái xe cũng là người của Giang Triệt, hắn cũng phải đau lòng.
Còn nữa, hắn biết rõ loại đồ vật này không phải của mình, không thích hợp để đi khoe khoang với người mình có quan hệ.
Nếu không đồ vật không còn, về sau nên kết thúc như thế nào?
Hắn có thể lái xe này đến nhà Thẩm Hiểu Tinh, nhưng nếu như nói bị người nhà Thẩm Hiểu Tinh nhìn thấy, lầm tưởng bản thân rất có tiền, vậy phải làm thế nào cho phải?
Chẳng lẽ lại đập nồi bán sắt để làm ra vẻ người giàu có này...
Nếu như là một năm trước đó.
Ngồi lên món đồ chơi này, Hàn Đằng khẳng định vui vẻ đến quán bar khoe khoang, cưa gái.
Mặc dù lúc trước hắn chưa từng làm qua loại chuyện này, nhưng giấc mộng của hắn vẫn luôn là như vậy.
Nhưng bây giờ.
Giấc mộng của hắn.
Chỉ có học muội!
Ngồi ở hàng ghế sau, hưng phấn nhìn xung quanh, trên sờ dưới mó, mà sau khi bình tĩnh lại, hắn chuyển cho Thẩm Hiểu Tinh một vạn tệ.
Đây là tiền mừng tuổi năm nay hắn nhận được.
Nhìn thấy chuyển khoản, Thẩm Hiểu Tinh gửi tới một dấu chấm hỏi.
Hàn Đằng cười hắc hắc, gọi video cho Thẩm Hiểu Tinh...
Bạn cần đăng nhập để bình luận