Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1702: Hỗn chiến

Thiếu nữ thấy Lục Dương cầm con Chip trong tay thì hai mắt sáng lên, nhưng khi nàng nhận ra người máy đang dần hồi phục khả năng hoạt động, liền hoảng hốt như gặp đại địch.
"Tài phiệt không những phái người truy sát ta, còn phái cả người máy sao!"
Thiếu nữ thầm kêu không ổn, không ngờ tài phiệt chuẩn bị chu đáo như vậy, lại còn cài người máy phục kích sẵn ở đây.
Mặc kệ, phải lấy được con Chip trước đã!
Thiếu nữ nhanh nhẹn thoăn thoắt, quay đầu liếc nhìn đám truy binh sau lưng, liền đẩy đổ bàn ghế chặn đường, mấy cái nhún mình đã tới bên cạnh Lục Dương.
Nàng nghiêm túc nói với Lục Dương:
"Ta không biết ngươi là ai, nhưng con Chip trong tay ngươi quá mức nguy hiểm..."
"Cho."
Lục Dương không nói hai lời, cầm con Chip nhét vào tay thiếu nữ, dứt khoát khiến thiếu nữ sửng sốt một chút.
Ngay sau đó, thiếu nữ ý thức được bây giờ không phải lúc ngẩn ngơ, vội vàng kiểm tra con Chip.
"Kỳ lạ, sao lại không phải cái này?"
Vốn tưởng rằng tại thư viện, thấy con Chip bé bằng móng tay, chắc chắn là Chip mà người liên hệ để lại, nhưng kiểm tra mới phát hiện nhận nhầm, nó chỉ có dáng vẻ tương tự thôi.
Thiếu nữ thất vọng lắc đầu, đưa con Chip trả lại cho Lục Dương:
"Đây không phải Chip ta cần tìm."
Lục Dương trầm mặc.
Vậy thì cái đồ chơi này rốt cuộc là của ai?
"Đừng quan tâm đến Chip nữa, đám kẻ địch hai bên này giải quyết thế nào đây?"
Thiếu niên vội hỏi, không rõ là nói một mình hay đang nói với ai đó.
Hiện trường ba người, chỉ có Lục Dương là không nóng nảy, thiếu niên cùng thiếu nữ thì sốt ruột như kiến bò trên chảo nóng, bên tay trái họ là người máy có thể hoạt động, bên tay phải là lính đánh thuê của tài phiệt, muốn trốn cũng không có chỗ mà trốn.
Hơn nữa, họ cũng không thể trốn, con Chip ở ngay gần đây, trí tuệ nhân tạo và tài phiệt đã biết có Chip ở đây, nếu họ chạy trốn thì con Chip sẽ rơi vào tay người khác, nhân loại sẽ gặp nguy hiểm!
Họ nhận thấy sắc mặt Lục Dương rất bình thản, hoàn toàn không hợp với cảnh tượng xung quanh, trong lòng thở dài, một người đi đường vô tội bị cuốn vào hành động nguy hiểm thế này, có lẽ đã mất khả năng suy tính rồi.
Người máy và lính đánh thuê không dám tùy tiện hành động, họng súng chĩa vào đối phương, hiểu lầm đối phương là mục tiêu tiếp viện.
Trong nhất thời, không khí hiện trường trở nên giằng co.
Bỗng nhiên, bức tường thứ ba của thư viện bị đâm vỡ, phá vỡ thế giằng co tức thì, một thiếu nữ khác xông vào, nàng có mái tóc vàng và đôi mắt xanh, dung mạo xinh đẹp tựa như tinh linh, khi nàng nhìn thấy con Chip trong tay Lục Dương thì hai mắt sáng lên.
"Tìm thấy rồi!"
Đằng sau thiếu nữ này cũng có truy binh, chỉ có điều lần này truy binh là người thật.
Đám truy binh mới đến thấy người máy và lính đánh thuê thì giật mình trong lòng:
"Quả nhiên có tiếp viện!"
Đám truy binh mới đến liền tung đòn phủ đầu, giơ súng bắn, người máy và lính đánh thuê đồng thời phản kích, hiện trường hỗn loạn cả lên!
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh trong cơn hỗn loạn đó đã tránh thoát mưa bom bão đạn, tìm đến được Lục Dương.
"Cái thứ này..."
"Cho."
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh kiểm tra con Chip rồi nhẹ nhàng thở ra:
"Đúng là nó!"
Lục Dương cũng nhẹ nhàng thở ra, cuối cùng cũng tìm được chủ nhân của con Chip.
"Quả nhiên, ngươi chính là người liên hệ mà tiến sĩ đã sắp xếp!"
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh quả quyết nói, nàng nhờ tiến sĩ giúp đỡ mới trốn ra được khỏi tổ chức, tiếc là tiến sĩ đã trúng đạn mất mạng khi yểm hộ cho nàng, trước khi nhắm mắt, tiến sĩ dặn nàng phải tới thư viện tìm Chip, nhưng chưa kịp nói hết câu thì đã tắt thở, có lẽ ý tiến sĩ là trong thư viện có người liên hệ.
"Ờm, cô nương có phải nhận nhầm người không, ta không phải người liên hệ gì hết."
Lục Dương cảm thấy mình cần phải giải thích rõ ràng.
"Chắc chắn là ngươi, nếu không phải ngươi thì ta chưa từng gặp mặt, tại sao vừa thấy mặt ngươi đã giao con Chip cho ta?"
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh càng thêm tin tưởng Lục Dương chính là người liên hệ, đây chẳng qua là một bài kiểm tra IQ đơn giản thôi.
"Ta thật sự không phải mà."
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh giật mình:
"Cái gì, không phải giáo sư đã ghi lại chuyện tổ chức cải tạo gien bất hợp pháp vào con Chip này, rồi giao nó cho ngươi, bảo ngươi tiếp ứng cho ta là người bị cải tạo gien sao?"
Lục Dương định ngăn cô gái tóc vàng không nên vạch trần chuyện này, không ngờ cô nói nhanh như súng máy, hai ba câu đã nói hết đầu đuôi câu chuyện.
"Ta chỉ đến đọc sách."
Lục Dương bất đắc dĩ giơ cuốn sách về bản đồ vũ trụ lên.
Thiếu nữ tóc vàng thấy Lục Dương liên tục phủ nhận, thì chắc mẩm mình đã nghĩ nhiều, vội vàng xin lỗi:
"À, ngại quá, nhận nhầm người, lại còn kéo ngài vào chuyện này!"
"Cái gì, là cuốn sách này!"
Thiếu niên chú ý tới bìa sách Lục Dương cầm, toàn thân chấn động, nảy ra ý tưởng.
"Đúng vậy, sao ta không nghĩ đến chứ, hồi còn sống gia gia thích xem nhất là cuốn sách này, ông ấy nói vũ trụ bao la, Liên minh tinh tế so với vũ trụ chẳng qua chỉ là giọt nước trong biển cả, Liên minh tinh tế bé nhỏ nên phải có lòng kính nể với vũ trụ."
Ngày còn bé, gia gia thường ôm cậu trên sân thượng, kể cho cậu nghe sự kỳ diệu của vũ trụ, thiếu niên vừa nhớ tới cảnh tượng thuở nhỏ liền không nhịn được bật khóc.
Đây là chuyện chỉ có gia gia và cậu biết, chỉ có cậu mới tìm được con Chip mà gia gia để lại!
Thiếu niên lấy bản đồ vũ trụ trong sách, chỉ vào một mảnh tinh vực, cậu lật tới lật lui giữa các kệ sách thiên văn, lẩm bẩm:
"Theo bố cục thì có lẽ ở ngay vị trí này."
Thiếu nữ thứ nhất nhìn thấy tên tác giả cuốn sách Lục Dương cầm, cả người cũng chấn động.
"Sao mình lại không nghĩ ra, tác giả cuốn sách này chính là tên giả mà lão đại của tổ chức kháng chiến của chúng ta đã dùng."
Thiếu nữ thứ nhất lấy từ trong túi quần ra một tờ giấy thần bí, đây là thứ nàng nhận được trước khi đến thư viện, từ trước tới giờ nàng không biết dùng làm gì.
Giờ thì nàng đã hiểu, những con số trên tờ giấy thần bí, đối ứng với mã trang sách và vị trí chữ của cuốn sách này!
Nàng giật lấy sách của Lục Dương, tranh thủ thời gian phiên dịch tờ giấy thần bí.
Lúc này, ba phe vẫn còn đang giao chiến, tiếng súng nổ bên tai như tiếng sấm, thiếu niên thiếu nữ tranh nhau từng giây giữa các giá sách để tìm con Chip thuộc về mình.
"Tìm thấy rồi!"
Thiếu niên và thiếu nữ cùng nhau tìm thấy con Chip, không khỏi vui mừng, nhưng tiếng súng nổ nhanh chóng kéo họ về với thực tại.
"Làm sao để chạy thoát bây giờ?"
Mối nguy của họ vẫn chưa được giải trừ.
Thiếu niên đắc ý khoe con Chip trên tay:
"Con Chip gia gia để lại có chứa virus làm tê liệt người máy và cơ thể cơ giới, lúc đó chúng ta sẽ thừa cơ chạy trốn!"
Cơ thể của đám lính đánh thuê tài phiệt cơ bản đều là cơ giới.
Thiếu nữ tóc vàng mắt xanh nghe vậy kinh hãi:
"Như thế không được, những kẻ đang truy sát ta đều là người cải tạo gien, virus không có tác dụng với bọn chúng đâu!"
Thiếu nữ thứ nhất lấy ra một quả bom:
"Ta có bom cay, có thể khiến những kẻ cải tạo gien đó trở tay không kịp!"
"Ý kiến hay!"
Thiếu niên gỡ lớp da mặt giả trên cánh tay, để lộ ra cánh tay người máy phía dưới, cậu cắm con Chip vào cánh tay người máy, gõ mấy cái lên màn hình trên cánh tay, tiếng giao chiến đột ngột giảm đi, do người máy và lính đánh thuê dính virus nên để mặc người cải tạo đánh.
Thiếu nữ thứ nhất ném ra một quả bom cay, "Oanh" một tiếng, khói mù cay xè tràn ngập, làm cho đám người cải tạo bị sặc và không mở được mắt.
Ba thiếu niên thiếu nữ thừa cơ chạy trốn, luồn lách giữa ba phe thế lực, gay cấn và kịch tính, trước khi đi vẫn không quên kéo theo người đi đường vô tội Lục Dương...
Bạn cần đăng nhập để bình luận