Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1679: Ngược dòng tìm hiểu căn nguyên, trở về nguyên điểm

"Đi tìm nguồn gốc đạo quả hình thức ban đầu?"
Bất Hủ tiên tử đi theo thì thầm một lần.
"Ngược dòng tìm hiểu căn nguyên, trở về nguyên điểm."
Mặc dù giải thích một lần, nhưng Bất Hủ tiên tử vẫn là nghe không hiểu:
"Cái này có thể làm gì chứ?"
Lục Dương cười hắc hắc:
"Chờ đấy, ta tìm người luyện thử một chút sẽ biết có tác dụng gì."
Lục Dương nhẹ nhàng thoải mái duỗi lưng một cái, vì tìm hiểu đạo quả hình thức ban đầu mà ngăn cách đối với cảm giác thời gian, cũng không biết lần bế quan này dùng bao lâu thời gian, nhưng thời gian tuyệt đối không ít, thân thể đều cứng ngắc lại.
Hắn đi ra động phủ, ánh nắng ban mai hết sức chói mắt.
"Sao nhiều thảo dược thế này?"
Lục Dương sững sờ, phóng tầm mắt nhìn tới đều là dược điền, theo đỉnh núi một mạch lan tràn xuống chân núi, gieo trồng thảo dược niên đại cực cao, dùng cực phẩm linh thạch cũng chưa chắc có thể mua được, mỗi một gốc thả bên ngoài đều có thể bị tu sĩ Hợp Thể kỳ tranh giành.
Ta rốt cuộc bế quan bao lâu, Thiên Môn phong sao biến thành vườn thuốc thế này?
Vân Mộng Mộng đội mũ rơm, khom lưng cầm lấy bình ngọc, miệng bình hướng ngay lá nhọn, hứng lấy trên bề mặt lá cây những giọt sương long lanh.
"Nhị đương gia, ngươi xuất quan rồi à?"
Vân Mộng Mộng cầm bình ngọc nhảy chân sáo trong vườn thuốc chạy đến trước mặt Lục Dương:
"Vừa hay nếm thử sương ta vừa hứng nhé."
"Sương?"
Vừa rồi Mộng Mộng tỷ đang thu thập sương?
"Gần đây mới phát hiện, sương buổi sáng uống rất ngon."
Lục Dương không hiểu:
"Vì sao không dùng thuật trực tiếp thu thập?"
Dùng bình ngọc hứng từng giọt sương thật phiền phức, sử dụng pháp thuật thì trong nháy mắt liền có thể thu thập nhiều bình.
"Cái này gọi là sinh hoạt."
Lục Dương gật đầu, giả bộ như đã hiểu, mặc dù không hiểu, nhưng tôn trọng.
Hắn một hơi uống hết giọt sương, không biết là do tác dụng tâm lý hay vị giác chân thật:
"Thật sự rất ngon."
"Đúng không."
"Cái đám dược điền này là chuyện gì xảy ra? Vườn thuốc dời đến Thiên Môn phong chúng ta à?"
"Là ta cứ đi vườn thuốc hái đồ nấu cơm cảm thấy phiền quá, liền cùng Tiểu Hà cùng nhau trồng trên núi, nó mọc tốt cực kỳ, một năm dược thảo lớn bằng mười năm."
"Tiểu Hà nói đây là do ta có đạo quả hình thức ban đầu Bất Hủ, nàng có đạo quả hình thức ban đầu Trường Sinh, đều có thể xúc tiến dược thảo sinh trưởng."
Điều này khiến Lục Dương nhớ tới đạo quả Bất Hủ của tiên tử đối với đám Tiểu Dược Vương có sức dụ hoặc lớn.
"Đúng rồi, Đại đương gia, Nhị đương gia chúng ta qua bên kia, bên kia có đồ tốt."
Vân Mộng Mộng đột nhiên nhớ ra gì đó, không nói hai lời lôi kéo Lục Dương hướng giữa sườn núi chạy.
Đi tới giữa sườn núi, đập vào mắt là muôn hoa đua nở, bao quanh toàn bộ Thiên Môn phong, hương hoa xông vào mũi khiến người say đắm.
"Đây là?"
"Dùng để chúc mừng Nhị đương gia ngươi xuất quan, đẹp lắm đúng không."
"Đây là ta và Tiểu Hà nghĩ ra, theo dưới chân núi đến đỉnh núi vườn thuốc tổng cộng có mười hai thời kỳ khác nhau nở hoa, cứ một tháng một lần, dưới chân núi dược thảo bắt đầu nở hoa, mãi đến tháng mười hai thì dược thảo trên đỉnh núi nở hoa."
"Như vậy, Nhị đương gia ngươi dù xuất quan vào lúc nào cũng sẽ có hoa để ngắm."
Vân Mộng Mộng trên mặt mang theo nụ cười hồn nhiên giải thích.
Bất Hủ tiên tử bay ra không mấy để ý, thuận miệng bình luận nói:
"Đẹp đấy nha, cố tình tặng cho Tiểu Dương tử hả?"
Vân Mộng Mộng không chút nghĩ ngợi liền nói ra:
"Cũng là tặng cho Đại đương gia nữa mà, Đại đương gia ngươi một mực ở bên Nhị đương gia bế quan cũng vất vả lắm."
"Hừ hừ, biết bản tiên không dễ dàng là được rồi."
Vân Mộng Mộng luôn cảm thấy phản ứng của Đại đương gia có chút kỳ lạ, bất quá không quá để ý:
"Nhị đương gia, ngươi bế quan lâu như vậy, lần này là bế quan kết thúc đúng không?"
"Đó là đương nhiên, không xem ta là ai."
"Ngưng xuất đạo quả hình thức ban đầu thì có tác dụng gì?"
Vân Mộng Mộng rất tò mò, hai mắt sáng lên.
Lục Dương chần chừ một lát, ngại ngùng xuống tay với Vân Mộng Mộng:
"Tìm Lão Mạnh đi, chúng ta thử trên người hắn một chút."
Trên đường, Lục Dương hỏi:
"Thanh Hà tiền bối không có ở đây à?"
"Yêu vực tạo hóa Cổ Cảnh không phải có rất nhiều dược thảo đã thất truyền à, Tiểu Hà thấy chủng loại không đủ nhiều, đến đó tìm dược thảo rồi."
Tạo hóa Cổ Cảnh chính là nơi Khương Liên Y từng ngủ say, nơi đó có rất nhiều thượng cổ dược thảo, Lục Dương từng có ý định tìm mấy cây, bất quá những thảo dược thượng cổ kia quá mỏng manh, không thể thích ứng môi trường bên ngoài.
Nghĩ đến là Thanh Hà có biện pháp để chúng thích ứng với môi trường bên ngoài.
Đa phần thành viên nhất mạch Bất Hủ đi tới động phủ của Mạnh Cảnh Chu, trùng hợp gặp được Mạnh Cảnh Chu vừa từ trong động phủ đi ra duỗi người.
"Lão Mạnh, vừa xuất quan, đây là đột phá?"
Thậm chí không cần dùng thần thức cảm nhận tu vi, theo biểu cảm muốn khoe khoang của Lão Mạnh, Lục Dương liền có thể khẳng định Lão Mạnh chắc chắn đã đột phá.
"Bình thường thôi, cũng chỉ Độ Kiếp trung kỳ."
Mạnh Cảnh Chu mặt ngoài khiêm tốn hai câu, từ biểu cảm muốn khoe khoang của Lão Lục mà nhìn ra tin tức.
"Chẳng lẽ ngươi cũng đột phá?"
"Bán Tiên thôi, không có gì đáng ngạc nhiên."
"Ngươi vậy mà thật sự thành công?!"
Mạnh Cảnh Chu kinh ngạc, trước khi bế quan hắn nghe nói Lục Dương đi chu du thế giới, vì chính là tìm kiếm manh mối ngưng tụ đạo quả hình thức ban đầu.
Không ngờ hắn vừa xuất quan, Lão Lục đã là Bán Tiên có tu vi Độ Kiếp trung kỳ rồi.
"Tìm một chỗ luyện thử?"
"Đến luôn!"
Hai người đều có đột phá, đều muốn thử xem bản lĩnh bây giờ của mình.
Hai người chọn một chỗ không người ở chỗ sâu trong Vấn Đạo Tông, Vân Mộng Mộng ngồi trên cành cây xem chiến.
"Nói trước, chúng ta đều dùng thực lực thật, ngươi đừng có dùng Tượng Hình Quyền ta cũng không mượn tu vi của lão tổ tông."
Mạnh Cảnh Chu nhớ tới lần giao chiến trước, Lão Lục không biết xấu hổ giở trò, dùng Tượng Hình Quyền không chỉ mượn tu vi, còn mượn đạo quả hình thức ban đầu Bất Hủ, hắn đánh lại mới là lạ.
"Được."
Dãy núi hoang vu vây quanh một hồ nước lớn mênh mông, hai người đứng trên mặt hồ, như không có gì, mặt hồ vẫn yên bình như gương. Mạnh Cảnh Chu cơ bắp nổi lên, gân xanh hiện rõ, thân thể căng cứng, giống như một con báo săn, chỉ chờ con mồi có hành động.
Lục Dương rút Thanh Phong kiếm ra, hòa cái ý đi tìm nguồn gốc đạo quả hình thức ban đầu vào lưỡi kiếm.
Thấy Lục Dương có hành động, Mạnh Cảnh Chu đã chuẩn bị từ lâu đột nhiên bộc phát sức mạnh, oanh một tiếng, mặt hồ nhấc lên sóng lớn cuồn cuộn, tốc độ của hắn còn nhanh hơn cả sóng lớn, nhìn từ xa giống như sóng lớn là tùy tùng bước chân của hắn!
Lục Dương chỉ thi triển một chiêu kiếm có vẻ bình thường, chém lên thân thể đồng tường sắt vách của Mạnh Cảnh Chu, Mạnh Cảnh Chu đưa tay đón đỡ!
Keng!
Thanh Phong kiếm chém vào người Mạnh Cảnh Chu, chỉ để lại một vết kiếm nhàn nhạt, cùng một giọt Thuần Dương chân huyết!
"Lão Lục, chưa ăn cơm à, lực đạo kém thế?"
Mạnh Cảnh Chu cười lớn, vết thương kiểu này hắn một ý niệm là khôi phục được ngay!
Lục Dương nhếch mép cười bí hiểm:
"Thật sự là thế à?"
Mạnh Cảnh Chu sững sờ:
"Ý gì?"
Hắn còn chưa nói hết lời, sắc mặt đột nhiên thay đổi, cảnh giới vừa đột phá của hắn không còn một mống!
Chỉ trong khoảnh khắc, hắn từ Độ Kiếp trung kỳ rơi xuống Độ Kiếp sơ kỳ!
"Đây là tình huống gì!?"
Mạnh Cảnh Chu chắc chắn hắn không hề trúng ảo thuật, mà là thực sự rõ ràng cảnh giới rớt xuống!
Trên mặt Lục Dương vẫn giữ nụ cười kia.
Lần này Mạnh Cảnh Chu rốt cuộc hiểu rõ Lục Dương đang cười cái gì.
"Ta ngưng xuất đạo quả hình thức ban đầu, đi tìm nguồn gốc đạo quả hình thức ban đầu, ngược dòng tìm hiểu căn nguyên, trở về nguyên điểm, vạn sự vạn vật đều nằm trong luân hồi, nhân sinh như thế, tu luyện cũng như thế."
"Nói đơn giản dễ hiểu là, cho ngươi trở lại cái thời điểm vừa đột phá Độ Kiếp kỳ."
Con ngươi của Mạnh Cảnh Chu co rút lại, trở về nguyên điểm, giảm tu vi, đây là năng lực nghịch thiên đến mức nào!
Bất Hủ tiên tử bừng tỉnh đại ngộ, rốt cuộc hiểu rõ đạo quả hình thức ban đầu của Tiểu Dương tử dùng để làm gì, vui mừng khôn xiết.
"Đây không phải là bắt cảnh giới của kẻ địch ép xuống thấp hơn mình, sau đó chiến thắng hắn, Tiểu Dương tử ngươi lĩnh hội được tinh túy của Vô Địch đan rồi a!"
Lục Dương trầm mặc.
Tiên tử à, năng lực của ta cao thâm khó lường như vậy, sao đến trong miệng ngươi lại biến thành tầm thường vậy hả?...
Bạn cần đăng nhập để bình luận