Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1743: Vân Chi căn nguyên

Vừa nói ra vấn đề, Lục Dương bỗng nhiên có cảm giác tử vong đang đến gần, nhưng cẩn thận cảm nhận lại không thấy gì, giống như là ảo giác, chỉ có Đại sư tỷ đi tới rót cho mình đào thủy.
"Tiểu sư đệ, nói nhiều rồi phải không, uống chút đào thủy đi."
Sau đó, Vân Chi thuận lý thành chương ngồi vào bên cạnh Lục Dương, ý đồ không rõ.
Lục Dương luôn cảm thấy trong lời nói của Đại sư tỷ có hàm ý, bất quá ngay sau đó câu trả lời của bà bà đã rời đi sự chú ý của hắn.
"Vân thị nhất tộc ta có thể kéo dài đến ngày nay, may mắn là nhờ có Tiên Hà."
"Tiên Hà?"
"Mười vạn năm trước, Đại Ngu thời kỳ cuối, thiên hạ chiến loạn liên miên, tiên tổ Vân thị vì tránh né chiến loạn, bảo toàn tộc nhân, đã nhiều lần di chuyển, trong lúc vô tình tìm được bí cảnh này."
"Bí cảnh này khắp nơi đều là hoa đào, cho nên tiên tổ đã đặt tên cho nó là Hoa Đào bí cảnh."
Bà bà chỉ vào gốc thiên địa linh căn kia:
"Trong bí cảnh chúng ta phát hiện ra cây tiên đào này, có thể kéo dài thọ nguyên, tăng trưởng tu vi."
"Đồng thời, trong bí cảnh còn có một con Tiên Hà, nghe nói là được truyền lại từ thời kỳ Thượng Cổ, chính là tạo vật của tiên nhân."
"Dùng nước sông, có thể sinh ra một bé gái, hơn nữa đứa bé sinh ra đã có sẵn linh căn, tư chất tu luyện cho dù kém nhất cũng là trung đẳng."
"Dần dần, tộc nhân Vân thị trở nên nữ nhiều nam ít, mười vạn năm trôi qua, đã không còn nam nhân."
"Bên cạnh Tiên Hà còn có một tấm bia đá, chỉ tiếc bia đá mơ hồ không rõ, ghi chép không được đầy đủ, không có ghi lại con sông này rốt cuộc là vị Thượng Tiên nào tạo ra."
Bà bà lắc đầu thở dài, cứ như vậy, ngay cả việc tế tự tiên nhân các nàng cũng không làm được.
Sắc mặt Lục Dương càng ngày càng kỳ quái, nói như vậy, bất kể là Đại sư tỷ hay là Mộng Mộng tỷ, đều là được sinh ra thông qua Tiên Hà?
Hơn nữa vấn đề mấu chốt nhất là, công hiệu của Tiên Hà này nghe sao mà quen tai thế?
Lục Dương bỗng nhiên thông suốt tất cả, hiểu vì sao hôm nay Đại sư tỷ lại biểu hiện khác thường như vậy, vì sao Đại sư tỷ không nói thiên địa linh căn ở quê quán nàng. Không phải là sợ tiên tử biết thiên địa linh căn ở trong này, tranh cãi ầm ĩ đòi tới quê quán xem sao.
Tiên tử vừa đến, lai lịch của Đại sư tỷ sẽ bại lộ!
Hoa Đào bí cảnh tươi đẹp, tràn đầy hương hoa lúc này trong mắt Lục Dương lại là một vùng tăm tối, nguy cơ trùng trùng, không nên ở lại lâu!
Hắn cứng ngắc quay đầu nhìn về phía Đại sư tỷ, Đại sư tỷ vẫn là bộ dáng lạnh lùng, ánh mắt không biểu cảm như thường ngày, không có gì khác biệt, nhưng Lục Dương lại cảm thấy hiện tại Đại sư tỷ vô cùng đáng sợ.
Vân Mộng Mộng múa xong, thấy Tiểu Chi, Nhị đương gia, bà bà đều ở đây, cũng xúm lại:
"Nhị đương gia, sao ngươi lại đổ nhiều mồ hôi như vậy?"
Nói xong, lấy khăn lụa lau mồ hôi trán cho Lục Dương.
Lục Dương gượng cười, ra hiệu Vân Mộng Mộng không cần phải để ý đến mình:
"Không, không có gì, ta nghĩ lại thấy cũng không còn sớm, chúng ta cũng nên đi thôi."
"Đi cái gì mà đi."
Bà bà mở miệng giữ Lục Dương ở lại, không phải khách sáo, mà là thật sự muốn hắn ở lại thêm một lúc.
"Bà bà, tiểu sư đệ phải tu luyện."
Bà bà có chút không vui:
"Mới tới có bao lâu, tu luyện cũng không vội ở một hai ngày, tu hành cũng phải chú trọng kết hợp làm việc và nghỉ ngơi nha."
"Đi, bà bà dẫn ngươi đi xem Tiên Hà."
Bà bà cảm thấy Lục Dương có vẻ rất hứng thú với Tiên Hà, không nói lời nào liền kéo Lục Dương đi.
"Nhị đương gia muốn đi xem Tiên Hà à, vậy đi thôi."
Vân Mộng Mộng trước khi đi còn kéo cả Đại sư tỷ.
"Ta không đi đâu."
Đại sư tỷ thần sắc lưỡng lự, có vẻ không muốn đi cùng.
"Đi thôi, đi thôi mà."
Vân Mộng Mộng nài ép lôi kéo nàng đi.
Tiên Hà uốn lượn, giống như một con rồng nằm ở trong bí cảnh, khắp nơi đều là đường sông, Lục Dương khi tham gia hoa đào yến trên đường đã chú ý tới Tiên Hà, chỉ là hắn không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy con sông này linh khí dồi dào, không phải bình thường, nếu là quê quán của Đại sư tỷ, có loại thần vật này cũng không kỳ quái.
"Đến rồi."
Bà bà dẫn Lục Dương tới xem Tiên Hà, cùng với tấm bia đá đứng sừng sững bên cạnh Tiên Hà.
Dòng suối róc rách, nếu không phải tản ra linh khí nồng đậm, không ai nghĩ con suối nhỏ này lại được gọi là Tiên Hà, càng không nghĩ tới nó còn có công hiệu thần kỳ như vậy, uống nước sông liền có thể sinh ra con gái.
Bia đá trải qua năm tháng, coi như là người không hiểu lịch sử cũng có thể nhìn ra tấm bia đá này cổ xưa đến đáng sợ, so với lịch sử của ba đại vương triều còn xa xưa hơn, là đồ vật từ thời Thượng Cổ. Bia đá dùng chữ viết Thượng Cổ khắc tên thật của Tiên Hà... Tử Mẫu hà.
Là người tinh thông lịch sử Thượng Cổ, nhận biết các loại văn tự cổ đại, Lục Dương giờ phút này lại biến thành kẻ mù chữ, không nhận ra chữ trên tấm bia đá, hắn chỉ muốn rời khỏi nơi này.
"Ơ, con sông này nhìn quen mắt quá."
Thanh âm không hài hòa vang lên, tuyên án tử hình cho Lục Dương, phía sau hắn hiện ra một bóng người mờ ảo, tựa như vĩnh hằng tồn tại từ ngàn xưa.
Lục Dương lộ ra vẻ tuyệt vọng, ta bây giờ dùng Trang tử thuật còn kịp không?
Hoặc là truy tìm nguồn gốc của Đạo Quả, ở hình thức ban đầu có phải là có thể khiến trí nhớ của ta quay ngược lại, coi như chuyện này chưa từng xảy ra không?
Lục Dương run rẩy vô cùng, hắc lịch sử Thượng Cổ không lấy mạng hắn, bây giờ lại đến gốc gác của Đại sư tỷ để lấy mạng sao?
Bà bà lộ ra vẻ kinh ngạc:
"Ngươi là Bất Hủ tiên tử mà Tiểu Chi và Mộng Mộng đã kể sao?"
"Chính là bản tiên."
Bất Hủ tiên tử ưỡn ngực, biểu cảm đắc ý không để đâu cho hết.
Trong lòng bà bà khẽ động:
"Thượng Tiên vừa nói, đầu Tiên Hà này nhìn quen mắt? Chẳng lẽ Thượng Tiên biết được lai lịch của đầu Tiên Hà này?"
"Để bản tiên xem một chút."
Bất Hủ tiên tử bay ra, cẩn thận quan sát đầu Tiên Hà này, đồng thời có chút hứng thú quan sát phản ứng của Vân Chi.
Nàng vừa tiến vào bí cảnh, liền biết đây là nơi nào, thiên địa linh căn nhìn quen mắt, Tử Mẫu hà nhìn quen mắt, cũng rốt cuộc biết vì sao Vân nha đầu lại ngăn cản nàng tiến vào bí cảnh.
Chỉ có điều, việc khiêu khích Vân nha đầu này có chút nguy hiểm, nàng không thể chủ động làm.
Nhưng Tiểu Dương tử thay nàng làm, tính chất liền hoàn toàn khác biệt.
Thật không hổ là Tiểu Dương tử của mình, không cần mình ám chỉ, liền tự mình làm, rất đáng khen ngợi.
Bất Hủ tiên tử bay vòng quanh Vân Chi, quan sát tỉ mỉ phản ứng của Vân Chi, không bỏ qua bất kỳ chi tiết nhỏ nào.
Vân Chi mặt không biểu tình, chỉ có điều khuôn mặt nàng dâng lên ráng đỏ nhàn nhạt đã bán đứng sự dao động trong lòng nàng.
Bất Hủ tiên tử thấy cảnh này, nụ cười trên mặt càng ngày càng rạng rỡ, muốn nhịn cũng không nhịn được.
"Đầu Tiên Hà này có lai lịch gì?"
Bất Hủ tiên tử khoanh tay, trầm tư suy nghĩ một hồi:
"Ai nha, bản tiên không nhớ rõ."
"Thượng Tiên không nhớ rõ sao?"
Bà bà còn tưởng rằng lần này có thể biết lai lịch của Tử Mẫu hà. Bất Hủ tiên tử đã xuất hiện thì không dễ dàng đưa về, nàng vẫn bay lơ lửng trên không trung, vây quanh Vân Chi.
Nàng và Vân Chi nắm giữ điểm yếu của nhau, tuy không thể nói ra lai lịch của Tử Mẫu hà, nhưng điều này không cản trở nàng nắm lấy cơ hội này để khảo vấn Vân Chi.
"Nào Vân nha đầu, ngươi phải gọi ta là gì?"
"Tiên tử tiền bối."
Vân Chi cúi đầu nhỏ giọng nói, sợ tiên tử nghe không rõ.
Bất Hủ tiên tử bịt một bên tai, quay đầu dùng sức dựa sát vào Vân Chi, cười không khép miệng được:
"A, còn gọi ta là tiền bối à, cho ngươi thêm một cơ hội, phải gọi ta là gì?"
Hai má Vân Chi đỏ bừng lên, cả đời này nàng chưa từng xấu hổ như vậy.
Môi nàng run rẩy, lời đến miệng rồi mà không sao nói ra được.
Lục Dương trợn mắt há mồm, tiên tử ngông cuồng, Đại sư tỷ thẹn thùng, một màn này là ta có thể nhìn sao?
Vân Chi lấy ra một tờ giấy, đưa cho Lục Dương.
"Tiểu sư đệ, đây là tọa độ lão gia của ngươi mà ta tra được từ bên Chúc Thiên văn minh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận