Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 484: Phụ mẫu bằng hữu quan hệ

**Chương 484: Quan hệ bạn bè của cha mẹ**
Nghe Giang Lợi Vân nói, Trần Phỉ Dung cũng trầm mặc một lát, liên quan đến chuyện này, kỳ thật bà cũng không biết phải xử lý như thế nào. Đối với những chuyện tương tự như của Giang Lợi Vân, bà cũng đều xử lý như vậy.
Lúc này, Giang Triệt vừa gặm táo vừa thong thả bước tới.
"Cha, mẹ, loại sự tình này, hai người không cần phải quá kiêng dè."
Giang Triệt ngô nghê nói không rõ ràng: "Mấy thúc thúc a di kia, trước đó quan hệ với nhà ta đã rất tốt, trước kia cũng thường xuyên cho chúng ta đồ, cũng không phải thấy chúng ta phát đạt, có mục đích tới nịnh nọt, hai người cứ như trước kia là được, quan hệ này làm như thế nào thì cứ làm như thế đó là được."
"Còn về việc bọn họ thật sự có chuyện cần chúng ta giúp đỡ, thì cứ giúp thôi, có sao đâu?"
Cũng không phải nói đối với chuyện như thế này, Giang Lợi Vân và Trần Phỉ Dung không nghĩ thấu triệt bằng Giang Triệt, mà là quan tâm sẽ bị loạn, dù sao người phát đạt không phải bọn họ mà là con trai, bọn họ không muốn bởi vì duyên cớ của mình mà đi kéo chân sau con trai.
Nghe Giang Triệt nói như vậy, Giang Lợi Vân và Trần Phỉ Dung liếc nhau một cái, nói: "Vậy nếu như bọn họ nói yêu cầu gì đó quá đáng, hoặc là đi cửa sau thì sao?"
"Hai vị cảm thấy, những anh em tốt, chị em tốt của hai người, có ai sẽ nói yêu cầu gì quá đáng không?"
Giang Triệt hỏi ngược lại một tiếng, khiến cha mẹ đều sửng sốt.
Đúng vậy.
Bọn họ sống hơn nửa đời người, bạn bè thay đổi hết nhóm này đến nhóm khác, những người còn lại, ai không phải hợp tính hợp nết? Có ai lại làm chuyện không biết chừng mực chứ?
Giang Triệt còn nói: "Về phần đi cửa sau. . . Chuyện này có gì đâu? Chỉ cần hợp tiêu chuẩn, nhân mạch cũng là một phần của thực lực mà!"
Lời này của Giang Triệt, khiến trong lòng cha mẹ mơ hồ sinh ra một cỗ cảm giác tự hào.
Quan hệ tốt với bọn họ, cũng có thể được coi là có nhân mạch!
Giang Triệt lại bổ sung: "Yên tâm đi cha mẹ, những quan hệ trước kia, những người bạn kia, hai vị cứ làm như thế nào thì tiếp tục làm như vậy là được, nếu quả thật có ai quá đáng, ở chỗ ta cũng không qua được!"
Bạn bè của bọn họ có chừng mực hay không, Giang Triệt không thể quá chắc chắn, nhưng cha mẹ khẳng định là có chừng mực, giống như lúc trước Giang Lợi Vân đối với những lãnh đạo kia.
Đối với bạn thân đương nhiên không cần quyết tuyệt như vậy.
Nhưng nếu thật sự có chuyện cầu bọn họ giúp đỡ, bọn họ khẳng định cũng sẽ hỏi Giang Triệt trước rồi mới đưa ra câu trả lời.
Nhất thời khí phách thuận miệng đáp ứng, kết quả sự tình rất khó xử lý, để Giang Triệt lâm vào tình thế lưỡng nan, chuyện này, vĩnh viễn sẽ không xảy ra với Giang Lợi Vân và Trần Phỉ Dung.
Một phen của Giang Triệt, khiến cha mẹ rơi vào trầm tư, bọn họ đoán chừng phải suy nghĩ một lúc, Giang Triệt cũng liền không tiếp tục nói, tiện tay ném lõi táo về phía thùng rác, chuẩn bị đi rửa tay rồi trò chuyện với Tiểu Ngư một lát, kết quả "bịch" một tiếng, không ném trúng.
Giang Triệt sững sờ, quay đầu nhìn thoáng qua.
Quả nhiên.
Trần Phỉ Dung nhìn mình, trong ánh mắt đã đầy sát ý.
"Không trúng, không trúng!"
Giang Triệt ngượng ngùng cười một tiếng, vội vàng đi lên nhặt lõi táo, đi nhà vệ sinh lấy đồ lau nhà, lau sạch cặn bã trên đất.
Bất luận ở bên ngoài có thành tựu lớn bao nhiêu, địa vị cao bao nhiêu, ở trong căn nhà ba phòng ngủ một phòng khách này, vẫn mãi mãi bị áp chế gắt gao. . .
"Thằng nhóc thối này."
Trần Phỉ Dung cười mắng một tiếng, cùng Giang Lợi Vân đi vào phòng bếp nấu sủi cảo.
"Lão công." Nhìn nồi nước sôi trào, Trần Phỉ Dung đột nhiên gọi Giang Lợi Vân một tiếng.
"Ừm." Giang Lợi Vân đáp, ông đã đoán được Trần Phỉ Dung muốn nói gì.
"Em thấy Tiểu Triệt nói có lý, anh thấy thế nào." Trần Phỉ Dung hỏi.
"Anh cũng thấy vậy." Giang Lợi Vân gật đầu nói.
"Vậy hai ngày nữa cũng không có chuyện gì, chúng ta riêng rẽ hẹn mấy người kia, gọi bọn họ cùng đi ăn bữa cơm, tụ họp một chút?" Trần Phỉ Dung nói.
"Được!" Giang Lợi Vân nhe răng gật đầu cười.
"Mấy người không được uống rượu." Trần Phỉ Dung chỉ vào mũi Giang Lợi Vân.
Nụ cười trên mặt Giang Lợi Vân lại biến mất không thấy gì nữa: "Vợ à, uống một chút không có sao đâu? Chỉ uống một chút thôi, dù sao hơn một năm nay không liên lạc. . ."
Về nhà ngày đầu tiên, ngày tết ông Táo, ăn sủi cảo trong nhà, Giang Triệt chụp ảnh gửi cho Tiêu Tiểu Ngư, Tiểu Ngư không lâu sau hỏi một câu: "Ngon không?"
Giang Triệt cười gửi tin nhắn thoại, nói đợi nàng tới, để Trần Phỉ Dung làm cho nàng ăn, lời hắn còn chưa nói hết, Trần Phỉ Dung liền chen vào một câu trong tin nhắn thoại, không cần chờ, qua hết năm bà liền đi Hàng Châu, làm cho Tiêu Tiểu Ngư!
Tới tương đương với cái gì?
Tương đương với tới cửa.
Các nàng đã gặp nhau.
Nhưng Tiểu Ngư tới cửa, có lẽ còn cần một chút thời gian.
Bà không nỡ để Tiểu Ngư vì ăn bữa sủi cảo, mà phải chờ lâu như vậy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận