Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1746: Lục Dương nhà cũ

Trong vũ trụ lạnh lẽo và cô quạnh, một đạo lưu quang xé toạc sự yên tĩnh, nhanh hơn bất kỳ phi thuyền nào, không gian vặn vẹo theo sau, đó chính là Lục Dương đang điều khiển ô bồng thuyền.
Trên đường về nhà không hề tẻ nhạt, vì có Bất Hủ tiên tử bầu bạn.
Càng đến gần Lam Tinh, Lục Dương càng thêm khẩn trương và thấp thỏm. Trước đây hắn đến văn minh Chúc Thiên giải quyết Cốc Vũ, đến Tinh cầu Linh Thạch tìm lại quyển nhật ký, cũng có một phần nguyên nhân này.
Nếu không, có lẽ Lục Dương đã sớm đi ngang qua Lam Tinh để giải quyết những cái đuôi này rồi.
"Kia có phải hay không là quê hương của ngươi?"
Tiếng Bất Hủ tiên tử kéo Lục Dương về với thực tại.
Một tinh cầu xanh lam chậm rãi xoay chuyển trong vũ trụ. Giữa vũ trụ mênh mông, nó giống như một viên bảo thạch sáng chói, đẹp như mộng ảo.
Lục Dương vội vàng kéo ô bồng thuyền, suýt chút nữa bay qua Địa Cầu.
Ô bồng thuyền thoát khỏi trạng thái tốc độ ánh sáng và nhảy vọt, giống như đột ngột xuất hiện từ hư không vậy. Cảnh tượng này vừa vặn bị vệ tinh ghi lại, khiến đám lão chuyên gia và giáo sư kỳ cựu của cục hàng không kinh hãi đến suýt lồi cả mắt.
"Lạy trời, ta vừa thấy cái gì vậy?"
"Người xưa ngồi thuyền nhỏ ngao du trong vũ trụ ư?"
Cục hàng không kinh hô không ngừng, hoàn toàn hỗn loạn. Lục Dương lúc này mới để ý thấy vệ tinh ở gần đó, ý thức được sự lỗ mãng của mình. Hắn cất ô bồng thuyền đi, rồi một mình nhảy vào tầng khí quyển.
"Nhanh chóng chuyển hình ảnh, bắt lấy mọi động tĩnh của tên sinh vật hình người kia!"
Lão chuyên gia của cục hàng không vội vàng hô lớn, làm tiểu đồ đệ giật mình. Cậu chưa từng nghe sư phụ lớn tiếng đến vậy.
Nhưng rất nhanh, bọn họ mất dấu Lục Dương, khiến người ta chỉ muốn đấm ngực giậm chân.
Lục Dương xuyên qua tầng mây, tốc độ rơi ngày càng nhanh, giống như một ngôi sao băng xé ngang bầu trời. Ngay sau đó, tốc độ chậm dần, rơi xuống một chiếc máy bay.
Hắn ngồi xếp bằng bên ngoài thân máy bay, nhìn xuống dòng sông núi non hùng vĩ phía dưới, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Sau khi quá giang một đoạn, trước khi máy bay hạ cánh, Lục Dương nhảy xuống, đáp xuống một thành phố phồn hoa, thi triển một chút pháp thuật nhỏ, biến bộ cổ trang thành trang phục theo phong cách Lam Tinh.
Nhìn dòng người trên phố, cùng những con đường cao ốc quen thuộc, Lục Dương có chút thất thần, phảng phất trở lại Lam Tinh trước khi bùng nổ tang thi.
Sau khi trải qua nguy cơ tang thi, số người sống sót chẳng còn bao nhiêu. Trải qua mấy chục năm nỗ lực, cuối cùng Lam Tinh cũng trở lại bộ dáng ban đầu.
Trong văn minh Chúc Thiên, chỉ một bộ phận rất nhỏ người biết sự tồn tại của Lam Tinh. Hơn nữa, khoảng cách giữa Lam Tinh và văn minh Chúc Thiên rất xa, cũng không có giá trị chinh phục. Thêm vào đó, Cốc Vũ rất kinh khủng Lam Tinh, trước khi về hưu, hắn đã phong tỏa tuyệt đại bộ phận tư liệu về Lam Tinh. Bởi vậy, sau khi nguy cơ tang thi kết thúc, văn minh Chúc Thiên cũng không phái người đến Lam Tinh nữa.
Lục Dương dạo bước trên đường, có chút lơ đãng.
Trước khi đến Lam Tinh, hắn đã nghĩ rằng sau khi trở về sẽ gặp rất nhiều người, làm rất nhiều việc. Nhưng khi thật sự đến Lam Tinh, hắn lại có vẻ bối rối, nhất thời không biết phải làm gì.
Thành phố này không phải là hắn ngẫu nhiên chọn. Trong ký ức, nơi này vốn là khu vực an toàn do hắn thành lập, bảo vệ không biết bao nhiêu người sống sót.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, những kiến trúc đổ nát quen thuộc đều không còn nữa. Cha mẹ hắn đã qua đời trước khi tang thi bùng nổ. Hắn ở nơi này lại lộ ra như một người hoàn toàn xa lạ.
Dựa vào trí nhớ, hắn dừng lại trước một tòa nhà ngày xưa, nhẹ giọng đọc tên kiến trúc mới.
"Bảo tàng lịch sử tận thế?"
"Tiểu Dương tử, đây là nhà ngươi?"
Bất Hủ tiên tử tò mò thò đầu ra, nhưng người khác đều không nhìn thấy nàng.
Lục Dương sắc mặt cổ quái gật đầu:
"Chắc là vậy."
Hắn lén lút vòng qua quầy bán vé, đi vào bảo tàng.
Hôm nay là ngày làm việc, nhưng vẫn có khá nhiều người đến tham quan. Ông bà dẫn theo cháu chắt, kể cho bọn trẻ nghe về thời kỳ gian khổ và nguy hiểm kia.
Hai ông cháu dừng chân trước một tấm biển lớn:
"Xem bệnh viện Bình An này. Virus tang thi khiến toàn thế giới luân hãm đã lan ra từ bệnh viện này."
Bệnh viện Bình An đã sớm bị phá hủy, chỉ còn lại tấm biển hiệu và một ít phế tích trước cổng, lưu lại làm bài học lịch sử, để cảnh tỉnh hậu thế.
"Thời gian đó thật nguy hiểm. Ông có thể sống sót đến bây giờ là nhờ có Lục tướng quân."
Ông lão vô cùng cảm khái. Khi ông đói khát, tuyệt vọng, đã được khu vực an toàn thu nhận, mới có thể sống đến bây giờ.
Vào thời mạt thế, Lục Dương đã gây dựng một quân đoàn tang thi, mọi người quen gọi hắn là Lục tướng quân.
Mỗi khi nghĩ đến cảnh tượng lúc đó, ông đều muốn đích thân cảm tạ Lục Dương, báo đáp ân cứu mạng. Tiếc rằng điều đó là không thể. Lục tướng quân đã chết trên một hành tinh khác khi chinh chiến cho Lam Tinh, hài cốt cũng không còn.
Lục Dương nhìn chằm chằm vào ông lão một hồi, rồi nhẹ nhàng lắc đầu, không nhận ra ông là ai. Khu vực an toàn đã cứu quá nhiều người.
Một giáo viên dẫn một đội học sinh tiểu học đến tham quan bảo tàng, kể lại đoạn lịch sử mà Lục Dương vô cùng quen thuộc.
Lục Dương tìm được nhà mình. Nơi này giờ đã trở thành một địa điểm du lịch nổi tiếng. Bàn ghế và sách vở vẫn được bày biện như cũ, chỉ tiếc rằng đều không phải là đồ thật.
Cách đó không xa, đám người xôn xao, hình như có một nhân vật lớn đến, muốn giải tỏa khu vực này. Lục Dương chỉ chắp tay sau lưng, đứng trước ngôi nhà cũ của mình. Đám bảo tiêu đi tới đi lui phía sau, dường như không nhìn thấy hắn.
Một bà lão nhăn nheo, còng lưng, chống gậy, bước đi run rẩy, từ chối mọi người dìu. Đám nhân viên đi theo nơm nớp lo sợ, sợ bà xảy ra chuyện gì. Đến lúc đó, họ không biết phải ăn nói thế nào với cấp trên.
Nhân vật lớn này có lai lịch kinh người, toàn bộ Lam Tinh không tìm ra ai có cuộc đời truyền kỳ hơn bà.
Khi còn trẻ, bà là một y sinh, đi sâu vào vùng nguy hiểm virus để điều tra nguồn gốc của virus tang thi. Sau đó, bà được Lục tướng quân cứu. Mặc dù không điều tra rõ nguồn gốc virus, nhưng bà cùng Lục tướng quân thành lập khu vực an toàn, thậm chí toàn quyền tiếp quản quyền chỉ huy. Lục tướng quân còn giao chi quân đội tang thi kia cho bà.
Trong cuộc chiến bảo vệ Lam Tinh, bà nhiều lần lập kỳ công. Sau khi Lục tướng quân dẫn đầu vài Thi Vương viễn chinh ngoại tinh, số tang thi còn lại trên Lam Tinh mất kiểm soát. Bà đã tổ chức quân đội trấn áp tang thi, thống nhất bảy đại khu vực an toàn, lãnh đạo mọi người tái thiết sau tai họa.
Khi quyền lực của bà lên đến đỉnh điểm, bà dứt khoát lui khỏi vị trí thứ hai, nhường lại cho người khác.
Khu vực an toàn không phải là quê hương của bà, nhưng sau khi về hưu, bà không trở về quê mà chọn ở lại khu vực an toàn, thường xuyên đến thăm bảo tàng.
Nhân viên nhìn dáng đi tập tễnh của bà, lòng chợt chua xót. Bệnh tình của bà ngày càng chuyển biến xấu, có lẽ đây là lần cuối cùng bà đến thăm bảo tàng.
Nhân vật lớn run rẩy bước về phía ngôi nhà cũ của Lục Dương.
Thấy có một thanh niên đứng trước nhà Lục Dương, đám nhân viên nhíu mày, thầm mắng bảo tiêu làm ăn kiểu gì. Nếu nhân vật lớn xảy ra chuyện gì, cả thế giới có lẽ sẽ dìm chết chúng bằng nước bọt.
Nhân vật lớn thấy bóng lưng người trẻ tuổi, ánh mắt mơ màng. Bà đã quá già, bệnh nặng quấn thân, thần trí không còn minh mẫn. Trong khoảnh khắc, bà nhầm lẫn hình bóng người trẻ tuổi với người mà bà ngày đêm mong nhớ. Bà không kìm được thốt lên:
"Lục Dương, là con sao?"
Người trẻ tuổi quay đầu lại, đó là một khuôn mặt xa lạ. Nhân vật lớn lắc đầu, cười buồn. Bà đã già rồi, thật sự già rồi. Ý chí của Lam Tinh đã nói rằng Lục Dương đã tự bạo, làm sao có thể xuất hiện ở đây được.
Người trẻ tuổi thấy vị đại nhân vật đang dần già đi, nở một nụ cười tươi rói.
"Y sinh, đã lâu không gặp."
Bạn cần đăng nhập để bình luận