Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 91: Sau khi Mặt Trời dập tắt, thì chính là Mặt Trăng

Vào lúc Lan Đình chưa bố trí Tụ Linh Trận, ba người họ đều tự mình tu luyện, không ngừng củng cố và nâng cao tu vi giai đoạn Trúc Cơ. Sau khi đã có Tụ Linh Trận ở tầng hai, bốn người họ tụ tập lại để tu luyện, vào lúc rảnh rỗi thì trao đổi những tâm đắc trong tu luyện, thu hoạch khá phong phú.
Chẳng hạn như, Lục Dương biết được Man Cốt sẽ không đọc thuộc lòng Lời Thánh Nhân trong lúc thực hiện đứng tấn, y cho rằng điều này là bất kính với Thánh Nhân. Nhưng trong lúc Man Cốt đọc thuộc lòng Lời Thánh Nhân sẽ thực hiện đứng tấn.
Chẳng hạn như Man Cốt biết rằng Mạnh Cảnh Chu vì để rèn luyện sức mạnh tinh thần, ban ngày thường xuyên đi dạo thanh lâu, chỉ nghe nhạc mà không làm việc gì khác, khiến người ta khâm phục.
Chẳng hạn như Mạnh Cảnh Chu biết Lục Dương khi ăn đồ mà kẹt ở kẽ răng, thì sẽ dùng kiếm khí mỏng như lông bò để xỉa vật dính ở kẽ răng ra ngoài, đây là một phương thức tu luyện hoàn toàn mới.
Chẳng hạn như Lan Đình biết được trước đó Đại Lục Trung Ương là được luyện hoá từ ngôi sao.
"Không ngờ lại có chuyện như vậy." Lan Đình ngây người thờ thẩn, tin tức này tác động rất lớn đến cô ấy, nhưng cũng giải quyết một số khúc mắc trong lòng.
"Khúc mắc gì?"
Lan Đình suy ngẫm một lúc, cảm thấy điều này chẳng phải là chuyện không thể nói ra: "Hẳn các vị cũng biết, tên của Nguyệt Quế Tiên Cung của tiểu nữ tử có hai mặt hàm nghĩa, một mặt là bên trong Tiên Cung mọc đầy cây nguyệt quế, hai là Tiên Cung cho rằng Mặt Trăng có hàm ý đặc biệt nào đó."
Nguyệt Quế Tiên Cung dựng trên đỉnh Tuyết Sơn, chính là để đến gần với Mặt Trăng, có thể thấy được địa vị của Mặt Trăng trong Tiên Cung.
"Vào lúc tiểu nữ tử gia nhập Nguyệt Quế Tiên Cung, bèn hỏi sư phụ, tại sao Mặt Trăng lại có hàm nghĩa đặc biệt, vậy Mặt Trời thì sao, còn những ngôi sao khác thì thế nào, chúng ta có thể hấp thụ năng lượng từ trong những ngôi sao hay không, ví dụ như Thất Tinh Bắc Đẩu chẳng hạn?"
"Sư phụ nói rằng Mặt Trăng và Mặt Trời vốn chính là một thể, còn về những ngôi sao khác, lúc ấy người chỉ nở một nụ cười thâm thúy mà không nói gì cả."
"Nhưng khi đối mặt với những vấn đề mình không hiểu, sư phụ đều sẽ cười như vậy, tiểu nữ tử bèn không để ý nữa."
"Sau khi nghe các vị nói như vậy, tiểu nữ tử nghĩ rằng có lẽ sư phụ biết chân tướng của các ngôi sao."
Lục Dương nhíu mày: “Mặt Trăng và Mặt Trời là một thể ư?”
Lan Đình gật đầu: “Ban đầu, tiểu nữ tử cũng không hiểu điều này có ý gì. Sau đó, có một lần tan học, khi hai vị sư tỷ đang trao đổi, họ từng nói ra một câu 'sau khi Mặt Trời dập tắt, thì chính là Mặt Trăng'.”
“Sau khi Mặt Trời dập tắt, thì chính là Mặt Trăng?” Lục Dương vô cùng ngạc nhiên, đây đúng là kiến giải chưa từng nghe nói đến.
Chẳng nhẽ trời sao mênh mông đều là hư ảnh, còn Mặt Trời và Mặt Trăng thì thực sự tồn tại, hơn nữa còn tồn tại dưới dạng một thể hai mặt?
Ban ngày bùng cháy thì chính là Mặt Trời, còn ban đêm tắt đi thì là Mặt Trăng?
Năng lượng của Mặt Trời khủng khiếp đến nhường nào, có một quan điểm cho rằng Mặt Trời chính là nguồn sống của vạn vật, thậm chí cho đến nay vẫn có người lợi dụng Mặt Trời để tu luyện, hoặc là để chiêm nghiệm hoặc là tham ngộ.
Nếu Mặt Trời chính là Mặt Trăng, thì sau khi tắt đi, những năng lượng đó sẽ đi về đâu, đây là luồng năng lượng khổng lồ đến nhường nào?
Vào ban đêm, Mặt Trời thu lại luồng năng lượng này, chất chứa vào bên trong, hoá thành Mặt Trăng?
"Nhắc đến chuyện này, tại sao người vô danh thời Thượng Cổ kia luyện hóa muôn trùng sao, chỉ không luyện hóa Mặt Trời?" Lục Dương nhỏ giọng lẩm bẩm.
Mất đi Mặt Trời, trời đất ảm đạm, chúng sinh suy tàn. Không biết có bao nhiêu sinh linh sẽ chết đi. Theo cách nói của Sở đà chủ, người vô danh thời Thượng Cổ kia, xem mạng người như cỏ rác, có lẽ sẽ không giữ lại Mặt Trời vì lòng nhân từ.
Mạnh Cảnh Chu đột nhiên hỏi: “Huynh có biết Diệu Dương Giáo không?”
"Diệu Dương Giáo, một trong Tứ Đại Ma Giáo? Lục Dương hiểu biết khá ít về vấn đề này.
“Đúng, thứ mà Diệu Dương Giáo tôn thờ chính Mặt Trời, tin rằng Mặt Trời có một loại sức mạnh thần quái nào đó, lúc Mặt Trời hồi sinh, cũng là lúc vạn vật đều tiêu vong. Chủ trương của bọn họ là tự mình hủy diệt trước khi Mặt Trời hồi sinh, sẽ đến được Cực Lạc Thiên Quốc."
Mạnh Cảnh Chu nói: “Tại hạ không hề có ý mạo phạm đến Nguyệt Quế Tiên Cung, nhưng nếu Mặt Trời và Mặt Trăng là một thể, thì quan điểm của Diệu Dương Giáo và Nguyệt Quế Tiên Cung có chỗ tương thông, cả hai đều cho rằng Mặt Trời và Mặt Trăng có ý nghĩa tồn tại đặc biệt, hơn nữa có sức mạnh kinh khủng."
Lan Đình lắc đầu, không cảm thấy Mạnh Cảnh Chu có ý xúc phạm, trong nội bộ của Tiên Cung cũng có quan điểm như vậy, thậm chí có những quan điểm còn cấp tiến hơn thế nữa.
Mạnh Cảnh Chu nói ra suy đoán: "Có thể là người vô danh thời Thượng Cổ kia đã ẩn mình trong Mặt Trời. Mặt Trời từ xa xưa đã treo trên trời, không ai nghi ngờ đến nó, là điểm mù trong tư duy."
Lục Dương đưa ra một suy đoán khác: "Cũng có thể Mặt Trời chứa đựng một loại sức mạnh khổng lồ nào đó, ngay cả người vô danh thời Thượng Cổ kia cũng không muốn đụng tới."
Bất kể là loại khả năng nào, Mặt Trời và Mặt Trăng tuyệt nhiên không bình lặng như vẻ ngoài của chúng.
"Thôi, không nghĩ nữa. Hiếm có khi gặp phải lễ Thái Xuân, ra ngoài chơi đi." Mạnh Cảnh Chu từ bỏ việc suy nghĩ, kêu gọi mọi người đi thư giãn tinh thần.
Thay vì ở đây nghĩ này nghĩ nọ, chẳng bằng về nhà hỏi trưởng bối trong tộc.
Những người đó chắc chắn biết nhiều hơn mình.
Giống như việc bọn họ biết rõ mình là Đơn Thân Linh Căn, nhưng sống chết cũng không chịu nói cho mình biết, còn nói đến Vấn Đạo Tông bèn biết Linh Căn của mình là gì rồi.
Theo thời gian lễ Thái Xuân càng cận kề, bầu không khí càng trở nên nồng hậu, mọi hàng quán đều tổ chức các hoạt động, để chuẩn bị chào đón lượng khách đông đảo, quán nướng cũng bước vào giai đoạn chuẩn bị, ăn xiên nướng tặng mặt nạ đậu hủ, nhận được sự yêu thích vô cùng lớn của trẻ nhỏ.
Khắp phố đều có thể thấy những lá cờ nhỏ đầy màu sắc, đây là truyền thống của quận Diên Giang, do quan phủ ra vốn tổ chức, nói là phỏng theo sắc màu của mùa xuân, đón mừng mùa xuân.
Nghe nói Lý thái thú đã đặc biệt nhắc nhở, tốc độ cắm cờ phải nhanh, không thể quấy nhiễu cuộc sống thường nhật của dân chúng, vì chuyện này còn điều động khá nhiều người.
Thật ra, tốc độ cắm cờ có nhanh hay chậm cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống của người dân, chỉ đơn giản là Lý thái thú muốn tỏ vẻ cho dân chúng nhìn thấy mà thôi.
"Mấy lá cờ nhỏ này vừa cắm lên như thế, đúng thật là có không khí của ngày lễ." Mạnh Cảnh Chu cười nói, ngay cả ở trước cửa quán nướng cũng đang cắm một lá cờ nhỏ màu đỏ.
"Mau đến xem, mau đến xem đi, tất cả đều là những thư tịch thường ngày khó gặp!" Ông lão với răng cửa ố vàng chào hàng bên vệ đường, khơi lên sự hứng thú của bốn người họ.
"Ông bán những cuốn sách gì?"
"Võ công bí tịch, tuyệt bản công pháp đều có đủ cả." Ông lão với răng cửa ố vàng cười nói.
Mạnh Cảnh Chu lướt qua một cách tùy ý, mắt đột nhiên sáng lên, tìm thấy một cuốn bí tịch võ công: "Lục Dương, huynh xem, cuốn sách này tuyệt đối phù hợp với huynh, nếu huynh chịu tu luyện, chắc chắn có thể tu luyện đến tầng cao nhất."
Lục Dương thoáng nhìn vào bìa sách, Cáp Mô Công.
"Cút!"
Rất nhanh sau đó, Lục Dương cũng tìm thấy một cuốn võ công bí tịch, đề xuất Mạnh Cảnh Chu tu luyện: "Bộ võ công bí tịch này đúng thật là được tạo ra vì huynh, nếu huynh chịu tu luyện, mai sau trở thành Võ Tiên cũng chẳng phải là không có khả năng đâu!"
Mạnh Cảnh Chu thoáng nhìn vào bìa sách, Quỳ Hoa Bảo Điển.
Hai người nhìn nhau một cái, cười ha hả, đều tốt bụng mà mua bí tịch giùm đối phương.
Mạnh Cảnh Chu nhìn thấy dòng chữ ‘Muốn luyện võ công này thì trước hết phải tự cung.’ trong trang đầu tiên của Quỳ Hoa Bảo Điển, bèn chìm vào trầm tư: "Chẳng lẽ phụ nữ không thể tu luyện cuốn võ công này?"
Lan Đình không nghe thấy Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu trêu chọc lẫn nhau, lúc này cô ấy đang toàn tâm toàn ý mà đọc một cuốn tiểu thuyết chương hồi.
Câu chuyện kể về một cô kỹ nữ nổi tiếng vì để chuộc thân hoàn lương, theo đuổi tình yêu thật sự, đã dâng trọn cuộc đời của mình cho cậu học trò. Nhưng tính cách cậu học trò yếu đuối, ích kỷ, mặc dù cũng thật lòng thương yêu cô kỹ nữ nổi tiếng này, nhưng lại ngại cưới một cô kỹ nữ có tiếng làm thê tử, lại thêm sự xúi giục của bạn bè, cuối cùng đã bán đứng cô kỹ nữ nổi danh này, dẫn đến bi kịch, khi cô kỷ nữ nổi danh ấy quẳng rương rồi gieo mình xuống sông.
Đây là trích từ câu chuyện về Đỗ Thập Nương, cậu học trò tên Lý Giáp vì tính cách yếu đuối, lại tham tiền của Tôn Phúc, Lý Giáp đã đồng ý bán người tình cho Tôn Phúc, Thập nương đau khổ tột độ khi biết mình bị người mà bản thân đã đem lòng yêu tha thiết bán cho một người đàn ông khác. Sáng hôm sau, khi Lý Giáp dẫn Đỗ Thập Nương tới chỗ của Tôn Phú để đổi lấy 100 lạng vàng. Trước khi đi, Thập Nương trang điểm lộng lẫy, nàng không nói một lời nào với Lý Giáp. Huyền thoại kể rằng, nàng ngồi bên mũi thuyền, từ từ mở một chiếc rương chứa đầy ngọc ngà châu báu - tài sản mà nàng đã tích lũy được, nói với Lý Giáp: “Thiếp giấu tài sản của mình trong rương và muốn kiểm chứng tình yêu đích thực của chàng. Thiếp sẽ dùng tới nó khi chúng ta bắt đầu cuộc sống gia đình. Nhưng chàng đã tham vàng bỏ ngãi, chỉ vài lời xúi bẩy đã bán thiếp cho một người không quen biết. Lòng thiếp quyết trọn nghĩa, lòng chàng một phút đổi thay, nay thiếp còn sống trên đời này cũng chẳng ích gì, vậy chàng cứ lấy một trăm lượng vàng của kẻ phản phúc kia mà sinh sống. Trong rương của thiếp biết là bạc tiền, nhưng vì mắt chàng không trông thấy nên không được hưởng”. Nói rồi, Đỗ Thập Nương ném chiếc rương xuống sông và trẫm mình xuống đó tự vẫn.
Lan Đình đọc đến nước mắt ròng ròng, cô ấy cảm thấy cô kỹ nữ nổi tiếng này đáng thương biết bao.
Lục Dương thấy Lan Đình chìm đắm trong câu chuyện, hắn cũng đang duỗi cổ ra đọc, cảm thấy câu chuyện viết rất sống động, thương cảm.
Hắn nghiêng người nhìn thấy tên cuốn sách.
Thanh Lâu Mộng.
Lục Dương nhất thời im lặng.
Hắn cảm thấy tên quyển sách này có cảm giác hết sức nực cười.
Bạn cần đăng nhập để bình luận