Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 221: Hoàng Huyết Thạch

Trên phố lớn, một nhóm nam nữ khiến cho bao người qua đường liên tục ngoái nhìn, đặc biệt là hai cô nữ tử trong số đó, một lớn một nhỏ, mỗi người một vẻ, như thể đang bộc lộ ra trạng thái tốt nhất của từng độ tuổi, khiến người ta liên tưởng miên man.
Điều khiến người ta ghen tỵ nhất là một trong ba người đàn ông đứng ở giữa, diện mạo bình thường, tu vi cũng bất quá là giai đoạn Trúc Cơ, vậy mà cô đại mỹ nhân kia lại ôm lấy cánh tay của y.
Lý Hạo Nhiên mặt không biểu cảm, đừng thấy Tô Y Nhân mỏng manh yếu ớt, đây chính là cảnh giới Hợp Thể hàng thật trăm phần trăm, cô ta muốn ôm lấy mình, bản thân căn bản không có khả năng vùng ra.
Y điềm nhiên quay đầu, đối diện với ánh mắt của Tô Y Nhân: "Ta biết cô rất muốn cùng ta dạo phố, nhưng xin hãy kiểm soát lực của mình, đây là lần thứ ba cô ôm gãy tay ta rồi."
Lý Hạo Nhiên lắc lư cánh tay, tỏ ý bản thân bị thương rất nặng.
Tô Y Nhân vội vàng lấy đan dược trị thương từ nhẫn trữ vật, nối xương cho Lý Hạo Nhiên.
Với cảnh giới của Tô Y Nhân, đáng lẽ ra không nên xảy ra chuyện kiểm soát lực không tốt, Lý Hạo Nhiên chỉ có thể quy kết vào việc do Tô Y Nhân quá kích động khi ở cùng mình, dẫn đến việc sức mạnh bị mất kiểm soát.
"Xương bị gãy mà ngươi cũng không kêu lên tiếng nào sao?" Tần Nghiên Nghiên kinh ngạc nhìn Lý Hạo Nhiên, người này không có cảm giác đau ư?
Lý Hạo Nhiên cười khẩy hai tiếng: "Kể từ khi ta ngâm mình trong dung nham một năm, thì ta đã không biết đau là gì nữa rồi."
Nhớ lại lúc mới vào tông môn bị sư phụ ném vào dung nham, Lý Hạo Nhiên cảm thấy mình bây giờ còn sống là hoàn toàn là nhờ vào vận khí.
"Dung... dung nham? Ngâm một năm?"
Tần Nghiên Nghiên trừng to mắt, đây còn là người sao?
Lý Hạo Nhiên dùng giọng điệu thương cảm nói: "Nghĩ lại ngày xưa khi ta vào dung nham, kêu gào thảm thiết, đau đớn đến nỗi quả thực vượt quá giới hạn của con người, kêu đến sau cùng, thậm chí khàn cả cổ, nhưng vẫn còn đau."
"Sư phụ còn không cho bất kỳ ai giúp ta, bắt ta tự mình vượt qua cửa ải khó khăn, lúc đó Chu Lộ Lộ sư tỷ không đành lòng nhìn ta chịu khổ, nhân lúc sư phụ không có mặt, lén mang cho ta một chén nước thiên tài địa bảo, nói là có thể làm dịu tình huống của ta."
Tần Nghiên Nghiên thoáng suy nghĩ tới nếu đổi lại là bản thân ngâm mình trong dung nham thì sẽ có cảm giác như thế nào, run rẩy một cái, nghe đến đây, cô không nhịn được hỏi: "Là có thể giúp ngươi nhanh chóng thích ứng với dung nham sao?"
"Là nước la hán quả ủ trăm năm. Chu Lộ Lộ sư tỷ thấy ta kêu gào đến khàn cả cổ, giúp ta làm dịu cổ họng."
Tần Nghiên Nghiên trầm mặc.
Từ khi Lục Dương biết Lý Hạo Nhiên bị Ngũ Trưởng Lão Chu Hâm ngâm trong dung nham một năm, bèn không cảm thấy việc đại sư tỷ dùng nước sôi tắm cho mình là chuyện đáng kể gì nữa.
Nói gì thì nói, nếu Lý Hạo Nhiên không phải Hỏa Linh Căn, trưởng lão Chu Khâm cũng không dám ngâm y vào dung nham, đây là phương pháp tu luyện chuyên dụng cho Hỏa Linh Căn.
Đơn Linh Căn ngũ hành đều có phương pháp tu luyện chuyên dụng, chẳng hạn như Hỏa Linh Căn thì ngâm trong dung nham hoặc dùng lửa đốt, có thể lĩnh ngộ ra pháp thuật hoặc năng lực liên quan đến lửa, ví dụ Lý Hạo Nhiên đã lĩnh ngộ được thuật luyện khí.
Ví dụ như Thổ Linh Căn thì chôn trong đất, có thể lĩnh ngộ được thuật Độn Thổ.
Ví dụ Thủy Linh Căn thì ném vào nước, có thể lĩnh ngộ được Khống Thủy Quyết.
Nhưng cũng có ngoại lệ.
Chẳng hạn như Lục Dương nghe nói Đái Bất Phàm sư huynh chính là Thủy Linh Căn, Đại Trưởng Lão ném Đái Bất Phàm sư huynh vào ao nước, không cho huynh ấy thở, trong ngóng lúc đứng giữa sự sống và cái chết, Đái sư huynh có thể lĩnh ngộ Khống Thủy Quyết hoặc pháp thuật hô hấp dưới nước, nhưng tiếc thay tính một đằng ra một nẻo - Đái sư huynh lĩnh ngộ ra pháp thuật không gian, hút cạn toàn bộ nước trong ao.
"Cháu gái ngoan, để mắt đến vật gì rồi, để bác mua cho." Mạnh Cảnh Chu trêu chọc Tần Nghiên Nghiên, mấy thứ khác thì hắn ta không có nhiều, chỉ có tiền là nhiều.
Tần Nghiên Nghiên nghe thấy Mạnh Cảnh Chu gọi mình là 'cháu gái', tức đến giậm chân, nhưng lại không làm gì được.
"Đây là cái gì vậy?" Tần Nghiên Nghiên muốn thay đổi chủ đề, tiện tay chỉ vào hòn đá đang được bày bán ven đường.
Hòn đá đỏ thẫm, tươi sáng rực rỡ, như được tạo thành từ thiên nhiên, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra ánh sáng lay động lòng người.
"Cái này à, đây là Hoàng Huyết Thạch, là đặc sản của quận Lạc Phượng chúng ta."
"Hoàng Huyết Thạch?" Trừ Tô Y Nhân, những người có mặt ở đây đều chưa nghe nói qua loại đá này.
Lý Hạo Nhiên nói: "Các người chắc hẳn đã nghe qua lai lịch của quận Lạc Phượng chúng ta, nói rằng rất lâu rất lâu trước đây, có một con phượng hoàng thuần huyết tự do tung cánh giữa đất trời, chỉ là nó già quá rồi, bay không nổi nữa, nên tìm một nơi để nghỉ ngơi, định ngủ một lát, như thế ngủ một giấc, bèn không bao giờ thức dậy nữa."
"Xương thịt của con phượng hoàng già hóa thành đồi núi trên mặt đất." Lý Hạo Nhiên chỉ về phía dãy núi mờ ảo bao quanh một nửa quận Lạc Phượng, "Các người xem mấy ngọn núi này, nối lại trông có giống một con phượng hoàng không?"
"Lông vũ của con phượng hoàng già hóa thành rừng cây, cho nên trên đồi núi sẽ xuất hiện rất nhiều cây cối mang màu đỏ."
"Máu của con phượng hoàng già nhuộm đỏ đá, đá này chính là Hoàng Huyết Thạch mà hiện giời chúng ta đang thấy."
Lục Dương thầm nghĩ rốt cuộc ngươi là phượng hoàng hay là Bàn Cổ đây?
"Hồi nhỏ đệ nghe câu chuyện này, còn tưởng là truyền thuyết, đợi khi đệ tới Vấn Đạo Tông, lúc sư phụ dạy đệ kiến thức luyện khí thì đệ mới biết, Hoàng Huyết Thạch ở quê hương, thực sự là do máu phượng hoàng nhuộm đỏ, Hoàng Huyết Thạch là nguyên liệu luyện khí thượng hạng."
"Phượng hoàng sao..." Bất Hủ Tiên Tử nghe thấy từ ngữ đã lâu không gặp, nhớ lại một số chuyện.
"Nghĩ lại ngày xưa không chỉ mỗi Kỳ Lân, cả Long tộc và Phụng tộc đều có người có khả năng thành tiên, lúc đó Long tộc và Phụng tộc chuyên tâm bồi dưỡng ra hai vị thiên kiêu của Yêu Tộc, thiên phú vô song, hơn nữa có sự ủng hộ to lớn của hai nhà Long tộc và Phụng tộc, hi vọng thành tiên rất lớn."
"Ngược lại nhìn Kỳ Lân, tuy nói là con cưng của trời đất, kỳ thực là mang nghĩa không có gốc rễ, thế cô sức yếu, đại đa số Yêu Tộc đều không coi trọng y."
"Kỳ lân từng đối mặt rất nhiều kình địch, tất thảy đều không phải là đối thủ, y đánh bại rất nhiều kẻ địch vốn không thể nào đánh thắng, trỗi dậy nhanh chóng trong Yêu Tộc, khái niệm về Đạo Quả của Kỳ Lân khá giống với khái niệm về Đạo Quả của Long Tộc và Phụng Tộc, nếu muốn thành tiên, tất sẽ có một phen tử chiến, không thể tránh khỏi."
"Kỳ Lân mang trong mình vận khí lớn, lấy một chọi hai, đánh bại thiên kiêu của Long tộc và Phụng tộc, thành công chứng được Đạo Quả, trở thành Kỳ Lân Tiên."
"Vậy Kỳ Lân Tiên đã giết chết thiên kiêu của Long tộc và Phụng tộc rồi sao?" Giọng điệu của Bất Hủ Tiên Tử bình thản, nhưng Lục Dương vẫn nghe ra nét tàn nhẫn trong đó.
Đúng rồi, thành tiên không phải chơi nhà chòi, kẻ thắng ăn tất, người thua mất trắng, thậm chí còn có thể mất đi mạng sống.
"Đâu có đâu, bọn họ kết hôn rồi."
"Hả?"
"Yêu Tộc ngưỡng mộ kẻ mạnh, thiên kiêu Long tộc và Phụng tộc sau khi thua Kỳ Lân Tiên, đã phải lòng y, cuối cùng ba người họ thuận lợi kết hôn, ban đầu ta định tham dự hôn lễ của Kỳ Lân Tiên, nhưng Kỳ Lân Tiên nói ta quá xinh đẹp, đi đến đó sẽ đoạt mất ánh hào quang của họ, nên không cho ta đến dự."
"Đáng tiếc thật, ta còn định ở hôn lễ của Kỳ Lân Tiên thể hiện tay nghề một phen."
"Cô định làm gì ở hôn lễ của Kỳ Lân Tiên?"
"Làm tiệc cưới chứ sao, ta nói cho ngươi biết, bọn người Kỳ Lân Tiên tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân, chỉ có mình ta biết nấu ăn thôi." Bất Hủ Tiên Tử mặt đầy vẻ ghét bỏ, cảm thấy bốn tên bọn người Kỳ Lân Tiên quá mất mặt.
- Giải thích câu "Tứ thể bất cần, ngũ cốc bất phân", nghĩa là "Tứ chi không chăm làm, không phân biệt được năm giống lúa". Câu này dùng để hình dung người đọc sách thoát li lao động, thoát li thực tiễn. Hết giải thích.
Lục Dương cảm thấy Kỳ Lân Tiên không mời Bất Hủ Tiên Tử tới cũng là chuyện hợp tình hợp lý.
Kết hôn thì tất nhiên phải mời rất nhiều người, nếu Bất Hủ Tiên Tử nấu ăn, sẽ dẫn đến tình huống không có đủ thuốc giải để phân phát.
"Về sau ta nghĩ dù sao cũng là bằng hữu kết hôn, không tặng quà thì cũng không đặng, nên đã tặng tiên quả do ta ban phúc, còn chu đáo viết 'Tặng cho Yêu Tộc xinh đẹp nhất'."
"Ta nghe nói món quà này đã gây ra chấn động không nhỏ, có lẽ là do họ chưa từng thấy qua món quà quý giá như vậy chăng."
Lục Dương im lặng vài giây, rồi hỏi: "Lúc đó cô tặng mấy trái tiên quả?"
"Một trái."
Lục Dương thở dài một hơi: "Cô đúng là chỉ sợ thiên hạ không loạn mà."
"Hả? Tại sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận