Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1674: Lục Dương vấn đề

Người sống in ấn thuật là cái gì?
Mọi người trong đầu đều lóe lên một ý nghĩ, nghe có vẻ là một loại phương pháp rất lợi hại nào đó.
Tuy nhiên bọn họ không nghĩ nhiều, không cần thiết vì chuyện nhỏ nhặt này mà làm chậm trễ tiến độ hội nghị.
Sau đó tiến vào khâu thảo luận tự do, Lục Dương suy nghĩ vấn đề không thể chu đáo hết được, Lục Dương cảm thấy mọi người ở trong môi trường thoải mái mà thảo luận, tiến hành va chạm tư tưởng ngược lại sẽ có hiệu quả tốt hơn.
Mọi người vừa gặm hạt dưa vừa thảo luận xem để cởi bỏ phong ấn thế giới cần phải cân nhắc những vấn đề gì, mọi người thấy đứng nói chuyện không tiện lắm, dứt khoát ngồi bệt xuống bãi cỏ, nhìn thoáng qua chẳng khác nào mấy ông bà lão trong thôn đang tán gẫu.
Chỉ là chuyện bọn họ bàn luận thì lớn hơn nhiều.
"Vậy phải thông qua phương thức nào để mở phong ấn?"
Ứng Thiên Tiên hỏi:
"Là hoàn toàn khôi phục như cũ, nắm đại lục luyện hóa lại thành tinh cầu, biến thành như thời Thượng Cổ?"
Nếu mà khôi phục đại lục thành tinh cầu, thì không cần đến tứ tiên thời Thượng Cổ hợp lực, mà chỉ cần đạo quả Tư Mệnh Khải Linh là có thể làm được.
"Chắc chắn không được, thế giới sẽ loạn hết cả lên."
Khương Bình An nhíu mày, sờ soạng vào túi giấy, chẳng còn gì, hạt dưa đã ăn hết rồi.
"Ta đi lấy thêm hạt dưa."
Lục Dương đứng dậy đi lấy.
Khi Lục Dương trở lại, bưng một khay hạt dưa, một khay điểm tâm, còn dùng ý niệm bưng mấy ly nước trái cây.
Lục Dương ngồi xuống tiếp tục trò chuyện, Bất Hủ tiên tử thỉnh thoảng lại nhập xác Lục Dương ăn chút điểm tâm.
"Vậy thì mở hết toàn bộ hộp thế giới ra thì sao?"
Ứng Thiên Tiên đặt một hình lập phương ảo ảnh lên lòng bàn tay, ảo ảnh mở ra, biến thành hình chữ thập mặt phẳng, Trung Ương đại lục nằm chính giữa.
"Kiểu như thế này."
Ngao Linh lắc đầu:
"Không tốt lắm, dân cư vùng biên giới sẽ hỗn loạn, mà lại Yêu Vực, Đông Hải, Phật Quốc muốn qua lại với nhau, vốn có thể vượt giới trực tiếp, giờ lại thành ra phải đi xuyên qua Trung Ương đại lục."
"Vậy phải làm thế nào?"
Cửu Trọng Tiên không ngờ việc mở phong ấn ở đâu lại thành vấn đề.
"Vậy chỉ cởi bỏ phong ấn xung quanh Vô Linh chỗ thì sao?"
Lục Dương khoa tay nói.
"Giống như mở một cái nắp vậy, di chuyển Vô Linh chỗ đi, mà Vô Linh chỗ cũng có ai đâu, sẽ không ảnh hưởng tới bất kỳ ai."
"Cách của Lục sư huynh tốt đấy."
Khương Liên Y gật đầu đồng ý nói, tiện tay không để lại dấu vết níu lấy cái đuôi Kim Thải Vi, kéo con hổ con đang chuẩn bị bò lên người Kỳ Lân Tiên lại.
"Ta cũng đồng ý với quan điểm của Lục sư huynh."
Ngao Linh vừa nói vừa đưa tay ấn tiểu hổ con xuống.
Tiểu hổ bị một rồng một phượng hợp lại trấn áp, tứ chi vùng vẫy, muốn kêu to nhưng lại nghĩ đang thảo luận chuyện chính sự không thể chen ngang, đành phải im lặng há mồm tỏ vẻ bất mãn cùng phản kháng.
Rất nhanh, mọi người nhất trí đồng ý biện pháp của Lục Dương.
Sau đó mọi người rôm rả thảo luận rất nhiều vấn đề, đã định chi tiết xong xuôi, trong lòng đối với việc mở ra thế giới đã nắm chắc, biết sau khi trở về nên làm gì.
Thanh Hà đứng một bên múa bút thành văn, ghi lại toàn bộ quá trình hội nghị.
Việc mở ra phong ấn, không cần nghĩ cũng biết hội nghị lần này quan trọng như thế nào đối với hậu thế, nếu không thể ghi chép lại đầy đủ thì nàng với vai trò sử quan sẽ thất trách.
"Hội nghị đến đây là kết thúc, giải tán."
Lục Dương tuyên bố, tất cả vấn đề có thể nghĩ đến đều đã thảo luận, quá trình còn thuận lợi hơn so với dự tính của hắn.
Mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếng cười không ngớt.
Sau khi kết thúc hội nghị, mọi người cũng không vội rời đi, thời gian mà có thể tụ tập đông đủ như thế này có lẽ không còn nhiều.
"Bốn vị nếu không có việc gấp, hay là đến Đế Thành bọn ta ngồi chơi chút đi?"
Khương Bình An mời nói, đến tu vi như bọn họ thì khó nhất là tìm được bạn bè ngang cấp, có cơ hội cùng tứ tiên Thượng Cổ trao đổi kinh nghiệm tu luyện, đối với việc tu hành của hắn và Mạnh Quân Tử rất có ích.
"Vậy làm phiền đạo hữu."
Ứng Thiên Tiên bốn người chắp tay, bọn họ cũng muốn cùng người đồng cảnh giới trao đổi kinh nghiệm.
Ngao Linh, Khương Liên Y thì kéo tiểu hổ đến Đông Hải, tay truyền đạt quyết định của hội nghị.
Chu Thiên một mình trở về Yêu Vực, cũng đi truyền đạt quyết định của hội nghị.
Lục Dương cắn đầu bút lông, suy nghĩ xem làm sao để truyền tải việc cởi bỏ phong ấn thế giới cho dân chúng và tu sĩ dễ hiểu.
Trên đỉnh Thiên Môn, Lục Dương gõ cửa động phủ của Đại sư tỷ.
"Vào đi."
Trong động phủ vang lên tiếng của Vân Chi.
Lục Dương bước vào động phủ, bên trong tĩnh lặng, chỉ có tiếng Vân Chi lật sách.
Vân Chi ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn tiểu sư đệ:
"Có chuyện gì?"
Lục Dương cười hì hì, như ảo thuật móc ra một chiếc hộp gỗ từ sau lưng, hộp gỗ chế tác rất đẹp mắt, được khảm nạm đủ loại châu báu, nhưng lại không khiến nó trở nên xa hoa, mà ngược lại còn trở nên có nội hàm hơn.
"Đây là?"
"Quà tặng cho ngươi, mở ra xem đi?"
Vân Chi mở hộp gỗ, bên trong là một bộ đồ trà gỗ nguyên khối, không có bất kỳ tì vết nào, mỗi chi tiết đều được chế tác tỉ mỉ, ý tứ chế tạo thú vị.
"Đại sư tỷ không phải ngươi thích uống trà sao, tặng ngươi bộ đồ trà này."
Lục Dương ngại ngùng nói, thầm quan sát biểu hiện của Đại sư tỷ.
Đáng tiếc là Đại sư tỷ vẫn như mọi khi, mặt không biểu tình, không thể đoán được rốt cuộc nàng có thích món quà này hay không.
"Có lòng."
Vân Chi đóng nắp lại, cất bộ đồ trà.
"Tiểu Dương Tử ngươi không công bằng, ta còn chưa nhận được quà bao giờ!"
Bất Hủ tiên tử giậm chân bực bội trong không gian tinh thần, vốn tưởng Tiểu Dương Tử nhờ Chu Thiên làm đồ trà là cho mình dùng, không ngờ lại đưa cho Vân nha đầu!
Lục Dương không ngờ Bất Hủ tiên tử lại có phản ứng như vậy, đành phải trấn an:
"Sẽ có mà, tiên tử người nhất định cũng có quà."
"Thật không?"
Bất Hủ tiên tử nghi ngờ nhìn chằm chằm Tiểu Dương Tử.
Lục Dương ra sức gật đầu, biểu hiện vô cùng thành khẩn:
"Thật, ta bao giờ lừa tiên tử, chỉ là thời cơ chưa đến thôi."
"Hừ, ta tin ngươi không dám."
Bất Hủ tiên tử ngờ vực hừ hừ nói.
"Đại sư tỷ ngươi có thể vào không gian tinh thần của ta một chuyến không, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi."
Lục Dương gãi đầu nói, mấy ngày nay vấn đề này cứ lẩn quẩn trong đầu hắn, không hỏi ra lòng cứ thấp thỏm không yên.
Việc đến tặng quà chỉ là cái cớ, đây mới là mục đích thực sự của hắn hôm nay.
"Được."
Vân Chi không nghĩ nhiều, Nguyên Thần xuất khiếu, hóa thành một đạo lưu quang tiến vào không gian tinh thần của Lục Dương.
Mặc dù không gian tinh thần đã bị Bất Hủ tiên tử chiếm cứ, nhưng dù sao nơi này cũng tính là sân nhà của mình, trong này hắn sẽ tự tin hơn.
"Ngươi có vấn đề gì?"
Lục Dương nghiêm túc nhìn Vân Chi hỏi:
"Đại sư tỷ, khi chiến đấu, Diêu Thánh nói theo thời gian trôi đi, ngươi sẽ dần dần Hợp Đạo, đó có phải sự thật không?"
Vân Chi vẫn mặt không biểu tình, lạnh lùng từ chối trả lời vấn đề này:
"Đó không phải chuyện ngươi nên biết."
Nếu là ngày trước, khi Lục Dương đối mặt với giọng điệu này của Vân Chi, chắc chắn sẽ không hỏi thêm nữa.
Nhưng lần này khác, hắn nhất định phải biết cho rõ ràng.
Hắn chọn hỏi vấn đề này trong không gian tinh thần chính là vì nguyên nhân này.
Lục Dương chăm chú nhìn cặp mắt bình thản của Đại sư tỷ, lấy hết dũng khí lại lần nữa hỏi:
"Đại sư tỷ, lời Diêu Thánh nói là thật sao?"
Vân Chi không ngờ lần này tiểu sư đệ không dễ bị qua mặt như ngày thường, nhưng nàng lại không thể nói dối, biểu cảm cũng không giống như mọi khi, ngữ khí cũng hiếm khi có phần mềm mỏng:
"Đúng, ta cuối cùng sẽ có một ngày hợp đạo."
Bạn cần đăng nhập để bình luận