Cự Tuyệt Làm Liếm Chó, Nữ Thần Giáo Hoa Gấp

Chương 219: Thế mà lại có cô gái như vậy

**Chương 219: Thế mà lại có cô gái như vậy**
Đi sân bóng cùng đội bóng của hệ tiến hành một phen rèn luyện.
Trong khoảng thời gian này bọn hắn huấn luyện, hiệu quả rất không tệ.
Giang Triệt mồ hôi dầm dề rời đi sân bóng.
Vừa mới đi ra khỏi cửa lưới sắt của sân bóng, hắn liền thấy Tiêu Tiểu Ngư đang đứng trong bóng cây cách đó không xa.
Nhìn thấy Giang Triệt tới, Tiêu Tiểu Ngư cầm một cái cốc nước đưa lên.
Giang Triệt nhận lấy.
Trong cốc đựng thứ nước nóng có nhiệt độ thích hợp.
Vừa vận động xong uống nước lạnh không tốt.
Tiêu Tiểu Ngư biết Giang Triệt tới huấn luyện, cố ý chuẩn bị một cốc nước tới chờ hắn.
Giang Triệt vặn mở cốc, uống một ngụm lớn.
Tâm phảng phất đều sắp bị nhiệt độ của nước này sưởi ấm!
"Đến lúc nào vậy? Nóng không?" Vặn nắp cốc lại, Giang Triệt cười hỏi.
Tiêu Tiểu Ngư hai tay chắp trước người, xinh đẹp dịu dàng, lắc đầu nói: "Vừa qua một lúc thôi, không nóng."
"Đi thôi, chúng ta trở về."
Giang Triệt vuốt vuốt trán nàng.
Tiêu Tiểu Ngư không sợ nóng.
Có thể mái tóc dày của nàng bao phủ đầu, trán vẫn đang đổ mồ hôi, thậm chí còn làm ướt cả tóc mái.
Trước kia nàng rất ít khi đổ mồ hôi.
Là bởi vì nguyên nhân thân thể quá mức suy nhược.
Mà từ tháng chín năm ngoái đến bây giờ là tháng sáu, thoáng một cái đã gần một năm trôi qua, thân thể thiếu dinh dưỡng của Tiêu Tiểu Ngư đã gần như được bù đắp.
Đợi qua một thời gian ngắn nữa, Giang Triệt dự định sẽ cho nàng bắt đầu vận động thích hợp một chút.
Sau khi trở về, Tiêu Tiểu Ngư đi rửa mặt trước.
Một thân mồ hôi bẩn của Giang Triệt khẳng định cần phải tắm rửa, nàng liền giúp Giang Triệt đem khăn tắm, quần áo thay ra để hết lên kệ trong phòng tắm, sau đó mới xuất phát đi thư viện.
Trước khi đi, nàng còn cố ý dặn dò Giang Triệt, đừng dùng nước lạnh, thay quần áo xong thì ném vào sọt đựng quần áo bẩn là được, nàng trở về sẽ giặt...
Nước ấm từ đỉnh đầu dội xuống.
Nhìn xem trên kệ là quần áo sạch cùng khăn tắm được gấp chỉnh tề, Giang Triệt đối với Tiêu Tiểu Ngư trìu mến càng thêm đạt đến đỉnh điểm trong lòng.
Thời điểm kiếp trước.
Hắn tình nguyện tin tưởng trên thế giới có quỷ, tình nguyện tin tưởng Tần Thủy Hoàng còn sống, thu tiền liền có thể để hắn thống lĩnh tam quân, tình nguyện tin tưởng Gates bị lưu lạc đầu đường, chỉ cần 200 tiền xe tài trợ hắn về đến quê nhà liền có thể thu được vài ức đôla đáp tạ.
Chứ không tin trên thế giới này lại có cô gái như vậy.
Mà bây giờ.
Hắn tin!
Đồng thời tam sinh hữu hạnh.
Đây là cô gái của hắn!
Tắm rửa xong thay quần áo sạch, ánh chiều tà đã treo ở chân trời.
Thời gian không sai biệt lắm, Giang Triệt đi sang nhà bên cạnh của vợ chồng Bạch Cao Phong.
"Anh Triệt!"
Giang Triệt vừa mới đi tới cổng nhà bên cạnh, sau lưng vang lên tiếng la kinh ngạc, chỉ thấy một cô gái thân mặc quần đùi, bắp chân thon nhỏ, giẫm đôi giày cao gót 8cm màu bạc, mặc áo sơ mi trắng thuần ở phía xa, hai chân nhỏ của cô bé đáng yêu chuyển động thật nhanh, vẻ mặt đầy ngạc nhiên hướng về phía mình chạy tới.
Giang Triệt cười ngồi xổm xuống, giang hai cánh tay ra, đón nhận cô bé nhào vào trong lòng ngực mình.
Tiến đến trong ngực Giang Triệt, Bạch Dao liền ôm chặt lấy cổ Giang Triệt: "Anh Triệt, Dao Dao rất nhớ anh nha! Hôm mùng một tháng sáu liên hoan ở nhà trẻ, em lên sân khấu biểu diễn tiết mục, em muốn mẹ gọi điện thoại cho anh Triệt, nhưng mà mẹ nói anh Triệt có thể bận nhiều việc..."
Nàng giống như một cô bé nói nhiều, cũng rất giống là bởi vì trong khoảng thời gian này nàng góp nhặt thật nhiều điều muốn nói, vừa bắt đầu nói là không ngừng được.
Giang Triệt cười sờ sờ đầu mũi nhỏ của nàng, nói ra: "Vậy lát nữa ta nói với mẹ, sau này Dao Dao có thể tùy thời gọi điện thoại cho ta có được hay không?"
"Được ạ!"
Bạch Dao ngẩng cái đầu nhỏ lên, dùng sức gật đầu, khiến Giang Triệt càng thêm buồn cười.
"A Triệt." Bạch Khê Vân đi tới, mỉm cười dịu dàng gọi một tiếng.
"Chị Khê Vân." Giang Triệt cũng lên tiếng chào nàng.
Bạch Khê Vân lại nhìn về phía Bạch Dao, nói ra: "Dao Dao, xuống tự đi đi, ôm con, anh Triệt sẽ nóng."
"Vâng ạ! Anh Triệt, thả Dao Dao xuống đi!"
Tiểu Dao Dao đáp ứng một tiếng, lập tức liền muốn để Giang Triệt thả nàng xuống, vô cùng nhu thuận.
"Không sao đâu chị Khê Vân, ngay trước cửa nhà rồi, không nóng... Đi xem ông bà ngoại đã làm cơm xong chưa, đi thôi!" Giang Triệt từ ôm, ngược lại biến thành vác trên vai, vác Bạch Dao hướng về phía trong phòng đi, cô bé kinh hô một tiếng, lưu lại những tiếng cười khanh khách.
"Ông ngoại, bà ngoại, cơm chín chưa ạ?"
Vừa vào cửa, cô bé liền cất cao giọng như chuông reo mà hỏi.
"Xong rồi, xong rồi!"
Lão thái thái bưng đồ ăn ra, cười trả lời.
Nhìn thấy Giang Triệt vác ngoại tôn nữ, bà càng thêm cười đến không ngậm miệng được.
Bà nhìn ra được.
Giang Triệt thật sự rất thích đứa bé này.
Chỉ cần thích đứa bé này.
Vậy thì hết thảy đều không phải vấn đề.
Chỉ là nha đầu Khê Vân này, cùng với cha nó, tất cả đều là đầu gỗ.
Chuyện xưa kể lại, nữ theo đuổi nam cách một tầng màn, có phải là nên chủ động một chút không!
Hôm qua gọi điện thoại, nghe nói con gái cùng Giang Triệt đã lâu không gặp mặt, lão thái thái kia là sốt ruột không chịu được.
Cho nên, mới có bữa cơm ngày hôm nay.
"Mẹ, ba!"
Bạch Cao Phong cũng bưng một mâm đồ ăn ra, đặt lên bàn.
Bạch Khê Vân từ bên ngoài đi vào, đứng ở bên cạnh Giang Triệt đang ôm Bạch Dao, gọi hai người.
Nhìn hai lớn một nhỏ đứng chung một chỗ, lão thái thái càng nhìn càng thấy thuận mắt, cười nói: "Được rồi, mau đi rửa tay rồi ăn cơm!"
"Ca ca có muốn giúp Dao Dao rửa tay không ạ?" Giang Triệt hỏi Bạch Dao.
"Không cần, Dao Dao tự rửa được!" Bạch Dao lắc đầu.
"A Triệt, con thả em ấy xuống đi, em ấy tự làm được." Bạch Khê Vân đi theo sau hai người nói.
Nhìn bóng lưng ba người đi vào nhà vệ sinh, lão thái thái quay đầu nhìn Bạch Cao Phong, cười càng rạng rỡ hơn.
Giang Triệt, Bạch Khê Vân mang theo Bạch Dao rửa tay xong.
Năm người đều ngồi vào trước bàn ăn.
Lão thái thái phân phát bát đũa cho mọi người.
Bạch Khê Vân bắt đầu xới cơm.
Bạch Cao Phong mở lời trước, phá vỡ quy tắc 'ăn không nói', bắt đầu hàn huyên.
Thế nhưng Giang Triệt cùng Bạch Khê Vân nói chuyện, tất cả đều là về công việc, khiến lão thái thái nghe được nhíu chặt mày.
Đột nhiên.
Bạch Khê Vân cảm giác giày của mình bị đá một cái.
Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, chỉ thấy đối diện mẹ mình đang điên cuồng nháy mắt ra hiệu với mình, ý bảo Giang Triệt.
Bạch Khê Vân không hiểu rõ cho lắm, nhìn Giang Triệt một chút, vẫn không thể nào lý giải, bất quá lại vừa vặn thấy trong bát Giang Triệt chỉ có cơm trắng, không có đồ ăn, nàng gắp một đũa thức ăn, bỏ vào trong bát Giang Triệt.
"A Triệt, ăn cái này đi."
"Được, cảm ơn! Dao Dao, con có được không? Ta gắp cho con..."
Giang Triệt cười nói cảm ơn với Bạch Khê Vân, ngay sau đó cũng gắp cho Bạch Dao một đũa đồ ăn.
Tuy rằng không giống như mình nghĩ lắm, nhưng thế này cũng đã đủ rồi.
Lão thái thái rất hài lòng, tiếp tục vùi đầu ăn...
Tay nghề của Bạch Cao Phong quả thật rất không tệ, mở quán cơm đều đủ cả.
Giang Triệt tán thưởng nói, Bạch Cao Phong là một người bị học thuật trì hoãn tay nghề đầu bếp, Bạch Cao Phong vui vẻ, hỏi Giang Triệt có muốn học làm đồ ăn không...
Bạn cần đăng nhập để bình luận