Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1641: Nháo quỷ?

"Sư phụ ngươi nếu có nhiều tiền như vậy, sao còn muốn vào đạo môn?"
Phương Ninh không hiểu, "Là vì hứng thú yêu thích sao?"
Phương Ninh chưa từng làm người có tiền, bất quá nghe nói người có tiền lộ ra đến phát chán luôn làm một chút chuyện người thường không thể lý giải.
Đạo Vương thở dài:
"Hứng thú yêu thích cái rắm, ta trước tiên là Đạo Vương, sau mới bị ép trở thành hội trưởng thương hội."
"Có ý gì?"
Phương Ninh không hiểu.
"Chuyện xưa của vi sư ngươi hẳn đã nghe không ít, nửa đời trước trải qua liền không kể với ngươi."
"Ừm ân."
Thân là người trong đạo môn, ai mà chưa từng nghe đến chuyện xưa của Đạo Vương.
"Đêm tối thăm dò hoàng cung", "Thâu Thiên Hoán Nhật", "Ấn Chương Mê Tung", những chuyện xưa kiểu này nhiều vô kể, nhưng từ khi Đạo Vương tuyên bố muốn đến tổng bộ thương hội tiền tài rơi xuống đất trộm cướp, từ đó về sau thì bặt vô âm tín, cũng chưa từng nghe đến sự việc của Đạo Vương nữa.
"Khi đó ta bước vào Độ Kiếp kỳ, tâm cao khí ngạo, cảm thấy thiên hạ lớn như vậy đi đâu cũng được, đồ gì trộm không được."
"Nhất là ta thuận lợi chui vào Đại Hạ hoàng cung, lại thuận lợi rời đi, càng không coi ai ra gì, thậm chí ta còn tuyên bố trước khi trộm, mấy thế lực kia phòng bị nghiêm ngặt, cũng chẳng làm gì được ta, chỉ có thể trơ mắt nhìn ta trộm đồ đi."
"Trong tổ huấn đạo môn có một điều, người trong đạo môn, cấm chỉ động vào thương hội tiền tài rơi xuống đất."
"Khi đó ta đã là thần thâu đệ nhất thiên hạ, không để tổ huấn vào mắt."
"Sau đó ta chui vào thương hội tiền tài rơi xuống đất trộm đồ, đụng phải lão gia tử."
"Lão gia tử là ai?"
Nói đến đây Đạo Vương nhịn không được che mặt, đại khái đây là chuyện mất mặt và xui xẻo nhất đời hắn:
"Đạo Tổ."
"Lão nhân gia ông ta có danh hiệu Đạo Tổ xong thì gác kiếm về vườn, thành lập thương hội tiền tài rơi xuống đất."
"Sớm biết thương hội tiền tài rơi xuống đất là đồ của lão, ta đầu óc úng nước mới đến đó trộm đồ!"
Phương Ninh trầm mặc.
Có thể tưởng tượng được tâm trạng sư phụ.
Đồ sư phụ trộm đều là đồ Đạo Tổ lão nhân gia ông ta chơi còn lại, dưới mí mắt Đạo Tổ mà đi trộm đồ, quả thực là múa rìu trước cửa Lỗ Ban.
Khó trách tổ huấn đạo môn quy định không cho phép ra tay với thương hội tiền tài rơi xuống đất, thì ra đây là quy định Đạo Tổ lưu lại.
"Đạo Tổ thấy ta là người có tố chất, liền bắt ta làm hội trưởng, thay ông quản lý thương hội."
"Thì ra là vậy... Không đúng vậy sư phụ, Đạo Tổ không phải là nhân vật của sáu vạn năm trước sao, sao giờ vẫn còn sống?"
Độ Kiếp kỳ có thể sống lâu như vậy sao?
"Độ Kiếp kỳ đương nhiên không sống được lâu như vậy, nhưng vấn đề là lão nhân gia ông ta là Bán Tiên, thậm chí còn nắm giữ tốc độ đạo quả hình thức ban đầu."
Mỗi lần nghĩ đến việc Đạo Tổ nắm giữ tốc độ đạo quả hình thức ban đầu, Đạo Vương đều muốn đập đầu vào tường.
Hắn giỏi tốc độ là thật, nhưng dù giỏi tốc độ đến mấy, sao so được tốc độ đạo quả hình thức ban đầu?
Tốc độ của mình trước mặt Đạo Tổ khác gì rùa bò.
"Đạo quả hình thức ban đầu là gì?"
"Nói với ngươi có hơi nhiều, cảnh giới hiện giờ của ngươi chưa đủ, nói nhiều dễ mơ tưởng viển vông, ngươi cứ thành thành thật thật học hết nghề của ta đã rồi tính."
"Bọn ta làm bộ khoái cũng tầm một tháng rồi, tính ra thời gian cũng nên có Quỷ xuất hiện chứ?"
Mạnh Cảnh Chu kiên trì vị trí, đang tuần tra ở huyện Khúc Ấp.
Dù hai bộ khoái đi theo Man Cốt lên quận, vẫn không quên sơ tâm, kiên trì tuần nhai.
"Ngươi nói có khi nào con Quỷ vốn ở bên mộ địa, sau đó bị Nữ Bạt làm đồ ăn vặt ăn luôn không?"
Lục Dương phỏng đoán.
"Không thể nào, cương thi có thói quen ăn tiểu quỷ à?"
"Không biết nên ta mới hỏi ngươi, ta có biết gì về cương thi đâu."
"Nếu không tí nữa đi Cản Thi tông hỏi Nữ Bạt thử xem?"
"Có lý."
Hai người đang nói, đột nhiên Lục Dương ra hiệu một động tác, Mạnh Cảnh Chu biết ý im lặng, chuyển sang dùng thần thức truyền âm.
"Sao vậy?"
Lục Dương chỉ chỉ phía trước đường đi:
"Có biến."
Đường đêm vắng hoe không một bóng người, nhưng ở nơi cách bọn họ không xa, có mấy bóng người lờ mờ tụm năm tụm ba đang trao đổi.
Mạnh Cảnh Chu ngớ người thấy những bóng hình đó, vẻ mặt lộ vẻ nghi hoặc.
"Là Quỷ? Không đúng vậy, nếu có quỷ ta có thể cảm nhận được âm khí của chúng nó mới phải, sao ta không cảm giác được gì cả?"
Mạnh Cảnh Chu nhạy cảm nhất với âm khí và dương khí, nhưng hắn hoàn toàn không cảm nhận được chút khí tức người nào.
Chẳng lẽ đối phương không phải người cũng không phải Quỷ?
Hai người thấy sự việc không bình thường, thu lại sự đùa cợt, che giấu khí tức, lén lút tiếp cận mấy bóng người kia.
"Nghi thức sắp hoàn thành, thời khắc mấu chốt các ngươi đừng có tuột xích."
"Đại nhân yên tâm, chúng ta làm việc ngài còn lo lắng sao, tuyệt đối không có vấn đề."
"Vậy thì tốt."
Hai người Lục Dương nghe được nội dung trao đổi của chúng có chút buồn bực, nghi thức gì?
"Các ngươi là ai?"
Hai người Lục Dương xóa bỏ Ẩn Nặc Thuật, cau mày hỏi mấy người kia.
Nhưng những người này như hoàn toàn không nhìn thấy Lục Dương hai người, vẫn cứ tự nói chuyện.
Lục Dương đưa tay ra chạm vào mấy người kia, cánh tay trực tiếp xuyên qua thấy được nhưng không cảm giác được.
"Đây là tình huống gì? Ảo ảnh?"
Mạnh Cảnh Chu nhíu mày, hắn từng bôn ba đây đó nhiều năm, gặp tình huống thế này quả thật là lần đầu.
Lục Dương lắc đầu:
"Không phải, đừng quên công pháp của ta là gì, ảo ảnh không thể nào qua mắt được ta."
Lời là thế, Lục Dương cũng không biết đây là chuyện gì.
Cứ như mấy người này không có ở đây vậy.
"Tiên tử, đây là tình huống gì?"
Lục Dương đành phải thừa nhận kiến thức của mình còn hạn hẹp, nhờ Bất Hủ tiên tử giúp đỡ.
"Chuyện này à, đây là không gian hình chiếu."
Bất Hủ tiên tử quả nhiên biết nguyên do.
"Không gian hình chiếu?"
"Chính là không gian sinh ra kẽ hở, người trong không gian vừa hay đứng ở nơi có kẽ hở, sẽ lộ ra một phần hình chiếu."
"Bản thể của những người này ở không gian khác, đương nhiên ngươi không chạm vào được chúng."
"Không gian hình chiếu hiếm gặp lắm sao?"
Lục Dương tự nhẩm trong lòng mình đã xông qua bao nhiêu bí cảnh, gặp bao nhiêu loại không gian, thanh kiếm Thanh Phong của hắn còn tự có không gian nhỏ, nhưng chưa từng gặp trường hợp không gian hình chiếu này bao giờ.
Bất Hủ tiên tử gật đầu:
"Hiếm gặp lắm, bản tiên cũng chưa thấy mấy lần."
Lục Dương giật mình, quả đúng là hiếm có.
"Chủ yếu là chỉ những không gian không ổn định, có vết nứt mới có thể xuất hiện không gian hình chiếu, mà nguyên nhân không gian không ổn định là do tu sĩ tạo không gian trình độ không được."
"Tu sĩ bình thường tự biết mình nặng bao nhiêu cân, am hiểu không gian thì sẽ tạo không gian, không am hiểu thì không dại mà làm."
"Hiếm có ai không biết trình độ mình ra sao, lại còn dám tùy tiện tạo không gian."
"Cậu nhóc Man tộc nói gặp ma có lẽ là do không gian hình chiếu đó, xuất hiện được bốn tháng rồi."
"Đã bốn tháng trôi qua, mà chủ nhân không gian vẫn chưa biết có vết nứt không gian thì cũng có thể tưởng tượng được trình độ của người đó tới đâu rồi."
Những người của không gian hình chiếu vẫn đang trò chuyện.
"Yên tâm đi, nghi thức chính thức khẳng định sẽ không có vấn đề gì đâu, ngươi xem mỗi tháng ta đều diễn tập thử nghi thức một lần, đã mô phỏng đến bốn lần rồi, lần nào cũng đều thành công cả mà?"
Lục Dương im lặng.
Ta cảm thấy cái mà các ngươi mô phỏng không hề thành công chút nào...
Bạn cần đăng nhập để bình luận