Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 134: Xấu hổ hai bại chiến

Chương 134: Xấu hổ hai ván chiến bại
Tần Thu Hàn và Giang Triệt đứng đối mặt nhau, trên lôi đài, lần này không có Đậu Minh đứng ngoài quan sát, toàn bộ huấn luyện trong quán đều chỉ có hai người.
"Bắt đầu chứ?"
Tần Thu Hàn lên tiếng hỏi.
"Ừm."
Giang Triệt gật đầu.
Âm thanh vừa dứt, Tần Thu Hàn mũi chân đạp mạnh xuống đất, tốc độ cực nhanh lao tới, một quyền bị Giang Triệt cách lại, sau đó thuận thế tung một kích lên gối.
Với người bình thường mà nói, đỡ được đòn đầu tiên, sẽ dẫn đến trọng tâm bị mất thăng bằng trong một khoảng thời gian ngắn, thân thể rơi vào trạng thái mất lực, cú lên gối này cho dù có thể ngăn cản, cũng sẽ vô cùng lảo đảo.
Nhưng Giang Triệt là một người ăn tết không có vận động.
Không phải một người ăn tết cơ bắp bị teo lại.
Khí lực của hắn rất lớn, bắt đầu từ cú đấm kia, căn bản là đối với hắn không hề tạo ra nửa điểm ảnh hưởng.
Điều này cũng dẫn đến việc, Tần Thu Hàn theo sát sau đó bằng một cú thúc gối, không hiểm trở như vậy.
Giang Triệt hai tay dựng lên, dễ như trở bàn tay liền chống đỡ chặn lại, đồng thời thừa dịp Tần Thu Hàn mất thăng bằng, tung một cú đấm thẳng về phía mặt của nàng.
Tần Thu Hàn vội vàng đón đỡ, bị đánh lui liên tục mấy bước, cả hai đều mang theo bao tay, nhưng dù cho như thế, cú đấm này vẫn khiến cánh tay nàng vô cùng đau trướng.
Sau khi lùi lại ổn định thân hình, nàng lại thẳng đến Giang Triệt nhào tới, lần này nàng ra tay bằng một chiêu đá ngang, quất về phía sau lưng Giang Triệt, tốc độ cực nhanh, vô cùng lăng lệ.
Giang Triệt lâu như vậy không hoạt động, tốc độ đúng là có chút chậm chạp, nhưng trước sức mạnh tuyệt đối, điều này đều không phải là vấn đề.
Hắn trực tiếp dùng cánh tay bên trong khuỷu tay cong chỗ, chặn đứng cú đá này, thừa dịp đối phương không thể động đậy, tung ra một cước đá móc.
Tần Thu Hàn bỗng nhiên phát lực về phía trước, ý đồ dùng quán tính để tránh thoát khỏi sự trói buộc của Giang Triệt, rút về cái chân bị khóa, đồng thời né tránh cước đá này.
Nhưng nàng không ngờ tới chính là, Giang Triệt lại buông lỏng, căn bản không hề khóa chặt nàng, để nàng một cước này, toàn bộ khí lực đều dùng vào khoảng không, cả người đều vì mất thăng bằng mà ngã về phía trước. . .
Tần Thu Hàn vạn vạn không nghĩ tới.
Nàng thế mà lại thua bởi sự buông lỏng của Giang Triệt. . .
Giang Triệt không hiểu nổi Tần Thu Hàn thao tác gì, trợn mắt há hốc mồm, nhưng hắn hình như vừa nghe được một chút âm thanh xé rách, nếu như là dây chằng bị đứt, còn phát ra tiếng, vậy thì không phải là chuyện nhỏ, hắn vội vàng hướng về phía Tần Thu Hàn đang thực hiện thế một chữ mã nằm sấp trên mặt đất hỏi: "Tần Học tỷ, tỷ không sao chứ? Dây chằng có bị kéo căng không? Ta đưa tỷ đến bệnh viện!"
"Ta không sao, không bị kéo căng, nghỉ ngơi một lát là ổn." Tần Thu Hàn lắc đầu nói.
"Ta dìu tỷ đứng lên trước." Giang Triệt ý đồ đỡ Tần Thu Hàn.
"Không cần!" Tần Thu Hàn giống như mèo bị giẫm đuôi, vội vàng ngăn lại động tác của Giang Triệt, nói: "Ta không sao, tự mình nằm một lát là ổn, ngươi đi trước đi, không cần phải để ý đến ta."
"Tỷ xác định không có việc gì? Trông tỷ không giống như là không có chuyện gì." Giang Triệt xác nhận hỏi lại.
"Thật sự không có chuyện gì, ngươi mau đi đi, lần này là ta lại thua, qua một thời gian ngắn, ta sẽ hẹn ngươi. . ." Tần Thu Hàn khẳng định nói.
Sau khi để Giang Triệt rời đi.
Tần Thu Hàn lúc này mới chậm rãi đứng dậy từ mặt đất.
Độ dẻo dai của nàng rất tốt, xoạc ngang xoạc dọc hoàn toàn không có nửa điểm vấn đề.
Giang Triệt vừa mới nghe được âm thanh "rắc" kia, là do quần của nàng bị rách, một vòng thuần cotton màu trắng, lộ ra ngoài chào hỏi.
Nàng đi vào phòng thay đồ của phòng huấn luyện thay một cái quần, có chút đỏ mặt, lại cắn chặt răng.
Nàng đã thua hai lần.
Hai lần, cũng đều thua đến mức xấu hổ như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận