Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1412: Vạn Cố Vội Vàng (2)

Tiếng chuông vang vọng, muôn vàn pháo hoa bay lên trời, đồng loạt nổ tung, phát ra những tỉa sáng vàng rực rỡ, trong thành vang lên tiếng reo hò và tiếng tụng kinh xen lẫn.
Năm mới đã đến.
Lục Dương nhìn theo hướng tiếng chuông, đó là vị trí của chùa Tây Thiên, tiếng chuông phát ra từ trong chùa Tây Thiên.
Không gian tinh thần cũng vô cùng náo nhiệt, tiếng chiêng trống rộn ràng, tiếng pháo nổ vang trời, Bất Hủ tiên tử cười hì hì chúc mừng năm mới trong khung cảnh ồn ào náo nhiệt. "À đúng rồi, hành tung của Nhị đương gia đã bại lộ, mau chuẩn bị chạy trốn đi."
Bất Hủ tiên tử tốt bụng bổ sung một câu.
"Hả? Tiên tử, ngươi nói gì vậy, ta nghe không rõ!"
Lục Dương hét lớn, không gian tinh thần quá ồn ào. Hắn mơ hồ nghe thấy Bất Hủ tiên tử nói đứt quãng cái gì mà "Đương gia, chạy mau".
Trong hiện thực, một luồng Phật quang bao phủ một vùng, sau đó Phật quang thu nhỏ lại, chỉ bao trùm lấy một mình Lục Dương.
Một vị tăng nhân mặc áo cà sa niệm một tiếng "A Di Đà Phật", chính là vị tăng nhân vừa phóng thích Phật quang bao lấy Lục Dương:
"Lục Dương thí chủ đại giá quang lâm, chùa Tây Thiên có điều thất lễ, không biết thí chủ có thể nể mặt đến chùa Tây Thiên làm khách?"
Vị tăng nhân này nhận được tin tức từ tăng nhân canh cổng, thiên kiêu Lục Dương của Vấn Đạo Tông đến thăm Tây Thiên thành, thân là trưởng lão của chùa Tây Thiên, hắn đương nhiên phải đích thân nghênh đón. Đột nhiên, một vị tăng nhân khác bay đền, vẻ mặt không mấy thiện cảm:
"Không Thiển sư huynh đền thật nhanh."
"Không Hành sư đệ quá khen."
Không Hành trưởng lão hừ lạnh một. tiếng:
"Hừ, đừng tưởng ta không biết ngươi muốn thông qua Lục Dương đề tìm kiếm tung tích của Diệp Tử Kim."
Không Thiền trưởng lão thản nhiên nói:
"Sư đệ chăng phải cũng có ý định này sao?"
"Không Thiền sư huynh, Không Hành sư đệ, hai vị cũng đến rồi."
Lại có thêm một vị trưởng lão của chùa Tây Thiên bay đền, tuy đang nói chuyện với Không Thiển và Không Hành, nhưng ánh mắt lại không ngừng liếc về phía Lục Dương.
Càng ngày càng có nhiều trưởng lão từ chùa Tây Thiên bay đến đây, Lục Dương nhìn mà khóe mắt giật giật. "Cái kia, nếu ta nói ta không biết Nhị sư huynh của ta đang ở đâu, các vị có tin không?"
"Ha ha, Lục Dương thí chủ đến chùa Tây Thiên làm khách, chúng ta tin tưởng thí chủ."
Nghe vậy, Lục Dương lập tức quay đầu bỏ chạy, đám trưởng lão này đã nhìn trúng mối quan hệ giữa hắn và Nhị sư huynh, muốn moi được chút tin tức từ phía hắn.
Một vị trưởng lão còn có thể đối phó, nhưng một đám trưởng lão thể này thì ai chịu nổi, không chạy nhanh thì không kịp nữa rồi.
"Đuổi theo."
Thấy Lục Dương muốn chạy, đám trưởng lão lập tức thi triển thần. thông, Phật quang ngập trời, tiếng tụng kinh vang vọng, Quan Âm độ thế, Thế Tôn hiển linh... Các loại dị tượng lần lượt xuất hiện, trong nháy mắt đã chiếu sáng rực rỡ cả Tây Thiên thành, cho dù Quỷ Vương ở đây cũng sẽ bị thanh tẩy.
Những người dân không biết khi nhìn cảnh tượng này liền đồng loạt ra khỏi nhà lễ bái, náo nhiệt hơn cả lúc nãy gõ chuông bắn pháo hoa đón giao thừa.
Lục Dương thi triển Thuấn Di, chạy trốn khắp nơi, thỉnh thoảng còn phải đổi hướng để ứng phó với sự truy đuổi vây bắt.
"Đêm giao thừa này có phải hơi phong phú quá rồi không?"
Hắn vốn chỉ muốn đón một cái tết bình yên, ai ngờ lại gặp Niên Thú, lại còn bước vào dòng chảy thời gian, rồi mơ mơ màng màng đến chùa Tây Thiên, được một đám trưởng lão nhiệt tình "chiêu đãi". Tốc độ của Lục Dương trong số những người cùng thế hệ tuyệt đối được coi là cực nhanh, ngay cả Côn Bằng tộc cũng chưa chắc đã nhanh bằng hắn. Nhưng nơi này là chùa Tây Thiên, trên trời toàn là các đại năng Hợp Thể kỳ, cho dù hắn có ba đầu sáu tay cũng không thoát được.
"Cứ tiếp tục thế này không ổn, phải nghĩ cách mới được."
Lục Dương nảy ra một ý, hắn vượt qua bức tường cao, tách ra một nhánh cây Bồ Để để thu hút sự chú ý, còn bản thể thì trốn vào tiểu thế giới Thanh Phong kiếm, rơi xuống đất, ngụy trang thành một thanh kiếm bình thường.
Ngoại hình Thanh Phong kiếm không quá hoa lệ, hơn nữa cũng sẽ không có ai nhìn ra phẩm giai của Thanh Phong kiếm. Đúng như Lục Dương dự liệu, thần thức của các trưởng lão chùa Tây Thiên quét qua mây lần, đều không ai chú ý đền thanh trường kiếm bình thường dính đầy bùn đất rơi trên mặt đất kia.
"Ô, sao ở đây lại có một thanh kiếm ?"
Một tiểu sa di quét dọn xong, vô tình chú ý đến thanh trường kiếm bình thường rơi trong bụi cỏ.
"Trên thân kiếm cũng không có khắc tên, là của vị cư sĩ nào đánh rơi sao?"
"Nhưng hôm nay có cư sĩ nào đến tịnh viện của chúng ta sao?"
Tiểu sa di không hiểu, hắn không biết nhiều về kiếm, chỉ biết là người ta đánh rơi đồ sẽ rất lo lắng.
'Đưa cho chấp sự đi."
Lục Dương nghe vậy thì toát mồ hôi hột, lúc nãy trốn còn chưa kịp quan sát xung quanh, trực tiếp vượt tường trốn vào trong kiếm, thì ra nơi này là chùa Tây Thiên.
Nhưng không thể để tiểu hòa thượng này giao kiếm cho chấp sự được.
"Ha ha, tiểu hòa thượng ngươi thật là người tốt bụng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận