Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1656: Mệnh bên trong người

"Chuyện này phải kể từ sau khi Tân Hỏa vương triều bị hủy diệt."
"Sau khi Tân Hỏa vương triều diệt vong, ta vốn định chết theo, nhưng không thấy Bất Hủ phục sinh, lời thề năm xưa chưa thành, Tiểu Linh và Gợn Sóng các nàng vĩnh viễn không thể gặp Bất Hủ, ta thật không cam tâm cứ vậy mà chết."
Kỳ Lân Tiên thở dài, hắn thật sự không muốn nhớ lại đoạn ký ức này, nó có thể xem là khoảng thời gian bối rối phiền muộn nhất trong đời hắn.
"Để tránh Tịch Diệt Tiên truy sát, ta trốn trong chiếc vòng tay, chiếc vòng tay lưu lạc nhiều nơi, từ đầu đến cuối không gặp được người hữu duyên, sau đó bị mẹ của Tư Thích nhặt được, chỉ là mẹ Tư Thích cũng không có duyên với ta, không phát hiện ra sự tồn tại của ta."
"Đợi đến khi nàng qua đời, đưa chiếc vòng tay lại cho Tư Thích như một di vật, Tư Thích vô tình tiến vào tiểu thế giới trong vòng tay, lúc này ta mới quyết định dạy bảo Tư Thích."
"Tiểu tử Tư Thích này thiên phú tu hành không tệ, rất nhiều đạo lý chỉ cần điểm qua là hiểu, dưới sự chỉ bảo của ta, tu vi của hắn vững bước tăng lên, vượt xa bạn đồng trang lứa, thuận lợi vượt qua tầng tầng tuyển chọn của Đại Càn vương triều, trở thành người ứng cử Thần Quân, sau lại thành Thần Quân."
Mỗi khi nghe đến chuyện thượng cổ tứ tiên nghiêm túc dạy dỗ đồ đệ, Lục Dương đều so sánh với Bất Hủ tiên tử, sau đó im lặng thở dài.
Có cách nào khác đâu, đành chấp nhận số phận vậy, ai bảo mình lại gặp phải tiên tử cơ chứ.
"Về sau, Đế Quân Tư Mệnh bọn hắn vì giảm bớt ảnh hưởng của Tín Ngưỡng Lực lên mình, đã dẫn một đám Bán Tiên và Độ Kiếp kỳ trốn vào Tiên Cung bên trong Thái Dương, thực hiện phong ấn, đến năm đầu Đại Ngu, Ngu Đế Vũ Nghiêu thực hiện đạo phong ấn thứ hai."
"Khi Đế Quân và Tư Mệnh gỡ phong ấn do Vũ Nghiêu để lại, thì đã là những năm cuối Đại Ngu, loạn tượng dần dần xuất hiện."
"Sau khi phong ấn được giải trừ, ta phát hiện Vũ Nghiêu đã chạm vào phong ấn thế giới, liên tưởng đến đạo quả của Vũ Nghiêu là đạo quả thay thế, rất dễ dàng có thể đoán được Vũ Nghiêu đã làm gì, ta cảm thấy đây là một cơ hội."
Phong ấn thế giới chính là việc thượng cổ tứ tiên sử dụng năng lực đạo quả của bản thân, thực hiện phong ấn ở dưới đáy sáu đại lục.
"Vốn ta muốn dùng Tư Thích tìm kiếm manh mối về thượng cổ tứ tiên rồi rời khỏi Thái Dương, nhưng lúc đó Tư Thích vẫn còn đang ngủ say, ta chỉ có thể rời khỏi vòng tay đi gặp Vũ Nghiêu."
"Đúng như ta dự liệu, ta cần Vũ Nghiêu giúp đỡ, Vũ Nghiêu cũng cần sự giúp đỡ của ta."
"Vũ Nghiêu mặc kệ Đại Ngu vương triều đi đến diệt vong, chính là vì hiến tế Đại Ngu vương triều, đưa việc thay thế hắn đến bên ngoài hộp thế giới."
"Nhưng hắn thất bại, cái giá hắn trả không đủ để đưa hắn thay thế được."
"Mà trên phong ấn thế giới lại có năng lực kẻ phù hợp mới có thể tồn tại đạo quả để lại, tái diễn chiêu thức không thể tiếp tục tạo ảnh hưởng đến phong ấn được."
"Điều này khiến Vũ Nghiêu không thể tiếp tục độ thay thế chính mình được nữa, trừ khi được ta cho phép."
"Vì thế hắn hi vọng ta có thể tạm thời tháo gỡ phong ấn đạo quả kẻ phù hợp mới có thể tồn tại, để hắn có thể tiếp tục thay thế."
"Ta đồng ý, nhưng đổi lại, ta yêu cầu hắn phải thay thế vào người trong Bất Hủ tiên mệnh, dựa theo kinh nghiệm thất bại trong việc phục sinh Bất Hủ trước đó, hô lên tên Bất Hủ, không thể mưu cầu lợi ích, chỉ có thể dựa vào vận may."
"Theo ý ta, người này phải có đủ vận may mới có thể phục sinh được Bất Hủ Tiên."
"Sau này ta nghe nói Tiểu Linh và Gợn Sóng lần lượt xuất thế, ta liền suy đoán Bất Hủ đã phục sinh, trận chiến ở Yêu Thành kia càng làm ta tin chắc vào suy đoán của mình, có thể đánh nhau với Tịch Diệt Tiên đến long trời lở đất, chỉ có Bất Hủ tiên."
Kỳ Lân Tiên nhìn vào mắt Lục Dương, từng chữ nói:
"Lục tiểu hữu, ngươi làm sống lại Bất Hủ, ngươi chính là người trong mệnh của nàng."
Lục Dương như bị sét đánh trúng.
Mặc dù sớm đã có nghi ngờ, theo lý thuyết sẽ không thấy ngoài ý muốn mới đúng, nhưng khi sự thật phơi bày trước mặt, Lục Dương vẫn có cảm giác như đã trải qua mấy đời.
Ta quả nhiên bị Vũ Nghiêu thay thế vào sao?
Đột nhiên mặt Lục Dương lộ vẻ cổ quái, nghĩ đến tình huống trước khi ta chết dường như không được tốt lắm, tình cảnh của Vũ Nghiêu có phải hơi thảm không nhỉ.
Trang bị và đạo quả của Vũ Nghiêu đều ở trong tay Đại sư tỷ, bản thân mình cũng bị nổ đến mức không còn một mảnh tro tàn, tiên khu của Vũ Nghiêu là được thay thế đến hay là bị Đại sư tỷ đánh nát rồi?
Thôi, không nghĩ nhiều vậy, Vũ Nghiêu phúc duyên thâm hậu, nhất định sẽ không có chuyện gì.
Trung Thiên Đế Quân không thể tin nhìn Lục Dương, bản thân hắn vẫn luôn muốn tìm cách mở hộp thế giới để đi ra bên ngoài xem một chút, không ngờ Lục Dương lại là người từ bên ngoài tới, hắn vội vàng hỏi:
"Thế giới bên ngoài rốt cuộc là như thế nào?"
"A... Tiểu Dương Tử, ngươi quả nhiên là người trong mệnh của bản tiên!"
Bất Hủ tiên tử cười hì hì ôm lấy Lục Dương, sờ đầu Lục Dương.
"Tiên, tiên tử người đừng như vậy."
Lục Dương nhất thời luống cuống chân tay, không biết nên phản ứng thế nào, vội vàng gỡ tay Bất Hủ tiên tử ra.
Đã chung sống với tiên tử lâu như vậy rồi, Lục Dương vẫn chưa quen với việc tiếp xúc thân mật như thế.
"Tiểu Dương Tử ngươi đỏ mặt sao?"
Bất Hủ tiên tử lần đầu tiên thấy Lục Dương đỏ mặt, cảm thấy rất lạ lẫm.
"Không có gì."
Mặt Lục Dương rối bời, vội vàng nói sang chuyện khác.
"Tiên tử, người không cảm thấy kỳ lạ khi ta đến từ bên ngoài sao?"
Bất Hủ tiên tử 'ờ' một tiếng:
"Chuyện này có gì lạ đâu, bản tiên cũng coi như là đến từ bên ngoài đó thôi."
Lục Dương nghĩ cũng đúng, tiên tử trước kia còn chưa có hộp thế giới, nàng quả thật cũng được tính là đến từ bên ngoài.
Bất Hủ tiên tử đâm vào cánh tay Lục Dương, tò mò hỏi:
"Nhanh nói cho bản tiên nghe, ngươi đã trải qua những gì ở bên ngoài, có phải là tự bạo không?"
"A?"
Lục Dương còn ngạc nhiên hơn vừa nãy:
"Tiên tử, chuyện này người cũng nhìn ra được?"
Bất Hủ tiên tử chống nạnh tự hào, kiêu ngạo hất cằm:
"Đương nhiên rồi, ngươi nghĩ xem bản tiên đã tự bạo bao nhiêu lần rồi, ngươi có tự bạo hay không chỉ cần nhìn một cái là bản tiên biết ngay."
"Bản tiên đã sớm nói rồi, ngươi sinh ra đã rất hợp với Bất Hủ nhất mạch bọn ta rồi!"
Lục Dương há hốc miệng, theo bản năng muốn phản bác, nhưng lại không thể nói nên lời, đây đúng là duyên phận rồi.
Lục Dương đột nhiên nhớ ra một vấn đề khác:
"Đúng rồi Kỳ Lân Tiên tiền bối, nếu ngài rời khỏi chiếc vòng tay, chẳng phải có nghĩa Hôi Đậu Đậu sẽ biết vị trí của ngài sao?"
Hôi Đậu Đậu là ai, Trung Thiên Đế Quân rất muốn hỏi câu này.
Kỳ Lân Tiên ngẩn ra, giúp Trung Thiên Đế Quân hỏi:
"Hôi Đậu Đậu là ai?"
"Chính là Tịch Diệt Tiên."
Kỳ Lân Tiên "ồ" một tiếng, nhưng Trung Thiên Đế Quân vẫn không hiểu, lên tiếng hỏi:
"Tịch Diệt Tiên là ai?"
Không ai trả lời câu hỏi của hắn, Kỳ Lân Tiên nói:
"Nàng đã biết thì sẽ biết vị trí của ta thôi."
"Ngài không sợ nàng sao?"
Kỳ Lân Tiên khẽ cười, giờ đây Tuế Nguyệt Tiên hoặc là sau này, không còn là dáng vẻ suy sụp trước đây:
"Nói đùa, ta sợ nàng làm gì?"
Lục Dương không ngờ Kỳ Lân Tiên lại mạnh mẽ như thế, trách sao dám tự xưng thượng cổ tứ tiên đệ nhất nhân, quả thực là ghê gớm:
"Ngài đánh nhau với nàng à?"
"Chuyện đó thì không có, ta nhờ Vũ Nghiêu đi cản Tịch Diệt Tiên, hắn mà không cản nổi thì phong ấn của ta sẽ vẫn còn đó, hắn đời này không ra được."
Kỳ Lân Tiên nhớ lại cảnh tượng lúc đó liền không khỏi tán dương, Vũ Nghiêu đúng là một người giúp đỡ tốt, rất giữ chữ tín, lại vô cùng giỏi chịu đòn, tạo cơ hội cho hắn chạy trốn.
Lục Dương trầm mặc.
Vũ Nghiêu làm giao dịch với ngươi thật đúng là xui xẻo tám đời...
Bạn cần đăng nhập để bình luận