Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 661: Trong chớp nhoáng này, Giang Triệt đi nửa đời người!

Chương 661: Trong khoảnh khắc này, Giang Triệt đã trải qua nửa đời người!
Chiếc Ferrari màu đỏ rực, ban đầu hướng về phía Chiết Đại chạy tới, hiện tại mới chỉ khoảng tám, chín giờ sáng, thời gian còn rất sớm, hôm nay trọn cả ngày đều là hẹn hò, Giang Triệt đã sắp xếp xong xuôi hành trình, bước đầu tiên, chính là bắt đầu từ trường học.
Đem xe tùy tiện tìm một chỗ đậu lại, Giang Triệt nắm tay Tiêu Tiểu Ngư, trong trường dạo quanh, mặc dù đang kỳ nghỉ, nhưng trong trường vẫn có không ít sinh viên, một là hiện tại cách khai giảng không còn xa, có người đã sớm trở lại trường, muốn ở trong trường tự do tự tại chơi đùa mấy ngày, có người thì nghỉ hè căn bản không có về nhà.
Vì sao chưa có về nhà thì nguyên nhân có rất nhiều.
Tựa như Tiêu Tiểu Ngư.
Nếu như không có gặp được Giang Triệt, nàng có lẽ thời điểm nghỉ hè cũng sẽ không về nhà, bởi vì vé xe quá đắt, làm thêm giờ có thể k·i·ế·m tiền...
Kiếp trước, Tiêu Tiểu Ngư nghỉ hè thật sự không có ý định trở về, nhưng cuối cùng, vẫn là trở về, bởi vì Chu Liên bị b·ệ·n·h... Không khỏi hồi tưởng lại chuyện kiếp trước, Giang Triệt giật mình như tỉnh mộng, mà bây giờ giai nhân đang ở ngay bên cạnh, hắn càng thêm siết chặt mấy phần bàn tay nhỏ của nàng.
Hai người đi dạo, rất nhanh đã đến phòng học của lớp mình.
Đứng ở cửa phòng học, Giang Triệt hỏi Tiêu Tiểu Ngư có còn nhớ lần đầu tiên bọn họ gặp mặt hay không.
Tiêu Tiểu Ngư không chút do dự khẽ gật đầu.
Nàng đương nhiên là nhớ rõ.
Khi đó, nàng ngồi tại nơi hẻo lánh, rõ ràng là không có bất kỳ cảm giác tồn tại nào, lại đã nh·ậ·n ra một ánh mắt nhìn chằm chằm chính mình.
Nhìn chằm chằm thì coi như xong.
Cái người đứng ở nơi đó, vốn đã hấp dẫn ánh mắt của tất cả mọi người trong lớp, nam hài kia còn trực tiếp đi tới bên cạnh mình ngồi xuống, đồng thời đưa tay ra với mình.
Câu nói: "Chào cậu, tôi là Giang Triệt" hiện tại phảng phất vẫn còn văng vẳng bên tai nàng, khi đó có nằm mơ nàng cũng không nghĩ tới, nam sinh này sẽ cứu vớt mình, đồng thời khiến cho phần đời còn lại của mình, đều cùng hắn gắn bó, đan xen vào nhau!
Giang Triệt nhìn chăm chú vào đôi mắt Tiêu Tiểu Ngư, trong mắt mênh mông vô bờ toàn bộ đều là thâm tình, ôn nhu nói ra: "Từ lần đầu tiên nhìn thấy em, ta đã quyết định, muốn đem em l·ừ·a gạt tới tay, l·ừ·a gạt đi theo ta cả một đời."
"Thế nhưng là, em khi đó, rất không đáng chú ý, cũng không có xinh đẹp... Anh, anh lại cao lại s·o·á·i, còn là cao t·h·i Trạng Nguyên, vạn chúng chú mục..." Tiêu Tiểu Ngư nghi hoặc không hiểu.
"Sao lại chỉ coi trọng mình em?" Giang Triệt nh·ậ·n lấy lời của Tiêu Tiểu Ngư, cười rạng rỡ: "Cảm giác loại chuyện này, là ai cũng không nói chắc được!"
Tiêu Tiểu Ngư không biết.
Phần cảm giác này, nhìn như là sự tình trong nháy mắt.
Nhưng kỳ thật trong khoảnh khắc này, Giang Triệt lại là đã trải qua nửa đời người!
Tiêu Tiểu Ngư nhìn chằm chằm Giang Triệt.
Giang Triệt không nói gì nữa, cúi người hôn nàng một cái.
Nắm tay nhau, ở sân trường đi vào trong, vô số hồi ức trong hai năm qua cuồn cuộn, trước mắt Tiêu Tiểu Ngư từng màn phảng phất đều đang tái hiện.
Giang Triệt không chỉ tham gia vào cuộc sống của nàng, còn luôn luôn tìm một chút lý do để nàng không có cách nào cự tuyệt, mà đối tốt với nàng, dẫn dắt nàng, từng bước một tiến vào một cái bẫy tên là "Hướng tới tốt đẹp".
Tiêu Tiểu Ngư cho tới bây giờ, vẫn là sẽ cảm thấy, mình nhất định là kiếp trước đã làm đại hảo sự gì đó, kiếp này mới có Giang Triệt đến cứu vớt mình!
Trong trường đi hơn một giờ, tình yêu cảm giác đã nồng đậm đến đỉnh phong, nhưng nhiệt độ cũng đang theo đó tăng cao, trong trường có không ít tiểu tình lữ nắm tay kết bạn mà đi, thậm chí còn có ở nơi hẻo lánh, một vài đôi nam nữ không bị cản trở đang dựa vào tường ôm hôn, hôn đến quên hết tất cả, nam sinh tay không tự chủ được... Cũng chính là không có người đang quay, bằng không, loại tràng diện này, một khi lưu truyền ra ngoài, t·i·ệ·n ngư bên tr·ê·n liền lại phải có thêm một video kinh điển, đúng lúc là gần đến mùa khai giảng, Chiết Đại bên này sắp có sinh viên năm nhất nhập học, cũng nhất định sẽ đối với ngôi trường tương lai càng thêm tràn đầy ước mơ.
Nhiệt độ không khí càng ngày càng nóng, dạo qua một vòng, Giang Triệt mang theo Tiêu Tiểu Ngư đi mở xe, chuẩn bị rời đi.
Mà ngay tại thời điểm ra về, có một đám lớn người, chặn kín cửa ra vào trường học, xem ra tựa như là đang vây xem náo nhiệt gì đó, mọi người còn không ngừng chỉ trỏ.
Giang Triệt đem xe hướng một bên dừng lại, lôi k·é·o Tiêu Tiểu Ngư liền đi tới, đã thấy, hai thân ảnh bị vây xem, tất cả đều vô cùng quen mắt.
"Không, anh không thể đi! Anh đi em phải làm sao bây giờ?"
Ngô Hiểu Mẫn níu k·é·o bạn trai đang mang theo lỉnh kỉnh hành lý của mình, mặt đầy nước mắt, đau khổ cầu khẩn: "Eamon, cầu xin anh, anh đừng đi, vì em mà ở lại, có được không, hay là anh thấy em có chỗ nào không tốt? Em có thể đổi, em đều có thể thay đổi..."
Giang Triệt nhớ mang máng bạn trai Labrador của nàng cau mày, vẻ mặt khó chịu: "Cô mau buông tôi ra, tôi sắp không kịp chuyến xe rồi!"
Hắn dùng tiếng Anh vô cùng bập bõm hô to nói.
"Please, Please, don't do..." Ngô Hiểu Mẫn cũng gào khóc: "Em thật sự có thể đổi, anh muốn em làm gì, em đều có thể, em đều nguyện ý..."
Dáng vẻ h·è·n ·m·ọ·n của Ngô Hiểu Mẫn, khiến cho không ít học sinh vây xem đều không khỏi nhíu mày.
"Cô gái này có phải bị b·ệ·n·h hay không a, tên này có chỗ nào tốt? Sao lại h·è·n· ·m·ọ·n như thế?"
"Có thể là bởi vì... Đây là Blanco đại nhân?"
"Thao, thật sự là mất mặt, đây là học sinh trường chúng ta sao?"
"Mắc cỡ c·hết người..."
Vừa thầm mắng, có không ít người đều cầm điện thoại lên bắt đầu quay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận