Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1671: Người cô đơn Kỳ Lân Tiên

"Nghĩ rằng Đái sư đệ đã mệt nhọc một thời gian dài, cả thể xác lẫn tinh thần đều rã rời, nghỉ ngơi một thời gian cũng tốt, tiểu sư đệ ngươi cũng đừng đến thăm hắn, cứ để hắn tĩnh dưỡng cho khỏe."
Lục Dương rất muốn nói, liệu có phải Đại sư tỷ ngài hù dọa Đái sư huynh rồi không.
Ngay cả Lục Dương cũng biết chuỗi sự việc này là kinh thiên động địa cỡ nào, nên ban đầu hắn chỉ định nói với Đái sư huynh tin tức về Thượng cổ tứ tiên đến làm khách, những chuyện khác thì hoàn toàn không nhắc đến.
Nào ngờ đâu Đại sư tỷ đã kể hết rồi.
"Các vị tiền bối đến tham quan Vấn Đạo tông, hoan nghênh."
Vân Chi lần lượt bái kiến Thượng cổ tứ tiên, bọn họ sợ đến liên tục đáp lễ, trong đó có ba phần tư từng bị Vân Chi giáo huấn.
Người còn lại là Kỳ Lân Tiên cũng từng thấy Vân Chi thể hiện sức mạnh ở Trung Sơn quận.
"Chỉ là ta có việc cần đến Đế Thành gặp Khương đạo hữu, nhờ tiên tử tiền bối và tiểu sư đệ dẫn mọi người đi tham quan được không?"
"Không sao, không sao."
Thượng cổ tứ tiên vội nói, khí chất nhẹ nhàng bâng quơ của Vân Chi khiến bọn họ không dám xông xáo.
"Đến Đế Thành làm gì?"
Bất Hủ tiên tử khó hiểu, còn đang định bụng nhờ Vân nha đầu dẫn đi tham quan Vấn Đạo tông chứ.
Mà khoan đã, chẳng phải vừa gặp Khương Bình An ở Trung Sơn quận rồi sao?
Vân Chi hiếm khi thở dài một tiếng:
"Sau trận chiến ở Đế Thành, chẳng phải Quan Sơn Hải tam hồn thất phách, cả thân thể và đạo quả đều bị chia cắt hay sao? Vấn Đạo tông ta giữ lại tam hồn và đạo quả, triều đình giữ lại thất phách và thân thể."
Lục Dương gật đầu, chuyện này hắn vẫn nhớ, chính là ý của hắn.
"Vừa rồi Quan Sơn Hải nói hắn ở Tù Phong cô thế lực mỏng, hành động bất tiện, muốn về lại với thất phách và thân thể, ta đi bàn với Khương đạo hữu một chút."
Lục Dương trầm mặc.
Vấn Đạo tông quan tâm đến con người có hơi thái quá không vậy?
"Đúng rồi Đại sư tỷ, chúng ta thấy không phải Kỳ Lân Tiên tiền bối ám sát Tuế Nguyệt Tiên tiền bối, có lẽ trí nhớ của hắn bị Diêu Thánh sửa đổi rồi."
Lục Dương nói ra.
Nếu sửa đổi hiện thực, sửa đổi trí nhớ, sau khi sửa đổi nó sẽ trở thành sự thật cố định, không cần liên tục duy trì trạng thái Ngôn Xuất Pháp Tùy.
Vân Chi vẻ mặt không có gì bất ngờ, nhẹ gật đầu:
"Ta cũng nghĩ vậy."
"Ngài cũng nghĩ vậy sao?"
Lục Dương vui mừng, hắn nói ra cũng là muốn nhận được sự ủng hộ từ đại sư tỷ.
"Đương nhiên rồi, dù sao thì..."
Vân Chi nói được nửa câu thì ý thức được có nhiều người ở đây, loại chuyện không thể nói ra nên ngậm miệng.
"Dù sao thì sao?"
Kỳ Lân Tiên rất nóng lòng muốn biết nguyên nhân.
Thấy Kỳ Lân Tiên vội vàng như vậy, Vân Chi do dự một lát rồi nói:
"Dù sao ngươi trông rất yếu."
"Ta..."
Kỳ Lân Tiên bị nghẹn suýt chết, đành phải quay sang trừng mắt ba người hảo huynh đệ ngớ ngẩn phía sau.
"Còn một việc nữa, các vị tiền bối muốn giải phong ấn thế giới, mở ra hộp thế giới, ý ngài thế nào về chuyện này?"
"Mở ra hộp thế giới? Ý kiến không tồi."
Vân Chi nở một nụ cười thản nhiên.
Nàng từ nhỏ sống ở bí cảnh, chưa từng thấy được tinh không thật sự, sau khi được Bất Ngữ đạo nhân mang ra khỏi bí cảnh, dù cho ngắm nhìn tinh không rực rỡ thì đó cũng chỉ là bóng dáng do tinh không đã từng tồn tại để lại, nàng mới dùng Kim Đan thay thế vì sao trời.
Bây giờ hộp thế giới mở ra, được chứng kiến tinh không thật sự cũng xem như thỏa được tâm nguyện của nàng.
"Chỉ là việc mở ra hộp thế giới liên lụy đến nhiều thứ, không thể tùy tiện hành động."
Vân Chi mỉm cười nói.
"Điều này là đương nhiên."
Lục Dương biết Đại sư tỷ cũng lo lắng như mình, trên đường đến hắn đã nghĩ ra bước đầu tiên nên đi như thế nào, "Tốt nhất nên triệu tập những người có tiếng nói của các thế lực lớn, ngồi xuống cùng nhau đặt ra quy tắc."
Những người có tiếng nói của các thế lực lớn, chính là Khương Bình An của Đại Hạ, Khương Liên Y của Yêu Vực, Ngao Linh của Đông Hải, và Tuế Nguyệt Tiên của Phật quốc, còn vùng Cực Bắc không có thế lực thống nhất nên bỏ qua.
"Vừa hay ta đến Đế Thành, sẽ bàn chuyện này với Khương đạo hữu."
"Vậy người còn lại để ta chịu trách nhiệm thông báo?"
Lục Dương xung phong nhận việc.
"Không cần."
Vân Chi bỏ lại một câu rồi vụt người bay lên, hóa thành một đạo kim quang biến mất, để lại đám người đầu óc mơ hồ.
Cái gì gọi là không cần, vậy những người còn lại như Khương Liên Y và Ngao Linh thì ai chịu trách nhiệm thông báo đây?
Khóe mắt Lục Dương hơi giật giật, phản ứng đầu tiên là Đại sư tỷ có ý gì, đang muốn tranh thủ lúc tình hình chưa rối loạn thì trốn ngay.
Tiếc là đã muộn, sau Thiên Môn phong vang lên tiếng long ngâm phượng hót rõ to.
"Ngươi còn dám quay lại!"
Chỉ thấy một long một phượng bay lượn trên chân trời, trong mắt bốc lên ngọn lửa giận hừng hực.
Thảo nào những người khác không cần thông báo, hóa ra Ngao Linh và Khương Liên Y đã đến Vấn Đạo tông rồi.
Kỳ Lân Tiên thấy vậy thì biến sắc, trực tiếp kéo Ứng Thiên Tiên và Cửu Trọng Tiên qua, bắt bọn họ đứng chắn trước mặt.
"Kỳ Lân, chuyện nhà mình tự giải quyết đi."
Ứng Thiên Tiên và Cửu Trọng Tiên nhanh chóng tránh ra.
Lúc này Tuế Nguyệt Tiên mới thể hiện nghĩa khí, la lớn:
"Hai vị sư muội cứ yên tâm ra tay, nếu đánh hỏng ta có thể dùng đạo quả Tuế Nguyệt chữa trị!"
Ứng Thiên tam tiên rất có ăn ý lảng ra xa, tránh bị vạ lây.
Long Phượng hợp kích, từ trên trời giáng xuống, uy lực khủng bố, không gì sánh bằng, trong mắt Kỳ Lân Tiên là hình ảnh Long Phượng đang dần phóng to.
Oanh!
Bụi mù tung bay, hai bóng người thướt tha bước ra từ trong đám bụi, chỉ để lại Kỳ Lân Tiên đang nằm rạp trên mặt đất.
Ngao Linh và Khương Liên Y hừ lạnh một tiếng, mỗi người một bên giữ chặt lấy cánh tay Lục Dương.
"Lục Dương sư huynh, chẳng phải đã nói chờ phu quân xuất hiện sẽ cùng nhau giáo huấn hắn sao, sao ngươi không động tay?"
Mồ hôi lạnh trên trán Lục Dương túa ra như mưa, Kỳ Lân Tiên đang cố gắng ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn chằm chằm Lục Dương.
Ngay cả lúc biết Lục Dương tinh thông lịch sử đen tối thượng cổ, Kỳ Lân Tiên cũng chưa từng nhìn Lục Dương bằng ánh mắt này!
"Hai vị sư muội, không, hai vị tiền bối, chắc chắn giữa chúng ta có hiểu lầm gì đó."
Lục Dương bị kẹp giữa Ngao Linh và Khương Liên Y âm thầm kêu khổ.
Trời đất chứng giám, những chuyện thế này ta luôn cố gắng tránh còn không kịp, lần trước nghe hai nàng Ngao Linh đề nghị cùng nhau giáo huấn Kỳ Lân Tiên, ta nghe xong liền dùng Chỉ Xích Thiên Nhai đến vùng Cực Bắc chịu khổ.
Tiểu Cùng Kỳ Kim Thải Vi xuất hiện phía sau, vất vả kéo Kỳ Lân Tiên lên từ dưới đất, do người nàng hơi thấp nên việc kéo hoàn toàn Kỳ Lân Tiên khá là khó.
Nàng thốt lên tiếng lòng trong giây phút này:
"A Thích, ta biết chắc ngươi sẽ xuất hiện mà, ta luôn tin tưởng ngươi!"
Cảm nhận được ánh mắt mọi người đổ dồn về mình, nhất là ánh mắt lạnh lùng vô tình mang ý giết người của Ngao Linh và Khương Liên Y, Kỳ Lân Tiên muốn tự sát quách cho rồi.
"Thải Vi lại đây, đừng đứng ở bên đó."
Ngao Linh lạnh lùng nói, các nàng đã đi tìm Kỳ Lân Tiên khắp nơi không thấy, rõ ràng là hắn cố ý trốn tránh các nàng, giờ vừa mới xuất hiện thì hắn lại được nếm trái ngọt, đừng có mơ!
Kim Thải Vi nhìn Kỳ Lân Tiên một chút, rồi lại nhìn Ngao Linh và Khương Liên Y, gian nan đưa ra quyết định, buông Kỳ Lân Tiên ra, chạy về phía Lục Dương.
Trong nháy mắt Kỳ Lân Tiên lại lần nữa trở thành người cô đơn.
Bất Hủ tiên tử thì có bộ dạng xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, đừng hòng trông cậy vào bà ta, Lục Dương ngửa mặt lên trời cầu nguyện, cầu mong có người có thể đến giúp hắn phá vỡ tình thế này.
"Nhị đương gia, huynh về rồi à!"
Vân Mộng Mộng xuất hiện, trên mặt tràn đầy nụ cười ngây thơ hồn nhiên, nhào đến chỗ Lục Dương.
Lục Dương lộ ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Ta không muốn kiểu phá cục này...
Bạn cần đăng nhập để bình luận