Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 633: Là Tiểu Ngư di di á!

Chương 633: Là dì Tiểu Ngư!
Loại tình huống này, quả thực là dễ giải quyết không thể tốt hơn.
Cái gọi là "tú tài gặp quân binh, có lý không nói được", những thôn dân trợ Trụ vi ngược này cũng gần như vậy, bọn hắn thậm chí còn không hiểu được cái gì là pháp luật.
Đã đạo lý giảng không thông, vậy cũng chỉ có thể đổi một phương thức khác, chính là dùng vũ lực để giải quyết!
Lý Thắng vốn cho rằng cha mẹ Lưu phụ dễ bị k·h·i· ·d·ễ, cho nên mới làm như vậy.
Trước đây hắn cũng làm không ít chuyện như thế này.
Hắn vạn vạn không ngờ tới, mình bất quá chỉ chiếm đoạt một con trâu, vậy mà lại dẫn tới trực thăng không vận tráng hán đến để trừng trị mình.
Mà một khi Giang Triệt nhúng tay vào, thì không đơn thuần chỉ là chuyện một con trâu nữa, bao nhiêu năm qua Lý Thắng làm những gì ở trong thôn, tất cả đều bị lật tung lên, cộng thêm đầu trâu này, rồi lại thêm tội b·ắt c·óc luật sư... Đủ để hắn phải làm việc thật tốt trong tù cả quãng đời còn lại.
...
Ban đêm không có về biệt thự, sau khi tắm rửa, Tiêu Tiểu Ngư mặc đồ ngủ đơn bạc, nằm trong n·g·ự·c Giang Triệt, người chỉ mặc một chiếc quần đùi.
Sau khi cảnh giới đột phá, Tiêu Tiểu Ngư không có buông thả quá nhiều, ngược lại Giang Triệt lại thả lỏng bản thân.
Đương nhiên cũng không có làm gì quá phận.
Mặc dù là quần đùi lớn, cơ hồ dài đến đầu gối, nhưng đường cong cơ bắp thân trên vô cùng rõ ràng, vẫn là mỗi lần đều khiến Tiêu Tiểu Ngư nhìn đến đỏ mặt tía tai.
Giang Triệt nói với Tiêu Tiểu Ngư về chuyện Chu t·h·i·ê·n gặp phải chuyện ngoài ý muốn, Tiêu Tiểu Ngư nghe được sửng sốt một chút, nàng đã từng gặp qua đám người thân thích ghê tởm kia, nhưng không nghĩ tới thế mà lại còn có chuyện gan to bằng trời như vậy xảy ra, đồng thời trong lòng có một nhận thức mới về thế giới này.
Chỉ là một việc nhỏ xen ngang, cũng không có để ý quá nhiều, Tiêu Tiểu Ngư nói với Giang Triệt về chuyện hôm nay phát sinh ở nhà Bạch Cao Phong, lại giải thích vì sao lại hỏi Giang Triệt có thời gian hay không đi cùng Bạch Dao tham gia hoạt động ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6 của nhà trẻ.
Kỳ thật Giang Triệt đã sớm biết nguyên nhân.
Việc này cũng không khó suy đoán.
Tiêu Tiểu Ngư cùng Bạch Dao, đồng bệnh tương liên, đều không có ba ba.
Cho nên, nàng càng có thể hiểu rõ tâm tình của Bạch Dao, cùng với những điều mà cô bé mong muốn.
Đối với Bạch Dao, Giang Triệt cũng rất thích.
Nghĩ một hồi, hắn đã từng đáp ứng Bạch Dao rất nhiều lần là sẽ đến thăm cô bé, kết quả số lần đi có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngược lại là ở trước mặt tiểu nha đầu đã không giữ lời...
Ngày Quốc tế Thiếu nhi 1/6, đương nhiên chỉ có trẻ con mới được đón ngày này, làm sinh viên đại học, sớm đã quá tuổi, âm thầm thề rằng sau này khi có tiền đồ, có tiếng nói, bọn hắn nhất định phải thay đổi ngày Quốc tế Thiếu nhi này, để từ nhà trẻ đến đại học, tất cả đều được cùng nhau đón ngày lễ!
Sáng sớm, Bạch Khê Vân liền tỉnh dậy, thu dọn cho tiểu nha đầu, rồi thu dọn cho mình, lại ăn điểm tâm, tất cả xong xuôi, đã đến thời gian đi học.
Từ khi tỉnh dậy, tiểu nha đầu vẫn luôn ở trong trạng thái vô cùng hưng phấn vui vẻ, điều này khiến Bạch Khê Vân hơi kinh ngạc, con gái đối với các hoạt động của nhà trẻ đều không quá thích thú, sao đột nhiên lại... Kỳ quái, Bạch Khê Vân ở cửa ra vào, cầm chìa khóa xe trong tủ, chuẩn bị đưa Bạch Dao đi, mà lúc này, điện thoại trong túi xách đột nhiên vang lên, nàng lấy ra xem, là Giang Triệt gọi tới.
Bạch Khê Vân kinh ngạc, sao Giang Triệt lúc này lại đột nhiên gọi điện cho mình...
"Alo, A Triệt, sao vậy? Ta đang muốn đưa Dao Dao đi tham gia hoạt động ngày Quốc tế Thiếu nhi của nhà trẻ... Cái gì? Ngươi ở dưới lầu chờ chúng ta? Tốt, ta biết rồi..."
Bạch Khê Vân cúp điện thoại, quay đầu nhìn về phía con gái.
Bạch Dao nhe răng cười một tiếng: "Là dì Tiểu Ngư! Dì ấy hỏi Dao Dao có muốn anh A Triệt cùng Dao Dao đi nhà trẻ không, Dao Dao nói muốn, dì ấy liền giúp Dao Dao hỏi anh A Triệt có thời gian hay không..."
Nghe Bạch Dao nói, Bạch Khê Vân không khỏi sửng sốt một chút, lại nở nụ cười khổ.
Đứng ở góc độ của nàng, là không nên cảm thấy Tiêu Tiểu Ngư quá tốt, thế nhưng, tâm tình của nàng biến hóa, căn bản không thể khống chế nổi mảy may.
Có lẽ như vậy cũng tốt?
Thanh Sở Ý biết đối phương tốt bao nhiêu, liền có thể biết mình thua không oan, tâm phục khẩu phục, có lẽ sẽ không còn hy vọng xa vời trong lòng nữa? Rồi sẽ buông xuống?
Bạn cần đăng nhập để bình luận