Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 192: Lục Hợp Bát Hoang Tiên Công

Hung danh của Lục Dương quá lớn, không nói tới những nhân tài mới nổi cố tình che giấu thật lực để trổ tài trong cuộc tỉ thí lần này, mà thậm chí danh tiếng của Yên Phi, truyền nhân của Giáo Chủ cũng bị hắn làm cho lu mờ.
Hắn đóng giả làm quả nhân sâm, lừa được tất thảy mọi người, sau đó hắn cầm theo ma đao, chém giết đến nỗi khiến người ta rùng mình, không ai biết rốt cuộc con số trong lòng bàn tay của hắn là bao nhiêu, nhưng có thể khẳng định rằng, đó là một con số cực kì khủng khiếp.
Mạnh Cảnh Chu là người có chân tài thực học, không sợ hung danh của Lục Dương.
"Hừ, ta nghe nói ma đao của ngươi chỉ cần thấy máu là ắt phải chết, nếu đã như vậy, thì ta không bị thương là được rồi."
Lục Dương nhướng mày: "Khẩu khí lớn thật, báo tên ra đây!"
"Mạnh Cảnh Chu!"
"Thì ra là ngươi, từ sớm đã nghe nói rằng ngươi vô địch trong cảnh giới Trúc Cơ, ngạnh công luyện đến cực điểm, khiến vô số người tu thể khâm phục không ngớt!"
Mạnh Cảnh Chu khinh miệt 'hừ' một tiếng: "Ngươi cũng không tệ, Huyết Hải Ma Đao Lục Dương, tiếng dữ đồn xa, khiến trẻ con cũng phải nín khóc, mọi người đều nói thực lực của ngươi xếp trên Yên Phi, không biết là thật hay giả!"
"Thử đi rồi biết!"
"Vậy thử xem!"
Hai vị ứng cử viên nổi bật nhất giao chiến, không nói đến các tuyển thủ dự thí âm thầm quan sát, ngay cả cấp cao Bất Hủ Giáo cũng muốn biết, giữa hai người này, rốt cuộc là ai nhỉnh hơn một phần?
Là tên nham hiểm gian xảo như Lục Dương hay là người quang minh chính đại như Mạnh Cảnh Chu?
Khóe mắt của Giáo Chủ và Phó Giáo Chủ khẽ co giật, nếu không phải biết các ngươi cùng một bọn từ sớm, ta thậm chí còn tưởng rằng bọn ngươi không quen biết gì nhau.
Giả đò cũng giống thật quá đấy chứ.
Kim Phó Giáo Chủ cuối cùng cũng công nhận Giáo Chủ mắt sáng như đuốc, chả trách bình phẩm họ là Ma Chủng trời sinh và Ma Đạo giáng thế.
Nếu nói hai người này là nội ứng của Chánh Đạo thì ông cũng không tin.
À đúng rồi, còn một tên Man Cốt nữa.
Yên Phi ẩn nấp trong bụi cây nhìn thấy hai người chiến đấu, như đụng phải kình địch, hai người này đều đủ tư cách trở thành đối thủ của gã ta, mối đe dọa còn lớn hơn hai tên vừa bỏ mạng, Cổ Trát và Tửu Nhục Hòa Thượng.
Lục Dương dùng kiếm pháp để vung đao, thế đao không thể cản, Mạnh Cảnh Chu luyện thể luyện đến tận răng, không có kẻ hở, hai người họ ra tay, ngay cả giai đoạn Kim Đan cũng có thể chém giết.
Các tuyển thủ xem đến rợn tóc gáy, cảm thấy hai người này không khác gì quái vật.
Cuối cùng Lục Dương nhỉnh hơn một phần, đánh bại Mạnh Cảnh Chu.
Mạnh Cảnh Chu tự biết không thắng nổi, trước khi bị thương bèn trực tiếp biến mất dạng, mọi người thở dài, nếu Mạnh Cảnh Chu bị thương, thì bọn họ có thể cùng truy sát.
Giết chết Cổ Trát, Tửu Nhục Hòa Thượng, đánh bại Mạnh Cảnh Chu, danh tiếng của Lục Dương lên đến đỉnh điểm, không ai sánh bằng.
Lục Dương lại lần nữa thi triển đao pháp, giết vô số người, ngay cả Man Cốt, người trước giờ không biết sợ là gì, khi thấy Lục Dương cũng trốn ra thật xa, không dám đối đầu trực diện với hắn.
Ngay khi mọi người cho rằng Lục Dương sẽ trở thành người mạnh nhất cuộc thi này, Mạnh Cảnh Chu lại kéo đến .
Mạnh Cảnh Chu tinh thần quắc thước, trông có vẻ chẳng hề bận tâm trước thất bại lần trước.
"Lục Dương, chiến thêm trận nữa!"
Lục Dương cười gằn: "Thủ hạ bại tướng, còn dám nhắc đến việc chiến đấu trước mặt ta, chết đi!"
Ma đao vung xuống, thế lớn lực mạnh, muốn xẻ Mạnh Cảnh Chu ra làm đôi, mọi người kinh hãi thốt lên, đây là vừa mới bắt đầu thì đã dốc hết toàn lực!
Lần trước Mạnh Cảnh Chu chính là thua ở chiêu này!
Đúng lúc mọi người cho rằng chỉ một chiêu là phân thắng bại, Mạnh Cảnh Chu lại trái với thói thường, chặn được đòn đao này.
Lục Dương nhận ra Mạnh Cảnh Chu có điều khác thường, thu lại tâm thái ngạo mạn, tung hết sức chiến đấu.
Sức chiến đấu của Mạnh Cảnh Chu tăng vọt vo với lần trước, đánh ngang tài ngang sức với Lục Dương.
"'Phù, Phù', ngươi có kỳ ngộ!" Lục Dương chợt nhận ra vấn đề, Mạnh Cảnh Chu trở nên mạnh mẽ, chỉ có một lời giải thích.
Trận chiến này cho Mạnh Cảnh Chu sự tự tin cực lớn: "Chẳng qua là vừa mới nhập môn, mà sức chiến đấu đã có thể tăng vọt, không hổ là Lục Hợp..."
Mạnh Cảnh Chu nhận ra lỡ lời, lập tức im bặt.
Man Cốt nghe thấy nửa câu nói của Mạnh Cảnh Chu, rơi vào trạng thái suy tư, lẩm bẩm: "Lục Hợp? Không lẽ là "Lục Hợp Bát Hoang Tiên Công" trong truyền thuyết?!"
Mọi người vội truy hỏi Man Cốt đó là công pháp gì, Man Cốt không trả lời, trốn mất dạng.
" Lục Hợp Bát Hoang Tiên Công , không lẽ là truyền thừa của Bất Hủ Tiên Nhân?" Mọi người khẽ thốt lên, công pháp có chữ 'Tiên', không khỏi khiến người ta đoán già đoán non.
Trận chiến giữa Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu kết thúc bằng kết quả hòa, cả hai bên biết tiếp tục đánh cũng khó phân thắng bại, bèn ngầm hiểu ý mà rời đi.
Sau khi biến mất cả một ngày trời, Mạnh Cảnh Chu lại tái xuất, khí thế còn mạnh hơn trước.
Mạnh Cảnh Chu trực tiếp tìm đến Lục Dương, người giờ đây đang mặc áo tơi.
Điều khiến mọi người sửng sốt đó là sức chiến đấu của Mạnh Cảnh Chu lại tăng vọt, đánh bại Lục Dương!
Lục Hợp Bát Hoang Tiên Công kinh khủng đến thế!
"Đi chết đi!" Mạnh Cảnh Chu gầm lên, một chưởng xuyên qua ngực Lục Dương.
Lục Dương thổ huyết không ngừng, khi tức tiêu tán một cách nhanh chóng.
Sức sống của Lục Dương ngoan cường, không chết ngay lập tức, nhưng cái chết là kết cục đã định, không thể thay đổi.
"Ha ha, hay lắm, hay cho một tên Mạnh Cảnh Chu, không ngờ để ngươi có được cơ duyên lớn nhất!"
Nét mặt Lục Dương có phần dữ tợn, có lẽ là không cam tâm mà chết đi như thế.
Hắn lấy ra từ ngực một quyển sách cũ nát, Mạnh Cảnh Chu thấy thế, đồng tử chợt co lại.
"Tiên công sao lại ở trên tay ngươi!? Trong lúc chiến đấu ngươi đã đánh cắp Tiên Công!"
Mọi người xôn xao một phen, Lục Dương đã đánh cắp Tiên Công trong lúc chiến đấu, đây là thủ đoạn gì, là Diệu Thủ Không Không trong truyền thuyết ư?
Ngay sau đó trong lòng của mọi người đều rạo rực một phen, Tiên Công ở trong tay người đang hấp hối như Lục Dương, há chẳng phải có nghĩa là bất cứ ai cũng có cơ hội lấy được Tiên Công hay sao!
Lục Dương vừa thổ huyết vừa cười nói: "Chỉ tiếc thay ta có duyên đánh cắp được Tiên Công, nhưng không có cơ hội tu luyện."
"Nếu đã như vậy, thì ta sẽ công khai Tiên Công, để xem ưu thế của Mạnh Cảnh Chu nhà ngươi còn có thứ gì!"
Lục Dương ném ra Tiên Công, dùng máu làm chữ, ngưng tụ toàn bộ nội dung của Tiên Công trên không trung!
Cơ duyên lớn bằng trời!
Mạnh Cảnh Chu trừng đến muốn toát cả mắt, vội vàng đánh tan các chữ máu, không cho Tiên Công lan truyền ra ngoài.
Nhưng đã muộn rồi, mọi người đều là tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ, xem qua là nhớ, chỉ cần liếc mắt một thoáng, bèn có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung.
Lục Dương cười ha hả, mất đi khí tức.
Mạnh Cảnh Chu giận điếng người, nhưng lại không thể làm gì.
Mọi người tản ra, muốn tìm một nơi an toàn để tu luyện Tiên Công.
"Sao tu luyện xong không thấy mạnh thêm?" Có người nghi ngờ, Mạnh Cảnh Chu không phải mới học thì đã trở nên rất mạnh hay sao?
"Tu luyện sai rồi ư?"
Trong khu rừng rậm, nhóm người Lục Dương tụ tập lại một chỗ, hai mắt nhắm lại, cảm nhận vị trí của mọi người.
Đây vốn dĩ không phải Tiên Công gì, mà là một bộ pháp thuật định vị, chỉ cần có người tu luyện, thì nhóm người Lục Dương sẽ biết được vị trí của họ.
Vấn đề lớn nhất khi chiến đấu trong rừng rậm là gì? Đó là không biết vị trí của kẻ địch. Bây giờ tất cả tuyển thủ đều tản ra để ẩn nấp, là cơ hội tuyệt vời để tiêu diệt từng người một!
Ba người cùng xuất động, từ gần đến xa, thấy một tên giết một tên, con số trên dấu ấn tăng lên một cách nhanh chóng.
Yên Phi không vội tu luyện, gã ta luôn cảm thấy trong chuyện này có gì đó không ổn, gã tìm đến thi thể của Lục Dương, vén áo tơi ra, thứ lộ ra thế mà lại là Lục Dương đầu trọc.
Phân thân cây Bồ Đề!
Tất cả đều là giả!
Gã ta nhanh chóng đưa ra phán đoán: "Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu cùng một bọn!"
"Hoàn toàn không có Lục Hợp Bát Hoang Tiên Công gì đó, Man Cốt cũng là cùng một bọn với bọn chúng!"
Ở đằng xa, Giáo Chủ, người đã chứng kiến mọi việc, lộ ra vẻ mặt kỳ quái.
Ngay cả đầu sỏ Ma Đạo như ông ta cũng cảm thấy ba người này quá âm hiểm.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử thấy đại sư tỷ đang trầm tư, cô có phần tò mò: "Cô đang nghĩ gì vậy?"
Vân Chi thở dài: "Ta đang nghĩ, ba người này thực sự sẽ không bị người ta đánh chết chứ?"
Vân Chi không lo lắng việc nhóm người Lục Dương không thể giành vị trí quán quân, điều mà cô đang lo đó là, trước khi họ đoạt được quán quân, thì đã bị người ta đánh chết rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận