Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 214: Hủy hôn !

Lục Dương bắt đầu cân nhắc không biết có nên nói cho đại sư tỷ biết việc sư phụ bịa chuyện lung tung hay không.
Nói cho đại sư tỷ biết, sư phụ khó tránh khỏi một trận chỉnh đốn, nhưng nếu không nói cho đại sư tỷ, thì có thể bị đại sư tỷ cho rằng mình cùng một giuộc với sư phụ.
"Một bên là sư phụ, một bên là đại sư tỷ, đúng là khó lựa chọn mà." Lục Dương thở dài, cảm thấy mình bị kẹt ở giữa, rơi vào thế khó xử.
Hắn lấy ra một đồng xu, quyết định giao phó sự lựa chọn cho số mệnh.
Lục Dương khẽ búng tay, đồng xu phát ra tiếng kêu trong trẻo, nhanh chóng xoay tròn trên không trung, như một quả cầu, ánh mắt ba người họ từ đầu chí cuối vẫn dõi theo đồng xu, ngẩng đầu lên rồi lại cúi xuống.
Cạch.
Là mặt ngửa.
"Xem ra là ông trời muốn diệt sư phụ rồi."
"Lục sư huynh, thử lại một lần nữa đi." Lý Hạo Nhiên khuyên nhủ, trong lúc y ngăm mình trong dung nham từng nghe trưởng lão Chu Hâm than phiền rằng Bất Ngữ Đạo Nhân không đáng tin cậy.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, Tông Chủ dù gì cũng là Tông Chủ.
Lục Dương khẽ gật đầu, thực ra hắn cũng không muốn tố giác, vậy nên lại búng đồng xu lên một lần nữa.
Đồng xu rơi xuống đất, là mặt sấp.
Lý Hạo Nhiên thở dài, Tông Chủ có thể thoát được một kiếp rồi.
Chỉ nghe Lục Dương ở bên cạnh than thở: "Xem ra là ông trời muốn diệt sư phụ rồi."
"Không, Lục sư huynh, huynh đợi đã, sao mặt ngửa là nói cho đại sư tỷ biết, mặt sấp cũng là nói cho đại sư tỷ? Rốt cuộc thế nào mới không nói chuyện này cho đại sư tỷ biết?"
"Đương nhiên là khi đồng xu dựng đứng rồi."
Thấy Lý Hạo Nhiên ngớ người, Mạnh Cảnh Chu giải thích cho y: "Đệ nghĩ xem, đồng xu rơi xuống đất có hai khả năng, rơi nằm ngang và dựng đứng đúng không?"
"Đúng."
"Nên Lục Dương có một phần hai xác suất không nói chuyện này cho đại sư tỷ biết, xác suất này đã rất cao rồi."
Lục Dương lộ ra vẻ Mạnh Cảnh Chu ngươi đúng là rất hiểu lòng ta.
Khóe mắt của Lý Hạo Nhiên khẽ co giật: "Lục sư huynh, huynh muốn đẩy sư phụ vào chỗ chết thì cứ nói thẳng, cần gì phải làm quy trình rườm rà."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu có chút hoài niệm Man Cốt, vừa rồi nếu đổi thành Man Cốt, thì đã tin từ sớm rồi.
Trong lúc ba người họ nói chuyện, thì đã tới được ngôi nhà cũ của Lý Hạo Nhiên.
Con ngựa già dừng lại, Lý Hạo Nhiên xuống ngựa trước, giới thiệu với hai người họ: "Hai vị sư huynh mời xem, đây chính là nhà của đệ, tuy hơi tồi tàn, nhưng nơi này chứa đựng kỷ niệm tuổi thơ của đệ, đệ vẫn còn nhớ hồi nhỏ thường trèo cây ở trước cửa..."
"... Lý sư đệ, ta cảm thấy nhà đệ không chỉ mấy chữ 'hơi tồi tàn' là có thể hình dung được đâu."
Lý Hạo Nhiên quay đầu lại, thì thấy ngôi nhà cổ kính của nhà họ Lý đang bị tháo dỡ.
"Nhà ta đâu?!"
Mới xa nhà hơn một năm, sao nhà cũng chẳng còn rồi?
"Ơ, không phải tên tiểu tử nhà họ Lý sao, nghe nói cậu có tiền đồ rồi, vào Vấn Đạo Tông rồi à?" Một ông bác nhận ra Lý Hạo Nhiên.
"Bác Trương, nhà con đâu?" Lý Hạo Nhiên nhìn thấy người quen bèn vội hỏi.
"Hửm? Cha mẹ cậu không nói với cậu sao, để ăn mừng việc cậu trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông, gia đình cậu bán căn nhà cũ rồi chuyển đi, chuyển đến phố Xuân Viên rồi."
"... Thật sự là để ăn mừng việc con trở thành đệ tử Vấn Đạo Tông sao?" Lý Hạo Nhiên lấy một tay che mặt, có phần bất đắc dĩ.
Theo chỉ dẫn của bác Trương, lúc này ba người họ mới tìm được ngôi nhà thật sự của Lý Hạo Nhiên.
Trước khi vào nhà, Lục Dương lén truyền âm cho Mạnh Cảnh Chu: "Đã chuẩn bị quà gặp mặt cho bá phụ, bá mẫu chưa?"
"Từ sớm đã chuẩn bị xong rồi, trong ngọc bài thân phận của ta có không ít đồ tốt, còn huynh?"
"Trước khi xuất phát, ta đã ghé qua Đại Điện Nhiệm Vụ một chuyến, đổi lấy một ít đan dược và thiên tài địa bảo."
Hai người trao đổi xong, lúc này mới yên tâm xuống xe.
Lý Hạo Nhiên còn chưa gõ cửa, đã nghe thấy trong nhà truyền ra giọng nói của một nữ tử xa lạ.
"Ta tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện hôn nhân này đâu!"
"Hứa hôn từ lúc trong bụng mẹ? Có nhận được sự đồng ý của ta chưa?"
"Muốn ta chấp nhận hôn sự này, đừng có mơ!"
Sau đó lại truyền ra giọng nói của cha Lý Hạo Nhiên: "Hôn sự này cũng đã nói rõ từ trước rồi..."
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nghe thấy tiếng tranh cãi ầm ĩ, đưa mắt nhìn nhau, tình hình có vẻ không được thuận lợi cho lắm.
Lý Hạo Nhiên cau mày, đẩy cửa chính ra, cố ý nói to: "Ba mẹ, con về rồi!"
Cửa mở ra, trong sân có một cặp vợ chồng đang đứng, có phần lúng túng, dường như tình hình nằm ngoài dự liệu của họ, chính là cha mẹ của Lý Hạo Nhiên.
Cãi nhau với họ là một thiếu nữ xinh đẹp, nhìn qua có vẻ xấp xỉ độ tuổi của Lý Hạo Nhiên.
Một vị nữ tu sĩ diễm lệ đứng sau lưng thiếu nữ, dung mạo có vài nét giống với cô thiếu nữ, không biết là chị gái hay mẹ của cô ta.
"Hạo Nhiên về rồi à?" Lý phụ, Lý mẫu thấy Lý Hạo Nhiên về nhà, mừng khôn kể xiết.
"Ba mẹ, con giới thiệu một chút, đây là hai vị sư huynh của con ở Vấn Đạo Tông, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu."
"Chào bá phụ, bá mẫu." Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nở nụ cười thân thiết, lấy ra món quà đã chuẩn bị sẵn từ trước.
"Đến chơi được rồi, còn mang quà chi nữa."
"Chỉ là tiện tay mua trên đường đến đây thôi, không đáng giá gì đâu."
Hai bên đùn đẩy một hồi, Lý phụ, Lý mẫu mới chịu nhận quà gặp mặt.
"Ngươi chính là Lý Hạo Nhiên?" Thiếu nữ nhíu mày nhìn Lý Hạo Nhiên, nói một cách thật lòng, Lý Hạo Nhiên có vẻ ngoài tuấn tú, cũng xem như anh tuấn, nhưng hiện giờ cô thiếu nữ nhìn y thế nào cũng không vừa mắt.
"Cô là ai?" Lý Hạo Nhiên cũng không dùng giọng điệu thân thiện với cô thiếu nữ.
Lý phụ, Lý mẫu sợ mâu thuẫn leo thang, vội giới thiệu: "Cô ấy là Tần Nghiên Nghiên, còn đây là mẹ của cô ấy Tô Y Nhân, cũng chính là vị cao nhân đã cứu chúng ta lúc đó."
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử khẽ thốt lên một tiếng: "Tô Y Nhân này cũng có chút bản lĩnh, là tu sĩ cảnh giới Hợp Thể."
Đại Lục Trung Ương không thiếu cao nhân dị sĩ, có khá nhiều tu sĩ cảnh giới Hợp Thể mà Lục Dương chưa từng nghe nói đến.
Đừng nói Lục Dương, ngay cả người sinh ra ở Mạnh Gia như Mạnh Cảnh Chu cũng không thể nhận biết tấy thảy tu sĩ giai đoạn Hợp Thể.
"Giai đoạn Hợp Thể?" Lục Dương kinh ngạc, Lý sư đệ đáng giá đến vậy sao, tu sĩ giai đoạn Hợp Thể không những cứu Lý phụ, Lý mẫu, còn hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ.
Lục Dương cũng không nhìn ra, ngoài Hỏa Linh Căn ra, Lý Hạo Nhiên còn có điểm đặc biệt gì đáng để người ta chú ý.
Trước không phải đột ngột từ thiên tài sa sút thành phế nhân, sau cũng không làm ra những hành động kỳ quái hay nói những câu thoại kỳ lạ.
Bất Hủ Tiên Tử trêu chọc: "Ngươi cũng rất đáng giá mà, con tiểu nha đầu Vân Chi đó đích thân mai mối hôn ước cho ngươi và Lan Đình, nếu thật sự thành công, sau lưng ngươi có thể có cả đám người giai đoạn Hợp Thể."
Lục Dương ngó mắt làm ngơ, không tiếp lời Bất Hủ Tiên Tử.
Tần Nghiên Nghiên đánh giá Lý Hạo Nhiên: "Nghe nói ngươi xuất thân từ Vấn Đạo Tông, thực lực còn xếp hạng năm trong lứa của ngươi, bẻ mặt thật đấy, đường đường Hỏa Linh Căn mà chỉ có thể xếp hạng năm."
Lý Hạo Nhiên thoáng ngẫm về bốn người đứng trước, một người Kiếm Linh Căn được đại sư tỷ đích thân dạy dỗ, thiên phú pháp thuật sánh ngang đại sư tỷ, một người Đơn Thân Linh Căn xuất thân nhà họ Mạnh, thế gia lớn nhất, một người có Vũ Hóa Tiên Thể còn hiếm có hơn cả Đơn Linh Căn, một người hội tụ vận khí Man Tộc, hậu duệ cuối cùng của Man Tộc Thượng Cổ, việc mình xếp hạng năm hình như cũng không mất mặt cho lắm.
Man Cốt là người Man Tộc Thượng Cổ cuối cùng, có truyền thuyết nói rằng người cuối cùng của một chủng tộc sẽ ngưng tụ toàn bộ vận khí của chủng tộc đó.
Đúng hơn là nếu mình có thể so được với bốn người phía trước thì mới kỳ lạ ấy chứ?
"Khuyên ngươi một câu, hủy bỏ hôn ước, mọi người bình yên vô sự, sau này trên giang hồ còn dễ nhìn mặt nhau, nếu ngươi từ chối..." Nói đến đây, Tần Nghiên Nghiên lộ ra nụ cười lạnh, hậu quả của việc từ chối không cần nói cũng rõ.
"Nếu ta từ chối thì sao?"
Tần Nghiên Nghiên tiếp tục cười gằn, chưa nghĩ ra nếu từ chối thì nên uy hiếp Lý Hạo Nhiên như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận