Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 181: Không phải người cùng một hộ thì không vào chung một nhà

Về Tuế Nguyệt Tiên, Lục Dương chỉ biết tôn xưng của ông, mấy thứ khác thì hoàn toàn không rõ, nhưng cũng có thể suy đoán ra được một số thứ.
Cũng như như Bất Hủ Tiên Tử lấy 'Bất Hủ' làm tiền tố, đặc tính của cô ấy là Bất Hủ, vậy thì có thể đoán định đặc tính của Tuế Nguyệt Tiên liên quan đến 'Tuế nguyệt', cũng tức là thời gian.
Pháp thuật do Tuế Nguyệt Tiên dạy cho Bất Hủ Tiên Tử, lại do Bất Hủ Tiên Tử truyền lại cho bản thân, điều này tương đương với việc hưởng ân huệ của hai vị Tiên Nhân, đủ chứng minh sự mạnh mẽ của pháp thuật này!
Hơn nữa, dạng pháp thuật thời gian là loại hiếm nhất trong tất cả các pháp thuật, mức độ hiếm có còn vượt trội hơn cả những pháp thuật dạng không gian, nhân quả...
"Sao Tuế Nguyệt Tiên lại dạy cho cô pháp thuật này?" Lục Dương thầm nghĩ chắc không phải tiên tử đã đầu độc Tuế Nguyệt Tiên đến mê sảng, rồi cậy miệng Tuế Nguyệt Tiên để có được pháp thuật đó chứ?
Lục Dương càng nghĩ càng thấy có khả năng.
Bất Hủ Tiên Tử vờ giận: "Ngươi có ý gì, với sức quyến rũ của nhân cách bổn tiên, việc Tuế Nguyệt Tiên nài nỉ bổn tiên học pháp thuật chẳng là chuyện rất bình thường sao!"
Quả nhiên là bị cô đầu độc đến lú rồi.
"Sự thật thế nào?"
"Có lần ta than phiền với Tuế Nguyệt Tiên, nói rằng ta vất vả làm nhiều món ăn dinh dưỡng như thế, mời các người đến ăn, nhưng các người đều không đến, lãng phí hết thức ăn, liệu có thể dạy ta loại pháp thuật có thể dự đoán trước các người có đến hay không? Như vậy thì khi chuẩn bị thức ăn, trong lòng ta cũng có thể dự kiến trước."
"Tuế Nguyệt Tiên tỏ vẻ không mấy bằng lòng, ta đoán mò cũng ra, hẳn là y cảm thấy nếu ta học được pháp thuật này thì y sẽ thất nghiệp, có thể hiểu được."
"Ta thấy y khó xử, bèn không yêu cầu y dạy ta nữa."
"Rồi sau đó thì sao?"
"Ngươi cũng biết ta là một vị tiên nữ dịu dàng, chu đáo, rộng lượng, đoan trang mà." Bất Hủ Tiên Tử nói những tính từ chả hề liên quan tới mình.
"Lúc đó ta bèn rất chu đáo bày tỏ, các ngươi quản lý nhiều hành tinh như vậy, bận bịu đủ việc, không rảnh đến chỗ của ta ăn cơm cũng có thể hiểu được."
"Nếu đã vậy thì, ta gắng gượng chịu khó một chút đi giao hàng tận nơi, nấu xong thì mang từng món đến bàn ăn của các người, như vậy thức ăn do ta nấu sẽ không bị lãng phí, các người cũng tiết kiệm thời gian."
"Tuế Nguyệt Tiên có lẽ nghĩ rằng thời gian của bổn tiên cũng rất quý giá, không thể dành cho những chuyện nhỏ nhặt như vậy, bèn lập tức nói sẽ truyền thụ cho ta 'Dự Báo Tương Lai', để ta dự báo rằng ai sẽ đến, ai không đến."
"Ta nói pháp thuật này nghe có vẻ khó, ta không học nữa, vẫn là đi giao cơm thôi. Tuế Nguyệt Tiên rất hăng hái mà bày tỏ pháp thuật này rất đơn giản, vừa học là biết."
"Ta thấy Tuế Nguyệt Tiên vô cùng hăng hái, bèn miễn cưỡng chịu khó học."
"Vậy cô học được chưa?"
Bất Hủ Tiên Tử gật đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo: "Ngươi tưởng ta là ai, ta đường đường là Bất Hủ Tiên Tử! Sao lại có chuyện học không được chứ! Ta có thể dự báo chuyện của ba ngày sau, không lệch tí nào!"
Lục Dương dấy lên lòng tôn kính, thậm chí có thể biết được cả chuyện của ba ngày sau, không hổ là một trong Ngũ Tiên thời Thượng cổ.
"Ta biểu diễn một phen cho ngươi xem!"
Bất Hủ Tiên Tử vừa nói, linh hồn vừa bay ra khỏi thân thể, không biết gió thổi từ đâu tới, khiến cho phần chân váy của cô đung đưa theo gió, cô như thể bước ra từ bức tranh vậy.
Bất Hủ Tiên Tử giơ tay phải lên, miệng tụng niệm ngôn ngữ Thượng Cổ tối nghĩa khó hiểu, kèm thèo câu Thượng Cổ được tụng niệm, vô số phù tự màu vàng xuất hiện, bay ra tứ phía, ẩn vào hư không, khi câu Thượng Cổ được tụng đến đoạn cao trào, các phù tự màu vàng quay về, hội tụ vào trong mắt Bất Hủ Tiên Tử.
Mắt của Bất Hủ Tiên Tử lấp lánh ánh vàng, long lanh có hồn.
"Ta thấy rồi..."
"Tiên tử đã thấy gì rồi?"
"Ta thấy đêm nay đến sáng ngày mai, mưa vừa sau đó chuyển trời quang, nhiệt độ 15 đến 19 độ, gió đông nam..."
Lục Dương hỏi chấm?
Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục nói: "Ta còn thấy ngày mốt trời chuyển nhiều mây, 17 đến 24 độ..."
Thấy Bất Hủ Tiên Tử tiếp tục phát dự báo thời tiết của ngày mốt, Lục Dương vội ngắt lời.
"Khoan đã, tiên tử, cô chờ chút, đây là 'Dự Báo Tương Lai' mà cô học được à?"
Tuế Nguyệt Tiên thấy cô học thành thế này mà còn dám cho cô xuất sư, không sợ đạp đổ thương hiệu của ông ta à?
Bất Hủ Tiên Tử nghiêm túc nói với Lục Dương: "Tầm nhìn của ngươi hạn hẹp rồi, không lẽ dự báo ta sẽ làm gì, hay ngươi sẽ làm gì mới gọi là dự báo tương lai hay sao?"
"Từng có lúc ta cũng có hoài nghi như ngươi, Tuế Nguyệt Tiên nghiêm túc nói với ta, dự báo thời tiết sao lại không phải một phần của dự báo tương lai?"
"Thậm chí, dự báo thời tiết còn khó hơn dự đoán người khác sẽ làm gì."
"Thời tiết đại diện cho điều gì, đại diện cho sự biến hóa của trời và đất. Thiên, Địa, Nhân, Nhân ở vế sau, Thiên, Địa ở vế trước, dự đoán sự biến hóa của trời đất chắc chắn khó hơn nhiều so với việc dự đoán hành vi con người."
"Ta dự báo thời tiết, vừa hay là bằng chứng rõ ràng cho việc ta đã luyện bộ pháp thuật này đến Đại Thành! Người thường dù có muốn cũng không thể làm được như ta!"
Bất Hủ Tiên Tử lặp lại cho Lục Dương nghe những lời mà Tuế Nguyệt Tiên từng nói với mình, trong lòng đầy hớn hở, cảm giác quở mắng học trò, à không, cảm giác làm thầy đúng là tuyệt thật.
Lục Dương nghi ngờ Bất Hủ Tiên Tử đã bị Tuế Nguyệt Tiên lừa rồi, nhưng hắn đánh không lại Tuế Nguyệt Tiên nên không dám hoài nghi.
"Vậy cô còn có thể dự báo gì khác không?"
"Chỉ có thể dự báo thời tiết."
Lục Dương dám khẳng định Bất Hủ Tiên Tử đã bị Tuế Nguyệt Tiên lừa rồi, nhưng hắn đánh không lại Tuế Nguyệt Tiên.
Thời Thượng Cổ đúng là tàn khốc, Tiên Nhân ngay cả chút nhân tính cơ bản cũng không có, thậm chí còn lừa gạt cả người thiểu năng, đúng là quá quắt mà!
"Dự báo thời tiết của cô có đáng tin cậy không? Vấn Đạo tông có bốn mùa như xuân, hiếm khi có mưa." Lục Dương nghi ngờ nhìn Bất Hủ Tiên Tử, hoài nghi về tỷ lệ thành công của pháp thuật.
"Dự báo thời tiết của bổn tiên chưa bao giờ sai!"
"Vậy cô định dạy ta dự báo thời tiết à?" Khóe mắt Lục Dương khẽ co giật, rút lại suy nghĩ ban đầu.
Quả nhiên là ngón tay vàng này chả có công dụng gì.
"Thứ mà bổn tiên học được là cảnh giới cao nhất trong dự báo tương lai, dự báo thời tiết, thiên phú pháp thuật của ngươi tuy tốt nhưng so với bổn tiên thì vẫn kém một chút, hơn nữa ngươi mới ở cảnh giới Trúc Cơ, sao có thể làm được như bổn tiên?"
Lục Dương không hiểu cho lắm, rốt cuộc là Bất Hủ Tiên Tử tự cao ở điểm nào.
"Vậy nghĩa là thực ra thứ mà cô dạy là dự báo tương lai bình thường, chỉ là bản thân cô học thành dự báo thời tiết?"
"Đúng."
Lục Dương cảm thấy đây có lẽ là cái gọi là không phải người cùng một hộ thì không vào chung một nhà.
Bất Hủ Tiên Tử với tư cách là Nguyên Anh của mình, có chút tương đồng với mình cũng chuyện bình thường.
"Học không?"
"Học!"
"Nếu như đã muốn học, vậy thì phải bắt đầu học từ thứ cơ bản nhất như ngôn ngữ Thượng Cổ . Ngôn ngữ Thượng Cổ và ngôn ngữ hiện đại có sự khác biệt rất lớn, để giúp cho ngươi đạt được hiệu quả trong thời gian ngắn, ngươi chỉ cần học ngôn ngữ Thượng Cổ dùng cho việc thi triển thuật dự báo tương lai là được."
Bất Hủ Tiên Tử khựng lại đôi chút, nói lại đoạn ngôn ngữ Thượng Cổ vừa nãy một lần.
"Câu này có nghĩa gì?" Lục Dương tò mò.
Bất Hủ Tiên Tử phiên dịch: "Câu mà ta vừa nói là 'Thiên linh linh, địa linh linh Tuế Nguyệt Tiên thằng oắt rụt đầu nhà người mau hiển linh!'".
Lục Dương vô thức lùi về sau hai bước, sợ Tuế Nguyệt Tiên giáng lâm, dùng ngón tay nghiền chết mình.
Lục Dương cảm thấy theo Bất Hủ Tiên Tử học tập Tiên Pháp, thậm chí điều kiện cơ bản đảm bảo sinh tồn còn không có, vẫn là đại sư tỷ đáng tin cậy hơn.
"Ngươi đọc theo ta một lần."
"Ừm, để đề phòng bất trắc, cho ta hỏi trước, 'thằng oắt rụt đầu' có bắt buộc phải đọc ra không?"
"Không cần, đó là trợ từ ngữ khí, có đọc hay không cũng được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận