Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 634: Không cùng loại này đầu óc có hố người chơi

**Chương 634: Không chơi với loại người đầu óc có vấn đề**
Dưới lầu ký túc xá, một chiếc Rolls-Royce dừng ở cổng đơn nguyên, ký túc xá vốn không cho xe vào, chiếc xe này sở dĩ có thể vào được, đương nhiên là do Giang Triệt "xoát mặt".
"Anh Triệt ca ca!"
Cửa xe tự động mở ra, Bạch D·a·o trèo lên xe, chui vào trong l·ồ·n·g n·g·ự·c Giang Triệt, ngọt ngào nũng nịu gọi một tiếng.
Giang Triệt xoa đỉnh đầu nàng đáp lại, rồi lại liếc mắt nhìn Bạch Khê Vân ở ngoài cửa: "Lên xe đi chị Vân."
Bạch Khê Vân lại ngây ngẩn cả người, nàng còn tưởng rằng Tiêu Tiểu Ngư cùng Giang Triệt cùng nhau đi với Bạch D·a·o, trong lòng một cỗ cảm giác tự ti mặc cảm lại lần nữa tự nhiên sinh ra, nàng không hiểu trên thế giới tại sao có thể có người kỳ diệu như vậy, so với Tiêu Tiểu Ngư, trong lòng nàng thật sự chỉ còn lại bốn chữ mặc cảm này!
Chiếc xe màu đen huyễn ảnh hướng về phía nhà trẻ chạy tới.
Cửa chính nhà trẻ đã chắn không ít xe.
Nhà trẻ này là dựa theo học khu phân chia, trong học khu có các gia đình ở khu dân cư xa hoa mới xây, cũng có những cư dân bản địa đã từng, cũng có cả người thuê phòng.
Cho nên mới tham gia trận hoạt động ngày quốc tế t·h·iếu nhi này, có người lái Benz, cũng có người đi xe điện.
Hiện giờ chính sách thực hiện, phương diện giáo dục là quan trọng nhất, các hạng quy tắc đều được làm hoàn thiện, mặc dù nói chuyện gì đều không thực hiện được hai chữ công bằng, nhưng tối thiểu cơ hội tri thức thay đổi số phận, đã bày ra ở vị trí người người đều có thể chạm đến, còn về phần có thể nắm bắt được hay không, vậy phải xem bản lĩnh của mình.
"Ta nói cho anh biết, lát nữa anh mà dám nhìn cái cô góa phụ kia một chút, tôi móc hai mắt anh ra."
Một nhà ba người bước xuống từ chiếc Maybach, người phụ nữ vai u thịt bắp, còn mang giày cao gót tất chân quần ôm mông, nhìn chẳng khác nào một con nhộng, nàng ta mặt mày hung tợn quát lớn người đàn ông phía sau, người đàn ông nghe vậy nhíu mày: "Cô có phải bị bệnh không, tôi lúc nào nhìn người ta, con còn ở đây, cô có thể bớt mấy chuyện có hay không này đi không?"
"Anh có nhìn hay không tự anh rõ ràng, anh còn muốn đưa danh th·iếp cho người ta, đưa danh th·iếp làm gì? Vệ Đạt Tiêu, tôi còn lạ gì anh? Bao nhiêu năm nay, anh vểnh cái mông gì kéo cái phân gì, tôi đều rõ một một, anh đừng tưởng rằng hiện tại có hai đồng tiền là anh có thể muốn làm gì thì làm, nếu không phải năm đó ở rể nhà chúng tôi, anh trai cô và bố cô đi chơi gái trên đường ra t·ai n·ạn xe cộ c·hết hết, để anh kế thừa tài sản cùng quan hệ của nhà tôi, anh cho rằng anh bây giờ có thể được như thế này, trình độ này? Anh vẫn là một thằng bán cá thối anh có biết không?" Lam Song Như một chút cũng không có ý hạ giọng, những nơi đi qua tất cả mọi người đều nghe rõ mồn một, nhao nhao vì thế mà choáng váng.
"Lam Song Như cô có phải bị bệnh không? Bị bệnh thì đi mà khám..."
Đã từng, đối với Vệ Đạt Tiêu mà nói, vẫn luôn là một đề tài n·hạy c·ảm, kết quả con đàn bà c·hết tiệt này lại trước mặt bao nhiêu người lớn tiếng như vậy mà nói, khiến lửa giận của hắn trong nháy mắt đạt đến đỉnh điểm.
"Sao? Chạm phải đuôi anh rồi à? Thẹn quá thành giận?"
Lam Song Như đối với sự phẫn nộ của hắn không một chút sợ hãi, cười nói ra: "Hay là sợ vinh dự lịch sử của anh, truyền đến tai cô góa phụ kia?"
"Cô..."
Không đợi Vệ Đạt Tiêu nói chuyện, liền nghe một trận tiếng ồn ào, là bé trai trong lòng Lam Song Như tránh thoát tay của nàng ta, chạy tới trước mặt một đám bạn học cùng lớp đi xe điện, ưỡn tới ưỡn lui chế giễu: "Sao các cậu không lái xe? Các cậu sẽ không trong nhà ngay cả một chiếc xe cũng mua không nổi à? Sao các cậu nghèo như vậy? Một đám quỷ nghèo, ha ha ha!"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt dẫn tới sự phẫn nộ của mọi người.
"Con nít nhà ai, mày nói cái gì đó?"
"Nhà ai có đứa con nít mất dạy thế?"
"x·i·n lỗi!"
"Đúng, x·i·n lỗi!"
Lam Song Như toàn thân thịt mỡ run rẩy đi tới, một tay níu lấy tay con trai, giống như bà cô chửi đổng trách móc: "x·i·n lỗi cái rắm! Con trai tao nói các người không đúng sao? Ngay cả cái xe cũng không đi nổi, thật sự là đồ bỏ đi, còn ở lại chỗ này mà ồn ào, có mặt mũi gì?"
Nói xong, nàng ta lôi kéo con trai quay đầu rời đi, phía sau tiếng mắng chửi một mảnh.
"Ở đâu ra cái loại đàn bà, chúng ta đi xe điện hay lái xe, liên quan gì đến các người?"
"Đồ đàn bà béo chết bầm!"
"Đúng là thượng bất chính hạ tắc loạn..."
Giang Triệt vừa từ trên xe bước xuống, vừa lúc nhìn thấy màn này, cau mày, ôm lấy Bạch D·a·o nói: "D·a·o D·a·o, chúng ta không chơi với loại người đầu óc có vấn đề này, nghe chưa?"
Bạch D·a·o nhìn về phía bé trai kia, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lóe lên một vòng chán ghét, nặng nề gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận