Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1705: A, ta bị ép buộc

"Người đâu?"
Người thu hoạch trong lòng bồn chồn không yên.
Trước đó, bọn họ nói là đang làm gì đó, nhưng nghe không phải chuyện gì quan trọng, liền đi vệ sinh.
Sau khi trở về cứ theo kế hoạch chặn xe, sao đồng đội không thấy đâu?
Rút lui?
Rút lui cũng cần phải phát tín hiệu cho mình mới đúng chứ.
"Đều ra đây đi!"
Người thu hoạch lại cố gắng triệu tập đồng bạn, nhưng vẫn không ai trả lời.
Người thu hoạch trong lòng tức giận chửi ầm lên, đều là một đám khốn nạn không đáng tin cậy, sự tình đã đến nước này chỉ có thể tự mình lên!
Lục Dương cũng có chút bất ngờ trước sự xuất hiện của người thu hoạch, sau khi giải quyết đám chiến sĩ cải tạo gien kia, hắn đã theo lời khai của những người đó tìm được một cứ điểm của Chí Cao hội, ở ngay gần đây.
Nghĩ thấy tiện đường thôi, nên hắn dùng chút thủ đoạn nhỏ, tóm hết người ở cứ điểm giao cho cảnh sát tự thú.
Hắn đã xử lý chu đáo như vậy, thế mà vẫn có người thu hoạch này lọt lưới.
Quả nhiên không nên quá nhanh, dễ xảy ra sai sót.
"Các ngươi mau lên!"
Mễ Tuyết Nhi đẩy mọi người ra, nghênh chiến người thu hoạch.
"Ta cũng đến giúp!"
Vũ Nhiên chủ động nói.
Vừa giao đấu với Mễ Tuyết Nhi, người thu hoạch đã phát hiện có gì đó không đúng:
"Ngươi che giấu thực lực!"
Theo tình báo thì Mễ Tuyết Nhi không mạnh đến vậy mới đúng!
Vũ Nhiên tấn công theo sau, thực lực không bằng Mễ Tuyết Nhi và người thu hoạch, nhưng đủ để tạo cơ hội cho Mễ Tuyết Nhi tấn công.
Người thu hoạch đánh không lại hai cô gái, trong lòng nảy sinh ý định rút lui, nhưng giờ muốn đi đâu có dễ như vậy.
Hắn tìm sơ hở, Mễ Tuyết Nhi kinh nghiệm chiến đấu chưa đủ đã mắc lừa, hắn nhân cơ hội này xông về phía hai người Lục Dương, một tay ôm cổ Lục Dương, tay hắn chính là vũ khí sắc bén nhất, chỉ cần dùng sức chút là có thể chém đứt cổ Lục Dương!
"Đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa ta sẽ giết hắn!"
Mễ Tuyết Nhi và Vũ Nhiên đang định tiến lên bỗng dừng lại, không dám có động tĩnh gì.
"A, ta bị ép buộc."
Lục Dương giơ hai tay đầu hàng.
Người thu hoạch cười lạnh, ép Lục Dương vừa đi vừa lùi, trước khi đi còn ném một tờ giấy nhỏ.
"Muốn người này sống thì đến chỗ này!"
Chí Cao hội có một cứ điểm ở gần đó, hắn muốn dẫn Mễ Tuyết Nhi và những người khác đến đó!
Mặt Mễ Tuyết Nhi khó coi nhặt tờ giấy lên, lúc đứng dậy thì người thu hoạch và Lục Dương đã biến mất.
.
Người thu hoạch mang Lục Dương chạy thục mạng, cố gắng liên lạc với đồng bọn, vẫn không có ai trả lời, trong lòng giật mình, có cảm giác chẳng lành.
Hắn dùng thang máy đi vào cứ điểm bí mật dưới lòng đất.
Cứ điểm bí mật đèn đuốc sáng trưng, nhưng không một bóng người, trên bàn cà phê còn bốc hơi nóng.
Hơn nữa hiện trường cũng không có dấu hiệu đánh nhau, người thu hoạch rùng mình, cứ như là có chuyện đột ngột xảy ra, người ở cứ điểm đều rút lui hết.
"Uy, Cực Hàn Đóng Băng các ngươi ở trong này sao..."
"Vạn Vật Sinh, các ngươi ở đây thì trả lời ta tiếng xem nào..."
Giọng nói của người thu hoạch vang vọng trong hành lang dài dằng dặc, nhưng không ai đáp lời.
Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên ở cuối hành lang:
"Thưa ngài người thu hoạch, tôi ở đây."
Người thu hoạch mừng rỡ, vội vàng chạy tới, ta biết mà, vẫn có người ở đây.
Nhưng người đứng ở cuối hành lang lại là người máy gia chính, người máy gia chính dùng ánh mắt trống rỗng nhìn người thu hoạch, phía sau là đèn khẩn cấp lúc sáng lúc tối:
"Thưa ngài người thu hoạch, ngài muốn uống cà phê không ạ?"
Người thu hoạch nhìn thấy cảnh tượng này thì sợ hãi lùi lại liên tục.
Hắn thở hổn hển, như thể vừa trải qua một trận đấu sinh tử vô hình, hắn lại đi đến phòng quan sát, xem lại hình ảnh giám sát sau khi hắn rời đi.
Hình ảnh sau khi hắn đi mọi thứ vẫn bình thường, người thu hoạch thấy lòng rối bời, bảo giám sát nhanh vào.
Vốn tất cả đều là người ở cứ điểm, rồi một khắc sau biến mất không thấy đâu, khiến người thu hoạch khẽ run lên.
Hắn run rẩy ra lệnh cho giám sát chiếu lại đoạn video đó, làm chậm lại gấp đôi, gấp bốn lần... cho đến khi làm chậm lại ba mươi hai lần, hắn vẫn không nhìn rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Trong đoạn phim làm chậm ba mươi hai lần, người trong cứ điểm từng người một biến mất, dường như bọn họ cũng không hề phát hiện đồng bạn biến mất, cho đến khi chính mình cũng biến mất, giống như có một sự tồn tại không thể diễn tả, lặng lẽ thôn phệ tất cả mọi người.
Liên tưởng đến việc các đồng đội mất tích, nỗi kinh hoàng tột độ dâng lên trong lòng, hệ thống tuần hoàn không khí ở cứ điểm vẫn bình thường, đèn huỳnh quang cho người ta cảm giác ấm áp, nhưng người thu hoạch lại cảm thấy cứ điểm như miệng một con quái vật, tối đen chờ hắn tự chui đầu vào lưới.
Vai hắn bị ai đó vỗ một cái, giật mình nhảy lên:
"Ngươi không sao chứ?"
Người thu hoạch nhìn lại, thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là Lục Dương, thì ra nơi này không chỉ có mình hắn.
Hơn nữa vẻ mặt không cảm xúc của Lục Dương cũng khiến hắn có thêm chút tự tin.
"Nơi này chỉ có hai chúng ta, ngươi không sợ sao?"
"Hai người?"
Lục Dương lộ vẻ nghi hoặc, "Chẳng phải ở đây vẫn luôn có ba người sao?"
Vừa dứt lời, một bóng hình mặc hoàng y từ từ xuất hiện trên không trung.
"A..."
Người thu hoạch hoàn toàn sụp đổ, kinh hoàng xâm chiếm nội tâm hắn.
Keng...
Tiếng thang máy vang lên, người thu hoạch như bắt được phao cứu sinh, điên cuồng chạy về phía thang máy.
Là ba người theo kế hoạch tới cứu Lục Dương.
Lúc này người thu hoạch đã vứt nhiệm vụ ra sau đầu, như phát điên chạy về phía ba người trong kế hoạch, khiến ba người kinh hãi kêu lên.
"Dừng lại đừng nhúc nhích!"
Mễ Tuyết Nhi đứng chắn trước mặt, cảnh giác nhìn người thu hoạch.
"Chạy mau đi, có ma đó, có ma đó!"
Người thu hoạch điên cuồng hét lớn, nói những lời khó hiểu.
Mễ Tuyết Nhi cau mày, dễ dàng chế ngự người thu hoạch, cảnh giác nhìn xung quanh, cũng thấy có chút kỳ quái, sao trong cứ điểm không có một ai.
Cô đã chuẩn bị tinh thần đại khai sát giới.
Chẳng lẽ đây là cạm bẫy?
"Mễ Tuyết Nhi, Vũ Nhiên, Bản Kế Hoạch, ta ở trong này."
Lục Dương đi ra từ phòng quan sát, từ xa đã vẫy tay chào mọi người.
Người thu hoạch nhìn thấy Lục Dương khí định thần nhàn thì sợ hãi ngồi phệt xuống đất, chỉ vào Lục Dương, hai chân điên cuồng đạp đất lùi lại.
"Ma! Ma! Ma!"
"Mạnh ca anh không sao chứ, tốt quá rồi."
Mễ Tuyết Nhi và mọi người thấy Lục Dương bình an vô sự thì thở phào nhẹ nhõm.
"Ta không sao, chỉ là cái tên người thu hoạch này, sau khi bắt ta đến đây lại cứ bắt người khác uống cà phê, không uống thì lại bắt đầu la hét, nghe người máy gia chính trả lời thì mừng quýnh lên, người máy gia chính hỏi hắn có muốn uống cà phê không thì hắn sợ hãi hết hồn."
"Ta thấy hắn điên điên khùng khùng nên thừa cơ trốn theo."
Lục Dương vỗ ngực, vẫn còn sợ hãi.
"Lạ thật."
"Đúng vậy lạ thật, hay là bị trúng tà rồi?"
"Hắn cứ nói có ma có phải là gặp ma không?"
"Chúng ta phải nói chuyện khoa học, trên đời này làm gì có ma, Mạnh ca anh nói có đúng không?"
Lục Dương gật đầu, rất tán thành:
"Đúng vậy, làm gì có ma."
"Thật sự có ma đó!"
Người thu hoạch muốn kéo mọi người về phía mình, liều mình dẫn đầu bọn họ đến phòng quan sát xem video.
Nhưng hình ảnh chỉ toàn tuyết rơi, chẳng xem được gì.
"Là ngươi! Chính ngươi xóa đi!"
Người thu hoạch chỉ Lục Dương la lớn, bây giờ Lục Dương trong mắt hắn chính là kẻ bị ác quỷ nhập.
Lục Dương giơ tay, vô cùng vô tội:
"Ta có làm gì đâu."
Lục Dương nói thật, hắn thực sự không chạm vào giám sát, giám sát có xóa hay không thì không quan trọng, ngược lại là Bản Kế Hoạch không nhìn thấy mình trong đoạn video giám sát đó.
Không phải mình làm, vậy thì là Dĩ Thái xóa?
Nói vậy, Dĩ Thái đã chú ý tới mình?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận