Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 174: Động thủ !

Lúc này trận đấu thứ năm của nhóm Nguyên Anh cũng đang đến gần hồi kết, vẫn là người từng bị Bất Hủ Tiên Tử vượt cấp khiêu chiến, Mã Thiên Dương.
Lưu Phó Giáo Chủ nhận xét: "Mã Thiên Dương này có tu vi Nguyên Anh Hậu Kỳ, lại nhìn phía Ngũ Hành Tông, là cảnh giới Nguyên Anh Đỉnh Phong, cả hai đều là đệ tử Tiên Môn, lượng tài nguyên mà họ nhận được ước chừng như nhau, lúc này ngoại đạo đã không còn tác dụng, thứ quyết định là tu vi, cảnh giới kém cạnh nửa phần, sự chênh lệch đó chính là chỗ quyết định thắng bại, Mã Thiên Dương sắp thua rồi."
Đúng như những gì Lưu Phó Giáo Chủ nói, Mã Thiên Dương dần bị dồn vào thế hạ phong trong trận chiến, đối thủ càng chiến càng dũng mãnh, quyết nhất cổ tác khí, đánh bại Mã Thiên Dương.
Mã Thiên Dương là một phù tu, các loại phù chú mà y vẽ ra đều là tinh hoa trong tuyệt phẩm, mấy gia tộc nhỏ mua được một tấm, còn có thể coi như bảo vật tổ truyền, trong thời khắc quan trọng đánh ra một đòn, cứu vãn gia tộc.
Chỉ tiếc đối thủ của Mã Thiên Dương là một tu sĩ thành thạo sấm sét, tiếng sấm chói lọi, tốc độ nhanh đến cực hạn, mỗi luồng sét đều chuẩn xác phá vỡ nhịp điệu vẽ bùa của Mã Thiên Dương, khiến y không thể phát huy được ưu thế của phù tu.
Đúng lúc đối phương cho rằng thắng bại đã định, thừa thắng truy kích, chỉ thấy hai tay Mã Thiên Dương ấn xuống, vô số phù chú lóe sáng, hợp thành núi non uy nga, trấn áp đối phương.
Đối thủ bị đè dưới núi, không thể điều động chút linh lực nào, thua một cách mơ hồ: "Thiên Quân Sơn Nhạc Phù! Loại phù chú này không thể lưu trữ trên giấy, duy chỉ có thể vẽ tại chỗ, nhưng ngay cả khi là ngươi, cũng cần năm phút để vẽ tại chỗ, ngươi kiếm đâu ra thời gian?"
Mã Thiên Dương cười lạnh: "Ta vẫn luôn vẽ, chỉ là ngươi không nhìn thấy mà thôi."
"Không thể nào! Ngươi vẽ ở đâu?"
Mã Thiên Dương chỉ vào người mình: "Trong mạch máu."
"Trong lúc chiến đấu với ngươi, ta vẫn luôn điều chỉnh vị trí các mạch máu."
"Ta... con mẹ nó !"
Trận pháp trên Quãng Trường Diễn Võ rất toàn diện hơn nữa còn thấu đáo, có cả trận pháp tự động chắn đi lời tục tĩu, người ngoài chỉ nghe thấy tiếng 'bíp bíp'.
Đối thủ tưởng rằng quan sát Vấn Đạo Tông lâu như vậy, thì đã sắp nắm được tư duy của họ, không ngờ vẫn còn cách rất xa .
Khóe mắt của Lưu Phó Giáo Chủ khẽ co giật, không ngờ Mã Thiên Dương còn giấu một chiêu như thế, lơ là rồi, vậy mà không nhận ra.
Trong máu chất chứa linh lực, điều chỉnh mạch máu thành hình dạng phù chú quả thực không có vấn đề gì, thậm chí có thể nói là cao minh hơn phù lục lục ở ngoại giới , không tổn hao linh lực.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ, vẽ phù trong mạch máu là điều mà người bình thường nghĩ ra ư!
Lưu Phó Giáo Chủ bình thản nói, giáo dục Lục Dương: "Đừng học cách chiến đấu như vậy, mạch máu thắt vào nhau rất dễ hình thành cục máu đông."
Lục Dương cảm thấy Lưu Phó Giáo Chủ lo xa rồi, hắn nghe nói Mã Thiên Dương sư huynh thậm chí có thể mở được cả nút thắt chết trong mạch máu.
Sau khi nhóm Nguyên Anh kết thúc, tiếp theo đó chính là nhóm cuối cùng, nhóm Hóa Thần.
Đây là nhóm có giá trị nhất trong sự kiện giao lưu, xem một trận chiến giữa những tu sĩ giai đoạn Hóa Thần, thu hoạch chắc chắn vô cùng phong phú!
Đại diện cho Vấn Đạo Tông xuất chiến là sư huynh đỉnh Đan Đình, tên Lư Vượng, trước đây Lục Dương chưa từng gặp.
Người bên cạnh thì thầm bàn tán: "Không ngờ là Lư sư huynh, rất lâu rồi không gặp huynh ấy."
"Nghe nói khi Lư sư huynh kết đan , ba lần kết đan ba lần phế bỏ, rất không hài lòng với Kim Đan Nhất Phẩm của mình."
"Tại sao vậy?"
"Huynh ấy nhất quyết cho rằng Kim Đan cũng là một loại đan dược, Kim Đan không có đan văn và đan hương thì coi như đan phế phẩm, nên huynh ấy kết đan hết lần này đến lần khác, nhằm kết ra Kim Đan có đan hương."
"Huynh ấy đã thành công chưa?"
"Thành công rồi, Lư sư huynh thực sự đã kết ra Kim Đan có đan hương."
"Kim Đan như vậy có công dụng thần hiệu gì?"
"Đặc biệt thơm."
Lục Dương hỏi thuộc hạ: "Tiểu Lưu, ngươi đoán ai sẽ thắng?"
"Hửm?" Lưu Phó Giáo Chủ còn tưởng mình nghe nhầm, tên tiểu tử này gọi mình là gì cơ?
Lục Dương điềm tĩnh giải thích: "Hình tượng của ngươi ở bên ngoài là nhân viên thời vụ của ta, ta là ông chủ của ngươi, diễn kịch thì phải đóng trọn vai, ta đối xử với ông quá cung kính thì trông có vẻ quá giả tạo, kế hoạch của chúng ta sắp thực hiện rồi, không thể để lộ sơ hở trong lúc này!"
Lưu Phó Giáo Chủ gật gù, đồng ý quan điểm của Lục Dương.
"Lư Vượng có tiếng tăm lẫy lừng trong cảnh giới Hóa Thần, hiếm ai muốn làm đối thủ của y, Lư Vượng song tu cả độc lẫn đan, độc mạnh hơn đan, tuy nhiên vận khí của Lư Vượng không tốt, đụng phải đối thủ khắc chế y."
"Ta từng nghe nói về đối thủ của y, từ nhỏ sống trong hố Ngũ Độc, từ sớm đã luyện thành thân thể vạn độc bất xâm, đụng phải gã ta, Lư Vượng không thể phát huy bản lỉnh của mình."
Trên Quãng Trường Diễn Võ, Lư Vượng giao chiến với đệ tử Ngũ Hành Tông, Lư Vượng trước tiên mang tính do thám mà phát tán khói độc tiêu cốt, đối phương như những gì Lưu Phó Giáo Chủ đã nói, không hề sợ hãi, khói độc hoàn toàn vô dụng với gã ta.
"Khó đối phó đây." Lư Vượng cảm thấy hơi khó xơi.
Đối thủ cười lạnh: "Lư Vượng, chịu thua đi, ngươi dụng phải bất kỳ người nào cũng có thể thắng, duy chỉ khi đụng phải ta, thì ngươi thua chắc rồi!"
Trận chiến của cảnh giới Hóa Thần không còn giới hạn trên mặt đất, hai bên lúc thì bay lên trời, lúc thì độn xuống đất, thắng bại qua lại, sức lực của đối thủ lớn hơn Lư Vượng, khiến y rơi vào thế bất lợi.
Lư Vượng từ trong ngực móc ra đan dược tăng cường sức mạnh, đây là điều được cho phép trong tỉ thí.
Lư Vượng vừa định uống thì bị đối thủ chớp nhoáng giật lấy, nuốt xuống trong một hơi.
Đối thủ cười lạnh: "Muốn uống đan dược à? Vậy ngươi cũng phải có cơ hội mới được!"
Đan dược vào bụng, đối thủ cảm thấy sức mạnh của mình lao dốc không phanh.
"Chuyện gì thế này!" Đối thủ hoảng hốt, đây là chuyện đáng lý không nên xảy ra.
Lư Vượng một đấm đánh bay đối thủ: "Thập Tượng Chi Lực Đan, có thể khiến người uống có sức mạnh của mười con voi."
"Chỉ có điều, đây là đan dược dành cho cảnh giới Trúc Cơ. Nói cách khác, hiện giờ ngươi chỉ có thể phát huy sức mạnh của mười con voi cảnh giới Trúc Cơ."
"Ngươi... con mẹ nhà ngươi !"
"Biết điều chút đi, ta không cho ngươi Thập Tượng Chi Lực Đan phiên bản kích dục đã là nể mặt ngươi rồi." Lư Vượng ném đối thủ ra khỏi lôi đài.
Bốn trận còn lại của nhóm Hóa Thần, Lưu Phó Giáo Chủ không dự đoán trúng trận nào.
Không phải nhãn lực của Lưu Phó Giáo Chủ kém, mà là tư duy của đệ tử Hóa Thần trong Vấn Đạo Tông quá phức tạp, hoàn toàn không thể dự đoán được.
Lưu Phó Giáo Chủ hít sâu vài hơi, điều chỉnh tâm trạng, sắp động thủ rồi, không thể để những chuyện như thế này ảnh hưởng tâm trạng.
Ông ta chú ý thấy mọi người đã đứng ở vị trí thích hợp, tạo thành "Hoàng Lương Trận", tối đa hóa tác dụng của Hoàng Lương Chẩm.
Theo lời giới thiệu của Bất Hủ Tiên Tử, đây là trận pháp say giấc mà cô thường dùng để ngủ, vô cùng hiệu quả.
Lưu Phó Giáo Chủ nghe thấy người của Vấn Đạo Tông bắt đầu tuyên bố lời bế mạc: "Lễ hội giao lưu hữu nghị giữa Vấn Đạo Tông và Ngũ Hành Tông đến đây kết thúc, rất vui được cùng mọi người trải qua khoảng thời gian tốt đẹp này..."
Sự chú ý của mọi người đều tập trung lên khán đài, đây là thời điểm thích hợp nhất để động thủ!
Lưu Phó Giáo Chủ giơ tay lên, hét lớn một tiếng: "Động thủ!"
Các đệ tử Vấn Đạo Tông ẩn núp xung quanh vừa nghe thấy hai chữ 'Động Thủ', đồng loạt xuất hiện, lao về phía cấp cao của Bất Hủ Giáo.
Họ nhớ Lục Dương từng nói, đến lúc đó sẽ có người hô 'động thủ', một khi nghe thấy 'động thủ' thì bắt đầu hành động.
Trước đó họ còn đang đoán, ai sẽ là người ra lệnh, có người đoán là Lục Dương, có người đoán là Mạnh Cảnh Chu, còn có người đoán là Man Cốt.
Giờ thì đáp án cuối cùng cũng được hé lộ.
Đệ tử Vấn Đạo Tông gật đầu tỏ lòng kính trọng với Lưu Phó Giáo Chủ, người vẫn còn chút ngơ ngác, đúng là anh hùng mà.
Hóa ra Lưu Phó Giáo Chủ cũng là nội gián của chúng ta, hơn nữa còn thành công leo lên vị trí Phó Giáo Chủ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận