Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 248: Tiên tử, cô bớt nói mấy chuyện Thượng Cổ lại đi, ta lo rằng mạng mình không lớn đến thế

"Phù truyền tống định hướng còn có thể dùng như vậy sao?!" Ngũ Hiệp Ưng Sơn thấy Ngân Hoàn Thiên Vương Giun bị cưỡng chế truyền tống đi, trợn mắt há hốc mồm.
Đặc biệt là ánh mắt tuyệt vọng của Ngân Hoàn Thiên Vương Giun, càng để lại ấn tượng sâu sắc cho mọi người.
Nghĩ cũng đủ biết kết cục của con đại yêu giai đoạn Nguyên Anh này.
Trấn Yêu Quan đã thiết lập quy tắc, dưới cảnh giới Hợp Thể, ai tới gần Trấn Yêu Quan thì người đó chết, yêu thú giai đoạn Nguyên Anh nghe có vẻ lợi hại, nhưng thực sự đối mặt với Trấn Yêu Quan hùng hậu, chỉ có một con đường chết.
"Ơ? Đây chẳng phải là cách dùng hiển nhiên sao?" Lục Dương ngạc nhiên, hắn còn tưởng chỉ có yêu thú đầu óc không tốt, mới không nghĩ tới cách dùng này, sao mà Ngũ Hiệp Ưng Sơn cùng là Nhân Tộc cũng không nghĩ ra?
Ngươi xem Mạnh Cảnh Chu người ta kìa, chỉ trong chốc lát thì đã nghĩ ra rồi.
"Trong rừng rậm nhiều yêu thú giai đoạn Kim Đan, Nguyên Anh đến vậy sao?" Lục Dương nghĩ tới trải nghiệm mấy ngày nay, không nói đến cố ý tìm tới cửa, chỉ nói loại yêu thú gây án khắp nơi, bọn họ cũng đã gặp không ít, đều là giai đoạn Kim Đan.
Tối nay còn quá quắt hơn, ngay cả yêu thú cảnh giới Nguyên Anh cũng chạy tới đây.
May mà Mạnh Cảnh Chu có phù truyền tống định hướng, truyền tống Ngân Hoàn Thiên Vương Giun tới Trấn Yêu Quan, không thì Lục Dương chỉ còn cách thi triển Đại Sư Tỷ Tượng Hình Quyền.
Lão đại mũi diều hâu lắc đầu: "Sao có thể chứ, hoạt động trong khu rừng rậm này, dù là Nhân Tộc hay Yêu Tộc, nhiều nhất vẫn là giai đoạn Trúc Cơ, nếu thật giống như bây giờ, bổng dưng đụng phải mấy vị yêu thú giai đoạn Kim Đan tập kích, thì sớm đã không ai dám tới rồi."
Lục Dương nghĩ cũng đúng, đám yêu thú gặp phải nhóm người bọn họ là do yêu thú xúi quẩy, phàm là đổi thành tu sĩ cảnh giới Trúc Cơ khác, thì đã chết từ lâu rồi.
"Hẳn là do hai vị thiếu hiệp giết quá nhiều yêu thú, nhiễm phải mùi của chúng, khơi lên sự chú ý của yêu thú." Lão đại mũi diều hâu phân tích.
Y thầm cảm khái, năm người họ Trúc Cơ Hậu Kỳ, đánh yêu thú đồng cấp cũng tốn sức, lại nhìn hai vị thiếu hiệp, nhẹ nhàng giết Kim Đan Sơ, Trung Kỳ như thái rau chặt dưa.
Đúng là chênh lệch thật mà.
"Ta kiến nghị đợi tới sáng mai, khi cổng thành mở cửa thì trở vào trong thành, nghỉ ngơi dưỡng sức một phen cho khỏe, thay quần áo, rửa sạch mùi của yêu thú."
Lục Dương gật đầu, kiến nghị của lão đại mũi diều hâu cũng có lý, mấy ngày nay thần kinh của bảy người bọn họ luôn trong trạng thái căng thẳng, không phải chiến đấu, thì đang trên đường tới trận chiến, gánh nặng tinh thần quá lớn.
Tuy nói sức mạnh tinh thần của hắn vượt xa người cùng cấp, theo lý mà nói sẽ không tiêu hao nhanh như vậy, Mạnh Cảnh Chu và Ngũ Hiệp Ưng Sơn cảm thấy mệt, hắn cũng sẽ không thấy mệt.
Nhưng biết làm sao được khi trong không gian tinh thần của hắn có một vị Bất Hủ Tiên Tử hằng ngày quấy phá lung tung, Lục Dương cần phải chia ra một phần sức mạnh tinh thần, để ứng phó với Bất Hủ Tiên Tử, tiện thể nghe chút chuyện hay tích lạ thời Thượng Cổ.
Chuyện lạ thời Thượng Cổ bao gồm nhưng không giới hạn ở việc thiên kiêu hai tộc Long Phụng nổi máu hoạn thư.
Hậu cung bén lửa, Kỳ Lân Tiên biệt xứ lánh nạn tha hương, người ta đặt cho biệt danh Hỏa Kỳ Lân.
Ứng Thiên Tiên kêu gọi mọi người sau này bớt ra tay lại, nâng tầm đẳng cấp của Tiên Nhân.
Tuế Nguyệt Tiên sau khi ăn cơm của Bất Hủ Tiên Tử, bày tỏ ngày dài như năm, lĩnh ngộ ra thuyết tương đối, hết lòng ủng hộ để Bất Hủ Tiên Tử nấu cơm cho ba người còn lại ăn.
Cửu Trùng Tiên phát biểu luận văn học thuật chứng minh bản thân là vị Tiên Nhân đầu tiên, và chủ trì công tác khai quật khảo cổ, chứng minh tính chính thống của bản thân.
Thành thật mà nói, toàn là chuyện là thời Thượng Cổ liên quan tới Tiên Nhân, giá trị không nhỏ, mang ra đấu giá thì có thể bán được giá trên trời.
Nếu để cho mấy lão học giả thích ngâm cứu lịch sự Thượng Cổ nghe được, thì e là sẽ khiến họ hưng phấn đến mất ngủ, lượng thông tin chất chứa trong đó quá lớn, đủ để lật đổ ấn tượng của người thời nay về thời kỳ Thượng Cổ.
Nhưng để ở chỗ Lục Dương, Lục Dương rất lo lắng đột nhiên một ngày tỉnh dậy, Tứ Tiên Thượng Cổ đứng bên cạnh, cúi đầu nhìn hắn, cười một cách dữ tợn nói "Ngươi biết quá nhiều rồi, đi chết đi."
Hắn cũng đâu có Đạo Quả Bất Hủ.
Phỏng đoán theo hướng lạc quan, đợi tới khi đại sư tỷ chạy tới, vẫn còn kịp lúc hốt xác cho mình.
Lục Dương nói ra nỗi lo lắng của mình cho Bất Hủ Tiên Tử biết, Bất Hủ tiên tử vẫn giữ vẻ mặt vô tư lự đó: "Ôi dào, bọn Ứng Thiên Tiên đều là người tốt, rất dễ nói chuyện, sẽ không đối đãi với ngươi như vậy đâu, ngươi nhìn ta này, ngay cả khi biết nhiều chuyện như vậy, chẳng phải vẫn sống rất tốt đó sao?"
Lục Dương lặng lẽ nhìn Bất Hủ Tiên Tử ở trạng thái hồn thể, muốn nhắc nhở bậc cao niên người, cô đã chết hơn 30 vạn năm rồi, mới hồi sinh hai tháng trước.
Trải qua mấy ngày quyết chiến, kinh nghiệm chiến đấu của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đều tăng lên rõ rệt, phương thức ra đòn hiểm càng thêm điêu luyện.
Tu vi của hai người họ cũng tiến bộ ổn định, củng cố tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ, dần dà bước vào giai đoạn Kim Đan.
"Sao ta cảm thấy kinh nghiệm chiến đấu của ngươi phong phú hơn ta một chút?" Mạnh Cảnh Chu ngạc nhiên, cho rằng đây không phải ảo giác.
Lục Dương mặt không biểu cảm nói: "Ngươi bị sư huynh, sư tỷ của chúng ta đánh từ tối tới sáng, kinh nghiệm chiến đấu của ngươi cũng sẽ tăng lên."
Lục Dương còn nhớ lúc mình chịu đòn, tên oắt này ở dưới đài vỗ tay hoan hô.
Mạnh Cảnh Chu trầm ngâm: "Còn có công hiệu như vậy sao?"
Cả đời hắn ta không chịu thua kém ai, không thể thua Lục Dương ở kinh nghiệm chiến đấu được.
Đêm nghỉ dưỡng không hề yên bình, vẫn có một con yêu thú giai đoạn Kim Đan tới tập kích, chết dưới trận quyền xối xả của người trực đêm, Mạnh Cảnh Chu.
Đó là một con thỏ to cỡ con lợn nhà, hai chiếc răng cửa dài ba bốn tấc, mắt đỏ au như hai viên hồng bảo thạch.
"Chúng ta chuốc thù hằn đến thế sao? Đêm hôm khuya khoắt cũng không cho người ta nghỉ ngơi!" Mạnh Cảnh Chu tức giận đá con thỏ tinh một cú, vừa nãy trong lúc chiến đấu hắn ta mất tập trung một thoáng, không cẩn thận bị con thỏ tinh gặm trúng một miếng tóc.
May mà hắn ta đã luyện thể tới tận mái tóc từ sớm, nên mới may mắn thoát nạn.
Ưng Sơn Ngũ Hiệp cũng không giải thích được, dù sao họ ít kiến thức, chưa từng thấy ai giết yêu thú dữ dội như vậy: "Quả thật không đến nỗi này mới phải, theo lý mà nói thì đây là vùng ngoại vi của rừng già, không thể có nhiều yêu thú giai đoạn Kim Đan như vậy, yêu thú cảnh giới Kim Đan tới đây cũng chẳng được lợi lộc gì."
"Thôi, về rồi hẵng bàn chuyện này." Lục Dương gọi mọi người quay về, trở về Trấn Yêu Quan nghỉ ngơi.
Khi đoàn người về tới Trấn Yêu Quan, nghe thấy những người ở trước cổng thành bàn tán.
"Có nghe nói chưa, tối qua có đại yêu cảnh giới Nguyên Anh thừa lúc đêm tối tập kích Trấn Yêu Quan, bị đại năng cảnh giới Hóa Thần trực đêm vỗ chết bằng một chưởng."
"Thật hay giả vậy? Yêu thú uống quá chén rồi à, mới có giai đoạn Nguyên Anh mà đã dám đến tập kích?" Bạn đồng hành kinh ngạc.
Trấn Yêu Quan với tư cách là một trong sáu thành trì lớn trấn thủ biên cương Yêu Vực, không có vài tên cảnh giới Hợp Thể ra tay thì đừng mong công phá được Trấn Yêu Quan.
Nhưng cũng từng có tiền lệ như thế này, mấy con đại yêu uống quá chén, chạy tới Trấn Yêu Quan rèn luyện dũng khí, may mắn thì bị Trấn Yêu Quan xua đi, kém may mắn thì hôm sau xuất hiện trong nồi, cả thành mở tiệc.
"Đương nhiên là thật rồi, ngươi không thấy hôm nay số lính canh thành nhiều hơn hôm qua sao? Cấp trên nghi ngờ Yêu Tộc sắp có động thái lớn, phái một tên tốt thí tới dò xét năng lực phòng thủ của chúng ta!"
"Lại sắp đánh nhau nữa à?"
"Khả năng không lớn lắm, chắc chỉ là dò thám thôi."
"Còn có một tin đồn vô căn cứ nữa."
"Tin đồn gì?"
"Nói là con yêu thú đó bị ai đó dùng phù truyền tống định hướng mà truyền tống tới đây."
"Bịp chứ gì, phù truyền tống định hướng còn có thể dùng kiểu đó sao?"
"Nên ta mới bảo là tin đồn vô căn cứ."
"Vậy hôm nay chúng ta có thể ăn bữa ngon rồi ư?" Trấn Yêu Quan thường phân phát thịt yêu thú chết ở cổng thành cho mọi người.
"Chắc là khó xơi rồi."
"Sao vậy?"
"Con yêu thú chết tối qua là con giun đất, ngươi ăn kiểu gì?"
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử ngạc nhiên: "Ơ, chỗ các ngươi không ăn giun đất à?"
"Tiên tử, phải chăng cô nên nghe thử bản thân đang nói cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận