Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1571: Có vấn đề học sinh làm sao nhiều như vậy

Mới đầu khi nghe tin Mộc Tuyết Thành có tuyệt thế cao nhân trợ giúp bọn hắn giải quyết thú triều, khiến Mộc Tuyết Thành may mắn thoát khỏi khó khăn mà không ai bị thương vong, mọi người đều tỏ ra vô cùng phấn khởi.
Sau đó, một số tu sĩ có tâm tư nhạy bén đã nghĩ đến việc lợi dụng thi thể của những yêu thú kia.
Những yêu thú đó, dù thấp nhất cũng đạt Trúc Cơ kỳ, bất kỳ một phần nào cũng mang lại lượng lớn linh thạch.
Nhưng một vấn đề rất thực tế nhanh chóng bày ra trước mắt bọn họ: những yêu thú này đều bị tuyệt thế cao nhân tiêu diệt, và kiếm khí của tuyệt thế cao nhân vẫn còn lưu lại trong cơ thể chúng.
Chạm vào kiếm khí đó, Mã phó thành chủ đã là một bài học đắt giá.
Bây giờ đã qua hơn một tháng kể từ tai họa thú triều, nhưng kiếm khí vẫn còn lưu lại trong cơ thể yêu thú, gần như không thay đổi gì.
Tu sĩ Mộc Tuyết Thành thở dài, có vẻ chỉ có thể dựa vào thời gian để làm hao mòn kiếm khí.
Lúc này, Tuyệt Thế Kiếm Tôn đang chậm rãi dạy cho đám trẻ bài Hổ Khiếu quyền.
"Không tệ, không tệ, quả nhiên sau khi trải qua thực chiến thì có khác biệt. Quy củ cũ, bây giờ bắt đầu chia tổ đối luyện."
Lục Dương rất hài lòng với tiến bộ của các học sinh trong việc tu luyện Hổ Khiếu quyền. Từ khi bọn hắn chiến đấu đến tận cùng với Cô Lang luyện khí tầng hai, tinh thần chiến đấu của chúng đã tăng lên không ít.
Tu luyện kỹ pháp quyền pháp tuy quan trọng, nhưng lòng dũng cảm cũng là yếu tố vô cùng thiết yếu.
Nói xa không bằng lấy Mạnh Cảnh Chu làm ví dụ, Mạnh Cảnh Chu huyết khí mạnh mẽ, tiến triển trong quyền pháp cực nhanh, đến mức Lục Dương cũng khó mà theo kịp hắn.
Những học sinh này nếu được đưa ra ngoài, chắc chắn có thể được gọi là Đại Võ Sư, trong thế giới phàm nhân mà nói đã thuộc hàng đầu, nhưng các học sinh này không có khái niệm gì, cũng không biết mình đã mạnh tới mức nào.
Một tiếng reo lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Lục Dương.
"Tô Nguyên mà thắng sao?"
"Hắn không phải kẻ có thiên phú kém nhất trong chúng ta à, bách chiến trăm thua."
"Đây là lần đầu tiên hắn thắng phải không?"
"Dù cho Cao Nhất Phàm có thực lực chỉ ở mức trung bình, nhưng cũng không thể thua Tô Nguyên chứ."
Lục Dương nghe học sinh bàn tán, biết đại khái chuyện gì vừa xảy ra. Từ trước tới nay, Tô Nguyên với thiên phú hạng chót lần này đã giành được thắng lợi trong phần chia tổ đối luyện.
Tô Nguyên đứa nhỏ này hắn từng quan tâm, cực kỳ nỗ lực, nhưng thiên phú thực sự quá yếu.
Nghe nói hắn là cô nhi, từ nhỏ đã lang thang sống sót, có lẽ do thời gian đó khiến cơ thể hắn hao mòn, lại không có phụ mẫu tu sĩ như Cung Xa, tự nhiên nền tảng kém đi rất nhiều.
"Tô Nguyên thắng, không tệ, không tệ, xem ra việc luyện tập bí mật không hề uổng phí."
Lục Dương dẫn đầu vỗ tay, hắn luôn chủ trương giáo dục cổ vũ.
"Lão sư, ta cũng không biết vừa rồi là chuyện gì xảy ra, như có ma xui quỷ khiến mà thắng được."
Tô Nguyên ngượng ngùng nói.
"Cẩu thí, rõ ràng là ta chủ quan!"
Cao Nhất Phàm tức giận nói, thua ai cũng được, nhưng không thể thua hạng chót Tô Nguyên, thật mất thể diện!
Lục Dương có chút hứng thú nhìn hai học sinh:
"Có chuyện này sao? Thế hai ngươi luyện thêm một chút nữa?"
"Lão Cao, tới không?"
"Tới!"
Tiếng hổ gầm vang lên, Tô Nguyên và Cao Nhất Phàm bước vào vòng đối luyện thứ hai, rất rõ ràng Tô Nguyên đang ở thế hạ phong, điều này tất cả bạn học đều có thể nhìn ra.
Bỗng nhiên, Tô Nguyên biến quyền thành trảo, cầm lấy Cao Nhất Phàm. Cao Nhất Phàm không nghĩ Tô Nguyên còn có thể biến chiêu, không biết phải ứng phó thế nào, chỉ có thể lùi lại.
Tô Nguyên bước nhanh về phía trước, cấp tốc tung quyền, phá vỡ phòng tuyến của Cao Nhất Phàm, đánh ngã hắn xuống đất.
"Tô Nguyên lại thắng!"
Các bạn học kinh ngạc hô lên, nếu như lần đầu thắng có thể coi là ngoài ý muốn, thì lần thứ hai này chắc chắn là nhờ thực lực.
"Không tồi, quả nhiên tiến bộ. Nhưng ngươi vừa rồi chiêu biến quyền thành trảo đó là nghĩ ra như thế nào?"
Lục Dương hỏi. Đây chính là chỗ tinh hoa của Hổ Khiếu quyền, không thể chỉ điểm mà phải dựa vào sự ngộ tính, vậy mà Tô Nguyên có thể ngộ ra.
"Chỉ là cảm thấy đáng lẽ nên đánh như vậy."
"Xem ra nỗ lực đã có hồi báo. Được rồi, tan học."
Lục Dương vỗ tay nói.
.
Sau khi tan học, Tô Nguyên thần sắc bối rối, vội vàng trở về nhà lá, chất vấn âm thanh khác đang xuất hiện trong đầu.
"Ngươi là ai, tại sao không cho ta nói sự thật với Lục lão sư!"
Tô Nguyên chất vấn. Hắn nhớ rõ khi đối luyện với Cao Nhất Phàm, bỗng nhiên có một giọng nói vang lên trong đầu, chỉ dạy hắn cách ra chiêu.
Hắn vốn không phải là đối thủ của Cao Nhất Phàm, nhưng nhờ làm theo lời giọng nói đó, hắn đã hai lần chiến thắng Cao Nhất Phàm.
Khi Lục Dương hỏi hắn vì sao lại ra chiêu như vậy, hắn định kể sự tình về giọng nói kia cho Lục lão sư, nhưng giọng nói đó lại ngăn cản hắn.
Không hiểu vì sao, giọng nói kia lại khiến hắn cảm thấy tin tưởng trong lòng.
"Ngươi có phải có điều gì mờ ám nên mới không muốn ta kể chuyện của ngươi ra!"
Tô Nguyên tiếp tục chất vấn.
"Ngươi còn trẻ, chưa hiểu hết sự hiểm ác của lòng người. Sự tồn tại của ta là một bí mật to lớn, cũng là cơ duyên của ngươi. Ta chưa từng thấy ai lại đi kể cơ duyên của mình cho người khác cả."
"Có ta ở đây, ngươi dù có đạt tới Hổ Khiếu quyền đại thành cũng không phải việc khó. Chiến thắng Thạch Nhất, Cung Xa lại càng dễ dàng."
"Chỉ có điều, nếu ngươi biến hóa quá nhanh, dễ dẫn đến sự chú ý. Tốt nhất là mạnh lên từ từ."
Giọng nói đó giải thích, nghe ra như thật sự vì Tô Nguyên mà suy nghĩ.
Nhưng Tô Nguyên vẫn không tin giọng nói kia, cảnh giác hỏi:
"Ngươi là ai, rốt cuộc tại sao lại xuất hiện trong cơ thể của ta?"
"Ta là ai sao?"
Giọng nói bị hỏi đến danh tính liền sững lại một lúc, giọng điệu buồn bã:
"Ta cũng không biết mình là ai, có lẽ cuối cùng có một ngày, ngươi sẽ giúp ta tìm ra câu trả lời."
"Có đúng không, nghe chừng thân phận của ngươi cũng rất thần bí."
Tô Nguyên cười khẽ.
"Lục lão sư!"
Hắn giật mình. Không biết từ lúc nào, Lục lão sư đã xuất hiện trước cửa nhà hắn.
Lục Dương nở nụ cười:
"Ta đi thăm hỏi các gia đình, không có quấy rầy các ngươi chứ?"
Giọng nói kia không còn xuất hiện nữa.
"Được rồi, đừng giấu nữa, ta đã nghe thấy cả cuộc trò chuyện của các ngươi."
Lục Dương nói.
Giọng nói kia vẫn không xuất hiện.
Lục Dương không vội, chỉ im lặng nhìn Tô Nguyên. Cuối cùng giọng nói kia cũng không giữ được bình tĩnh, trầm giọng nói, bộc lộ ý uy hiếp rõ ràng.
"Tiểu tử, ta tuy không nhớ lai lịch của mình, nhưng nhớ rất rõ khi còn sống ta là một Hợp Thể đại năng, không phải một tên Trúc Cơ nho nhỏ có thể dò xét!"
Mặc dù lời nói mang tính uy hiếp, nhưng giọng nói kia không hề phát ra khí tức khiến người ta phải tuân phục.
"Hợp Thể đại năng sao, vậy thì quả là rất mạnh."
Lục Dương ngồi xuống, cũng ra hiệu cho Tô Nguyên ngồi xuống.
Lục Dương lấy ra hai mảnh lá cây, mỗi người một chén.
"Này, đây là Ngộ Đạo trà?!"
Giọng nói kia có chút chấn kinh, đây tuyệt đối không phải thứ mà một tu sĩ Trúc Cơ kỳ có thể lấy ra.
Đối phương rốt cuộc là ai!
Lục Dương lắc đầu, đối phương thậm chí còn không nhận ra lá cây này là từ Ngộ Đạo trà Thụ Vương mà ra.
Nhưng điều đó không quan trọng, lão tiền bối dù không có kiến thức cũng là lão tiền bối, sự tôn trọng cần có vẫn phải duy trì.
Hắn tựa lưng vào ghế, hai tay đan xen, chăm chú nhìn Tô Nguyên.
"Nếu ta không nhầm, tiền bối chắc đã ở trong thân thể Tô Nguyên tầm mười năm, chỉ có điều luôn ngủ say, phải không? Là do ta dẫn Tô Nguyên ra ngoài săn giết yêu thú, hay do dương khí của Hổ Khiếu quyền kích thích mà tiền bối tỉnh lại?"
Giọng nói kia tiếp tục im lặng, một lúc lâu sau mới lên tiếng:
"Ngươi dạy Hổ Khiếu quyền, quả không tầm thường."
Nếu có người ngoài ở đây, họ sẽ nhận thấy Lục Dương không hề sử dụng thần thức để nói chuyện trong không gian tinh thần, mà vẫn luôn dùng ngôn ngữ bình thường để trao đổi, còn giọng nói kia khi nói chuyện lại phải mượn đến cơ thể của Tô Nguyên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận