Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 333: Quần bó

**Chương 333: Quần tất**
Ba ngày sau, vào giữa trưa, số lượng người dùng Tiện Ngư đã thành công đột phá mốc ba trăm triệu. Nhìn vào bảng số liệu với con số 3 theo sau là một dãy số 0 liên tiếp, toàn bộ tòa nhà cao ốc của công ty từ trên xuống dưới đều hân hoan chúc mừng. Giang Triệt đã bị đuổi tới công ty, mở sâm panh, cắt bánh kem xong, tuyên bố toàn bộ nhân viên của tập đoàn Tiện Ngư sẽ được tăng 50% thưởng cuối năm!
Tuy nói mọi người đều lấy công ty làm vinh, coi mình và công ty là một thể thống nhất, vinh nhục có nhau, nhưng nói gì thì nói, vẫn không bằng tiền bạc thực tế. 50% thưởng cuối năm, đã gần tương đương với một tháng lương của họ!
Mọi người đều hô to "Lão bản vạn tuế", "Lão bản uy vũ", còn có một tiếng hô "Lão bản phi thăng" lẫn lộn trong đó, vẫn không tìm được ra là từ miệng của vị nhân viên tôn kính lãnh đạo nào.
Trần Vận vẫn giữ nụ cười tươi tắn, như thường ngày đứng bên cạnh Giang Triệt, căn bản không nhìn ra có gì kỳ lạ. Ánh mắt Trần Thanh từ đầu đến cuối đều đặt trên người Trần Vận, thế nhưng dáng vẻ của nàng, dường như không có chuyện gì phát sinh, căn bản còn không biết chuyện Giang Triệt có bạn gái. Trần Thanh cau mày, hai đầu lông mày càng thêm lo lắng.
Trong bầu không khí chúc mừng náo nhiệt.
Giang Triệt vẫn như thường ngày nói với Trần Vận rằng cô đã vất vả, hôm nào sẽ làm bữa ăn ngon cho cô. Trần Vận cũng như thường lệ mỉm cười đáp ứng.
Trần Vận có gì khác thường không?
Giang Triệt cũng không nhìn ra bất kỳ manh mối nào...
Cùng lúc công ty chúc mừng, tất cả các ứng dụng của tập đoàn Tiện Ngư cũng đều khởi động hoạt động, tặng lì xì và phúc lợi trong cửa hàng, không có bất kỳ chiêu trò hay dối trá nào, khiến cho số lượng người dùng Tiện Ngư vừa mới vượt qua ba trăm triệu lại tăng lên một đợt nữa.
"Nhìn Tiện Ngư của người ta kìa, trực tiếp tặng tiền luôn, lại nhìn sang hàng xóm... Đúng là liều mạng, chặt chém thật sự!"
"Đúng vậy, học tập một chút đi, bớt chiêu trò, thêm chân thành!"
"Giang ba ba! Mãi là thần!"
"Nếu tôi là Giang Triệt, tôi nhất định mỗi ngày phát cho mỗi người dùng 100 tệ tiền lì xì, kiếm tiền cho mọi người tiêu mới đúng!"
"?"
"6!"
"Ba trăm triệu người dùng, mỗi ngày mỗi người một trăm, là mỗi ngày ba mươi tỷ... Nói ra được những lời này, chắc chắn cũng là nhân vật trâu bò, trước tiên V cho ta 50 tệ xem Thạch Lệ!"
"Nhà từ thiện lớn, không, Bồ Tát sống! Quê tôi ở Nhạc Sơn, anh tìm đến tôi, chúng ta để Đại Phật bắt đầu, anh ngồi xuống..."
Tiện Ngư mỗi lần tổ chức hoạt động.
Lão học trưởng hàng xóm liền sẽ bị cư dân mạng công kích một lần.
Nhưng so ra thì, đây là một chuyện tốt.
Trong làn sóng chỉ trích, lượng người dùng của Liều Đoàn Xã Khu, cũng đang tăng lên kịch liệt!
Mà liên quan tới đánh giá về Giang Triệt, ngoại trừ một số ít người kỳ quái nói những lời kỳ quái, còn lại thuần một màu đều là khen ngợi. Cách gọi Giang Triệt, cũng đã có càng ngày càng nhiều người thích gọi hắn là cha. Giang Triệt cảm thấy rất kỳ quái, theo tuổi của hắn, không phải nên gọi là "lão công" gì đó sao. Sau này nghĩ lại cũng đúng, "lão công" chỉ có con gái mới được gọi, trực tiếp bỏ qua hơn phân nửa, mà hắn còn có bạn gái...
Cuối mùa hè, đầu mùa thu, cuối tháng chín, nhiệt độ buổi tối đã dần dần mát mẻ, nhưng ban ngày vẫn còn khá oi bức. Từ hạ chuyển sang thu, cần phải trải qua hai ba trận mưa, rõ ràng Thu nương không dễ dàng thương lượng với mây đen.
Giang Lợi Vân và Trần Phỉ Dung đi biển ở tỉnh lân cận, nguyên nhân là lão Giang muốn ăn cua. Hiện tại đã gần đến mùa cua ngon nhất, trước kia không nỡ ăn, một năm nhiều nhất mua sáu con, một nhà ba người, mỗi người hai con. Mà bây giờ, Giang Lợi Vân dẫn theo vợ yêu trực tiếp lên đường, đi ăn cho đã, ăn cho thoải mái.
Hai bên gia đình, người lớn tuổi ở nhà đều không có việc gì. Vốn định mang theo họ cùng đi, nhưng Giang Chấn Minh và bà nội không thích ăn cua, ông bà ngoại nói phiền phức đi lại, ăn cua mà thôi, sao không mua về nhà ăn, ăn xong còn có thể ngủ một giấc, cũng không muốn đi, chỉ có hai người cùng đi.
Cua đắt, Giang Triệt cũng đưa Tiêu Tiểu Ngư đi ăn hải sản. Từ lúc bắt đầu ăn cơm đến giờ, Giang Triệt chưa thấy món gì Tiêu Tiểu Ngư không thích ăn, cho gì ăn nấy, đơn giản dễ nuôi cực kỳ!
Khí hậu mùa này, cách mặc quần áo tốt nhất chính là kiểu bóc vỏ cà rốt, buổi sáng mặc áo khoác mỏng, giữa trưa nóng có thể cởi ra, ban đêm lạnh thì mặc thêm vào. Nếu mặc váy thì có thể mặc áo tay dài và quần. Còn về phần chân lạnh...
Tiêu Tiểu Ngư nhìn chiếc quần tất màu đen bày trên giường, rơi vào trầm tư.
Giang Triệt nói, lại đến mùa thay đổi quần áo, nên mua quần áo cho Tiểu Ngư, sau đó lôi kéo Tiêu Tiểu Ngư đi cửa hàng, mua mấy chiếc áo tay dài, váy sợi tổng hợp dày dặn thích hợp mặc mùa thu. Có một cô bạn gái xinh đẹp, khi chọn quần áo đều rất có cảm giác thành công, nhưng Giang Triệt thề, hắn thật sự không phải là người chơi Noãn Noãn nào đó.
Có một số váy dáng rộng không cần đặt may riêng, nhưng phần lớn vẫn phải đặt, vì khung xương của Tiêu Tiểu Ngư quá nhỏ. Hiện tại có da có thịt, kích cỡ phù hợp vẫn là rất nhỏ, cỡ nhỏ, như vậy có nhiều chỗ nhất định sẽ bị gò bó...
Mua váy mùa thu, vậy chân bị lạnh thì sao?
Đương nhiên là mặc quần tất!
Quần tất nhìn qua giống như quần lót, nhưng thật ra có sự khác biệt rất lớn, quần tất sợi tổng hợp mỏng nhất, cũng dày hơn tất rất nhiều, dày hơn chút nữa, có lót nhung, chủng loại vô cùng phong phú.
Cũng đừng quan tâm có khác biệt lớn hay không, Tiêu Tiểu Ngư chưa từng mặc qua loại đồ này.
Trầm mặc hồi lâu, nàng cắn nhẹ môi anh đào, vẫn là đem mấy chiếc quần tất gỡ bỏ nhãn mác, cùng với mấy chiếc váy mang về, cầm đi phòng tắm bỏ vào máy giặt...
Bạn cần đăng nhập để bình luận