Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 231: Kiếp trước của Lý Hạo Nhiên

Xuất phát từ lòng tôn kính với lão tổ tông của Phụng Tộc, cũng như hình tượng đẹp đẽ của phượng hoàng trong mắt thế nhân, Lục Dương cảm thấy mình không nhất thiết phải nói ra bí mật Thượng Cổ vừa biết được.
Lục Dương cảm thấy bản thân gánh vác quá nhiều việc, hắn chỉ mới có giai đoạn Trúc Cơ thôi mà.
Theo lý mà nói, một tu sĩ giai đoạn Trúc Cơ biết nhiều bí mật Thượng Cổ như vậy, thế nào cũng có thể lợi dụng những bí mật này để đạt được đủ loại cơ duyên.
Ví dụ như một chủng tộc cổ xưa nào đó đánh mất truyền thừa của mình, Lục Dương khẽ mỉm cười, thuận miệng nói ra vị trí của truyền thừa, giúp chủng tộc cổ xưa đó lấy lại truyền thừa, khiến họ khâm phục như thần nhân, muốn tặng thánh nữ cho mình làm vợ.
Hoặc là tiến vào một bí cảnh Thượng Cổ nào đó, người khác đánh đến thừa sống bán chết để vượt ải, còn mình biết rõ nguyên lý bên trong, thong dong sải bước mà lấy được phần thưởng cuối cùng, khiến cả đám thiên kiêu trợn mắt há mồm.
Còn không thì ở buổi đấu giá xuất hiện một bảo vật không ai hỏi han tới, không ai nhìn ra tác dụng của bảo vật cả, suýt nữa thì bị bỏ qua, chỉ có Lục Dương biết, đó là bảo vật bí mật của một người nào đó vào thời Thượng Cổ, giá trị liên thành, được hắn mua với giá thấp.
Tất cả những cơ duyên kỳ ngộ trên Lục Dương chưa gặp được cái nào.
Lục Dương cảm thấy mình biết một đống bí mật Thượng Cổ mà chả có thá tác dụng gì cả, chẳng dùng được cái nào.
Lục Dương suy ngẫm, là do ở đâu đó đã xảy ra vấn đề rồi chăng?
Chuyện Hoàng Huyết Thạch đi đến hồi kết, vật vã cả đêm, thành quả lớn nhất là vô tình phá hủy âm mưu quỷ kế của Cửu U Giáo, cùng với việc Lý Hạo Nhiên biết được Tô Y Nhân là thể tu.
Khi Lý phụ Lý mẫu tỉnh dậy, nhìn cái hố không đáy rộng cỡ một người trong sân, rơi vào trầm tư.
Trước khi ngủ còn ổn mà, sao ngủ dậy lại có thêm cái hố to như vậy rồi.
Tô Y Nhân lo động tĩnh tối qua quá lớn, sẽ đánh thức Lý phụ Lý mẫu và Tần Nghiên Nghiên, nên đã giăng trận pháp cách ly âm thanh ngoại giới cho họ.
Thật lòng mà nói, tối qua, động tĩnh từ việc Tô Y Nhân đè thi thể phượng hoàng già ra đánh không nhỏ, cũng chỉ có nhà Lý Hạo Nhiên là không nghe thấy, còn những người khác ở quận Lạc Phượng đều đã nghe được.
Thái thú tuyên bố với bên ngoài rằng tối qua đang tiến hành thi công dưới lòng đất, không khống chế tốt cường độ, đã gây nên sự bất tiện cho mọi người, mong mọi người thông cảm.
Dù sao thì cũng không thể nói người làm thái thú như ông ta bất tài, bị Cửu U Giáo lợi dụng sơ hở, nếu không phải có Tô Y Nhân ở đây, thì mọi người đều xong đời.
Nếu như nói vậy thì chức thái thú của ông ta cũng tới số rồi.
"Tối qua có chút sự cố, có kẻ xấu lén lút đột nhập, may mà có Tô tiền bối ra tay." Lục Dương giản lược nói sơ qua tình hình đêm qua, lược bỏ những chuyện về Hoàng Huyết Thạch, thái thú, gia chủ nhà họ Mạc, Cửu U Giáo, phượng hoàng già.
Nhìn chung mà nói thì tối qua chẳng có chuyện gì xảy ra.
Tần Nghiên Nghiên trợn mắt nhìn Lục Dương đang nói nhăng nói cuội, có thể khiến mẹ cô ra tay, còn nện ra cái hố lớn vậy, chuyện xảy ra vào đêm qua chắc chắn không nhỏ.
Nhưng trước mặt Lý phụ Lý mẫu cô không tiện hỏi, chỉ đành mặc cho Lục Dương nói bừa.
Lý phụ Lý mẫu gật đầu với vẻ mơ hồ, sau khi Lục Dương cam đoan sẽ lấp kín cái hố, họ cũng không truy cứu chuyện cái hố nữa.
Trong hố tối đen như mực, nếu có người có thể phớt lờ bóng tối, sẽ thấy ở dưới hố có một con phượng hoàng già đang nằm ở đó.
Theo Khương Sơn nói, vị lão phượng hoàng tiền bối này tự nguyện an táng tại đây, còn chuyện trong đó có ẩn tình gì, thì y không biết.
"Tô tiền bối, ta thấy..."
"Gọi thiếp là Y Nhân." Cuối cùng Tô Y Nhân cũng tìm được cơ hội sửa cách xưng hô của Lý Hạo Nhiên với mình, giọng cô dịu dàng như có thể khiến anh hùng sa vào cõi thuyền quyên nhu mì, mặc cho là ai cũng không tài nào liên tưởng cô với vị thể tu tối qua.
Tuy Tô Y Nhân là tu thể, nhưng không phải kiểu cơ bắp mang vẻ lực lưỡng tràn đầy sức bùng nổ như Tam Trưởng Lão, thân thể cô có đường nét cân đối, phù hợp với thẩm mỹ đại chúng, giống như những người sành sỏi đam mê thể hình trong kiếp trước của Lục Dương hơn.
"Y... Y Nhân..." Lý Hạo Nhiên nói một cách lắp ba lắp bắp.
"Ừ." Tô Y Nhân mỉm cười.
"Ta thấy chúng ta có lẽ không..."
Ngay vào lúc trước khi ba chữ 'hợp nhau lắm' được nói ra, ngón trỏ của Tô Y Nhân đã nhẹ nhàng đặt lên môi Lý Hạo Nhiên.
"Hạo Nhiên, thiếp biết trong thời gian ngắn chàng khó mà chấp nhận sự thật này, chúng ta đều là tu sĩ, có tuổi thọ rất dài, chúng ta hãy thử chấp nhận nhau trước đã, từ từ thích nghi, nếu thật sự không hợp thì chàng hẵng đề xuất chia tay, được không?"
Lý Hạo Nhiên không nói nên lời từ chối, nhẹ nhàng gật đầu.
Tô Y Nhân cười rồi buông tay, Tần Nghiên Nghiên đứng xem ở bên cạnh mà tức giận đến mức giẫm chân tại chỗ.
Ngón trỏ của Tô Y Nhân tưởng chừng chỉ nhẹ nhàng đặt lên môi Lý Hạo Nhiên, nhưng thực chất chỉ có Lý Hạo Nhiên mới biết ngón tay này mạnh đến cỡ nào, mạnh đến mức y căn bản không thể mở miệng.
Nhưng cho dù Tô Y Nhân không đặt tay lên miệng y, y cũng muốn thử một phen với cô ấy.
Mục đích chuyến này của Tô Y Nhân đã đạt được, nên cũng không nán lại đây nữa, cô sợ rằng quá nhiệt tình ngược lại sẽ khiến Lý Hạo Nhiên không thích ứng, chi bằng tạo khoảng cách, cho nhau chút không gian.
Tô Y Nhân và Tần Nghiên Nghiên ở lại đến tối, sau khi ăn tối xong liền trực tiếp rời đi, trước khi đi, cô lén bố trí đủ loại trận pháp có lợi cho Lý phụ Lý mẫu, rồi vẫy tay nói với Lý Hạo Nhiên: "Có thời gian thiếp sẽ đến tìm chàng."
Lại qua một ngày, Lý Hạo Nhiên vẫn biểu diễn tu luyện cho cha mẹ xem như thường lệ, đánh quyền rồi tĩnh tọa.
Nhưng tu luyện được một lúc y chợt phát hiện điều bất thường, linh lực trong người cuộn trào, lớp này nối tiếp lớp khác, các ngón tay và ngón chân không nhịn được mà duỗi ra rồi co lại, đây là biểu hiện của việc linh lực tràn ra ngoài.
"Sắp đột phá rồi sao? Cũng đúng, nhẩm tính thời gian, cũng là lúc nên thăng tiến rồi." Lý Hạo Nhiên không phải lần đầu gặp phải tình huống này, trong giai đoạn Luyện Khí y cũng từng gặp qua chuyện tương tự.
Hiện giờ y đang ở giai đoạn Trúc Cơ Sơ Kỳ, vì ngâm trong dung nham quá lâu, thời gian Trúc Cơ muộn hơn bốn người nhóm Lục Dương cả tháng mấy.
Trong năm người đứng đầu cùng lứa, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu vừa mới tiến vào Trúc Cơ Hậu Kỳ, Đào Yêu Diệp và Man Cốt ở trong giai đoạn Trúc Cơ Trung Kỳ đã được một khoảng thời gian, Lý Hạo Nhiên là người tiến bộ chậm nhất.
Giờ đây cuối cùng y cũng sắp bắt kịp tiến độ của bốn người họ rồi.
Lý Hạo Nhiên truyền âm, mời Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu hộ pháp cho y.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu đã tỉnh dậy từ sớm, đến giờ vẫn đang nằm ườn trên giường không chịu dậy, nghe nói huynh đệ tốt sắp thăng cấp, họ không màng rửa mặt, vội vàng rời giường đi đến sân, hộ pháp cho Lý Hạo Nhiên.
Lý Hạo Nhiên ngồi xếp bằng, hít sâu vài hơi, đỉnh đầu hình thành một cơn lốc nhỏ, hút lấy linh khí xung quanh, trong người y vang lên tiếng lốp bốp, đây là đang dùng phương thức luyện khí để rèn luyện cơ thể, khiến cho mạch máu, kinh mạch, huyệt vị, nội tạng trở nên cứng rắn.
Da thịt y chuyển sang đỏ rực, như một khối sắt nung đỏ, mồ hôi được y tống ra ngoài da, phát ra tiếng xì xèo, giọt mồ hôi li ti, chớp mắt đã hóa thành sương mù bốc hơi.
May mà sự biến hóa này không kéo dài quá lâu, y khẽ rên một tiếng, khí tức tăng vọt, một vòng đại chu thiên đã vận hành xong, thành công tiến vào cảnh giới Trúc Cơ Trung Kỳ.
Cùng với việc bước vào giai đoạn Trúc Cơ Trung Kỳ, một đoạn ký ức mà y chưa từng trải qua xuất hiện trong đầu, vô cùng thân thuộc, như thể y đã từng tự mình trải nghiệm vậy.
"Hửm?"
Y chậm rãi mở mắt ra, sắc mặt hoang mang.
"Sao vậy?" Lục Dương ân cần hỏi, còn tưởng y tu luyện gặp phải trở ngại gì.
"Kiếp trước của đệ... hình như là Giáo Chủ Cửu U Giáo."
Giọng điệu của Lý Hạo Nhiên tràn đầy lưỡng lự.
"Hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận