Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 195: Hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ

"Người, người thật sự là Tiên Nhân, Bất Hủ Tiên Nhân?" Lục Dương run rẩy cả người, hai tay múa may loạn xạ, khóe miệng bất giác mà nhếch lên, vô cùng kích động.
"Con đừng kích động, bổn tiên ở ngay đây." khuôn mặt của Bất Hủ Tiên Nhân lộ vẻ hiền từ, "Con là người đứng nhất trong cuộc thi lần này, biểu hiện của người đứng đầu nhóm Luyện Khí cũng có điểm đáng khen, nhưng không bằng con, con là người xứng đáng nhất với vị trí số một này."
"Coi như là phần thưởng, Bổn tiên sẽ giúp con thực hiện một ước nguyện."
"Ước nguyện à? Có giới hạn gì không?"
"Con cứ việc đưa ra, bổn tiên có khả năng làm được mọi việc".
"Con hi vọng thế giới mãi mãi hòa bình."
"Đổi cái khác được không?" Bất Hủ Tiên Nhân hỏi với vẻ thăm dò, ông thừa nhận lời nói vừa rồi của mình có chút khoa trương.
Nếu muốn đoạt xác Lục Dương, thì phải triệt tiêu linh hồn của hắn, nhưng linh hồn hắn bám rễ ở thể xác, cho dù nhổ lên, vẫn còn rễ ở đó, dẫn đến việc đoạt xác không triệt để, không có lợi cho việc tu luyện sau này.
Cách tốt nhất là hoàn thành ước nguyện của nó, như vậy thì gốc rể của linh hồn sẽ tiêu tán, bản thân bèn có thể đoạt xác một cách hoàn hảo.
Ông ta cảm thấy Lục Dương chỉ mới có giai đoạn Trúc Cơ, lại là tán tu, nào có ước nguyện gì lớn cơ chứ, cùng lắm là muốn có một món Tiên Bảo, cho nó, dù gì thì sau khi đoạt xác xong vẫn có thể lấy lại được.
"Con mong người người đều có thể thành tiên."
Điều này còn chả bằng chọn cái trước.
"Con hy vọng sức sản xuất có được bước phát triển nhảy vọt, mọi người không cần lao động vẫn có thể trở nên dư dã, có thể tự do lựa chọn việc mình thích."
"Đổi cái khác."
Tên tiểu tử nhà ngươi là đến đây để làm Ma Giáo, hay là chuẩn bị lật đổ vương triều Đại Hạ, sáng lập ra triều đại mới?
Lục Dương có chút thất vọng mà nhìn Bất Hủ Tiên Nhân, tiên nhân này có bản lĩnh gì không vậy, khẩu khí còn lớn hơn cả Hoàng Đậu Đậu, có ba ước nguyện mà chẳng thực hiện được cái nào.
Bất Hủ Tiên Nhân bị kích thích bởi ánh mắt của Lục Dương, nhưng ông biết việc này không thể vội vã.
"Con à, những điều ước của con đều liên quan đến thế giới, không lẽ con không có ước nguyện gì cho bản thân hay sao?" Bất Hủ Tiên Nhân kiên nhẫn dẫn dắt, chỉ cần Lục Dương trả lời muốn thành tiên, thì ông ta có lý do để đoạt xá Lục Dương.
Dùng thân thể của ngươi để thành tiên cũng coi như là thực hiện ước nguyện!
"Có chứ, con hy vọng có thể tu luyện đến cảnh giới khai thiên lập địa, tái tạo càn khôn."
Ước nguyện của ngươi có thể nhỏ hơn được không?
Nếu mà ta có năng lực đó, còn phải ở đây mất công phí lời để dụ dỗ ngươi sao?
Lục Dương thấy Bất Hủ Tiên Nhân không có năng lực gì mấy, chỉ đành thu nhỏ ước nguyện.
"Con có một vị đại sư tỷ, tu vi cái thế, con hi vọng mình có thể đánh bại sư tỷ."
"Ha ha ha, việc này dễ như trở bàn tay, ta chỉ cần búng tay một phát là có thể trấn áp nó." Bất Hủ Tiên Nhân không ngừng cười sằng sặc, thầm nghĩ cuối cùng cũng có một ước nguyện đơn giản rồi.
Bất quá là sư tỷ của một tên trong giai đoạn Trúc Cơ, tu vi có thể cao đến đâu, ông ta đường đường là Bất Hủ Tiên Nhân, trấn áp mấy con tiểu nha đầu như vậy còn chẳng phải là dễ như bỡn hay sao!
"Sau khi đoạt xá ngươi, bổn tiên tự nhiên sẽ thay ngươi trấn áp con tiểu nha đầu đó!"
"Đoạt xá!?" Đồng tử Lục Dương co lại, dù có thế nào đi chăng nữa cũng không ngờ tới phúc lành của Tiên Nhân đã giao kèo từ trước, lại đổi thành Tiên Nhân đoạt xác.
Hắn xoay người bèn chạy, muốn thoát khỏi động quỷ.
"Bỏ cuộc đi, nếu như ngươi có thể chạy thoát trước mặt bổn tiên, vậy thì mặt mũi bổn tiên phải để đâu chứ!"
Lục Dương cảm nhận được uy áp khủng khiếp tựa núi non từ Bất Hủ Tiên Nhân, trong lòng nảy sinh cảm giác tuyệt vọng.
Nếu hắn không giành chiến thắng, thì phải chăng kết quả sẽ thay đổi?
Nếu hắn không đưa ra ước nguyện, thì phải chăng kết quả sẽ đổi thay?
Nếu hắn không gia nhập Bất Hủ Giáo, thì kết quả phải chăng sẽ khác?
Hoảng hốt, hối hận, kinh hoàng... đủ loại cảm xúc dâng trào trong lòng, tiếc là đã muộn.
Bất Hủ Tiên Nhân thấy Lục Dương lộ ra biểu cảm như thế, ông ta không khỏi cười gằn, một lần nữa hóa thành làn khói dày đặc, bay vào không gian tinh thần của Lục Dương.
Sau đó thì ăn ngay một cái tát.
'Bốp!'.
Tiếng tát giòn giã vang lên, Bất Hủ Tiên Nhân bị một phát tát bay.
"Chính là tên oắt nhà ngươi mạo danh bổn tiên tử à?" Một thiếu nữ ngổ ngáo nào đó vừa gặp mặt liền thượng cẳng tay hạ cẳng chân với Bất Hủ Tiên Nhân.
Nếu người ngoài không rõ sự tình nhìn thấy, sẽ tưởng đây là thiếu nữ lưu manh đánh đập cụ già trăm tuổi.
"Ta nói cho ngươi biết, thời Thượng cổ, bốn tên bọn Ứng Thiên Tiên còn không dám làm thế, ngươi tính là cái thá gì!"
"Mạo danh bổn tiên tử, ngươi bái ta làm chị đại chưa, cống phẩm có nộp chưa, bổn tiên tử đã gật đầu chưa?"
"Ai!" Bất Hủ Tiên Nhân có chút ngờ ngạc, ông còn chưa kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra, thì đã bị người ta tát cho một cái.
Sao trong không gian tinh thần còn có người khác, tên tiểu tử này được yêu thích đến thế, mọi người phải xếp hàng đoạt xá ư?
"Ngay cả bà đây mà cũng không biết, mà còn có mặt mũi ra ngoài lăn lộn ư?" Từ sớm, Bất Hủ Tiên Tử đã thấy gã ta chả vừa mắt, gã ta đội lốt 'Bất Hủ' đi lừa lọc, bản thân với tư cách là bản chính hiệu, không phải bị Lục Dương khinh thường thì bị Vân Chi bắt nạt, sống một cách phải nói là thê thảm.
Cuối cùng đợi đến lúc Bất Hủ Tiên Nhân vào đây, có thể dạy cho gã một bài học!
Cô không có ấn tượng gì với dáng vẻ Bất Hủ Tiên Nhân, không phải là người quen của cô.
"Tiên tử quyền pháp!" Bất Hủ Tiên Tử bịa ra một cái tên, nắm đấm nhỏ nhắn như mưa, đánh lên người Bất Hủ Tiên Nhân một cách xối xả.
Quyền pháp trông có vẻ càn quấy, thực chất tinh diệu đến tuyệt đỉnh, mỗi một đòn đều khiến người ta khó lòng nắm bắt.
Bất Hủ Tiên Nhân cảm thấy mỗi một đòn đều đánh trúng chỗ hiểm và điểm yếu của mình, rõ ràng là ở trạng thái linh hồn, nhưng ông lại có cảm giác như sắp thổ huyết, quỳ rạp xuống đất, cảm giác linh hồn của bản thân sắp tan rã, hóa thành hư vô.
Đây rốt cuộc là yêu ma quỷ quái từ đâu đến?
"Hiếp người quá đáng!" Bất Hủ Tiên Nhân nổi trận lôi đình, ông nắm giữ Đạo Quả Bất Hủ, từ khi hồi sinh, luôn được Bất Hủ Giáo cung phụng như tổ tiên, muốn gió được gió muốn mưa được mưa, vạn sự như ý, nào có chịu qua sự nhục nhã như thế này.
"Vạn Cổ Bất Hủ!"
Bất Hủ Tiên Nhân giận dữ gầm lên, lòng bàn tay hiện lên một luồng hào quang màu vàng, tiên khí huyền ảo, rực rỡ đến nỗi khiến người ta không thể mở to mắt.
luồng hào quang màu vàng không phải vật chất, cũng không phải linh hồn, mà là một vật gì đó siêu việt hơn những thứ này.
Nó có một sức mạnh kỳ lạ, khiến người ta cảm giác như bất khả xâm phạm, vạn pháp bất xâm, bất kỳ đòn tấn công nào đánh vào người Bất Hủ Tiên Nhân cũng sẽ hóa thành hư vô.
"Hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ?" Bất Hủ Tiên Tử kinh ngạc, cuối cùng hiểu được khí tức quen thuộc nhàn nhạt trên người Giáo Chủ là từ đâu ra.
Cái tên giả mạo này, cũng có chút bản lĩnh.
"Nữ tử như ngươi cũng có chút hiểu biết, vật này chính là Đạo Quả Bất Hủ, trước mặt vật này, bổn tiên Bất Hủ, Bất Lão, Bất Tử, Bất Diệt, chính là Vạn Cổ độc nhất, muôn trùng căn kiếp quay về hư vô, mọi đòn tấn công hóa thành công cốc, đòn tấn công của ngươi có thể làm gì được ta!"
Tế ra Đạo Quả, Bất Hủ Tiên Nhân có được sự tự tin.
Hoàng Đậu Đậu lộ ra nụ cười khinh thường: "Bất quá là bắt chước ta một cách vụng về, có gì đáng tự hào chứ?"
"Tiên Tử Quyền Pháp!"
Hoàng Đậu Đậu lại lần nữa múa may nắm đấm nhỏ nhắn, một đấm bèn đánh vụn màn chắn khiến Bất Hủ Tiên Nhân tự hào, lực đánh của nắm đấm nhỏ nhắn ấy không giảm, trực tiếp đấm thẳng vào mặt.
"Hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ này cũng khá thú vị." Bất Hủ Tiên Tử tiện tay giật lấy Hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ, trên tay xuất hiện luồng vật chất màu vàng đó, cô ấy quan sát với vẻ đầy hứng thú.
Bên trong vật chất vàng kim, vô số phù văn, quy tắc hiện lên rồi sụp đổ, thoắt ẩn thoắt hiện, như thể tái hiện tất thảy biến hóa trong vạn cổ, giải thích chân ý của Bất Hủ.
Lục Dương tò mò nhìn sang, bị Bất Hủ Tiên Tử đẩy sang một bên: "Né ra, né ra, cảnh giới hiện tại của ngươi chưa đủ, không thể nhìn thứ này."
"Ngươi, ngươi đã làm gì?!" Bất Hủ Tiên Nhân thất kinh, hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ vốn có quan hệ mật thiết với ông ta, còn mật thiết hơn cả sự dung hợp của linh hồn, theo lý thì không có bất kỳ sức mạnh nào có thể tách rời.
Nhưng bây giờ, ông không còn cảm nhận được sự liên kết với Hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ nữa!
Hình thể sơ khai của Đạo Quả Bất Hủ đã hoàn toàn mất kiểm soát!
Đối phương rốt cuộc là ai! Đã làm chuyện này bằng cách nào!
"Khoe khoang Đạo Quả trước mặt bổn tiên tử, múa rìu qua mắt thợ." Bất Hủ Tiên Tử cười với vẻ đắc ý.
Lúc này, một giọng nói phiêu diêu tiên khí khác vang lên, vọng vào bên tai Bất Hủ Tiên Nhân.
"Nghe nói, ngươi muốn trấn áp ta?"
Bất Hủ Tiên Nhân lúc này mới chú ý đến, trong không gian tinh thần ngoài Lục Dương và nữ tử thần bí đoạt đi Đạo Quả của mình, còn có người thứ ba!
Không gian tinh thần của ngươi rốt cuộc có bao nhiêu người?!
Ngày nay đoạt xá còn phải xếp hàng à?
Bạn cần đăng nhập để bình luận