Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1544: Tiên tổ phù hộ linh như vậy sao?

"Hẳn là sẽ đi..."
Hạ Đế chần chừ gật đầu.
Để phòng ngừa giám khảo tiết lộ đề, đề mục đều do hắn ra.
Vấn đề là khi ra đề mục, hắn không nghĩ tới việc còn cần làm bài thi.
Dù sao hắn trở thành Hoàng Đế là dựa vào bản lĩnh thật sự, trình độ văn hóa của hắn thuộc loại siêu quần bạt tụy trong các đời Hạ Đế, bảo hắn làm bài thi thì chắc chắn là làm được.
"Sẽ làm chứ không tranh thủ thời gian mà viết!"
Khương Bình An trừng mắt, ba ta còn ngươi là người có học thức, ngươi còn chờ gì nữa, chờ ta giúp ngươi viết à?
Bất Hủ tiên tử cảm thấy lý niệm trị quốc của mình rất đúng.
Nàng là quân chủ của một nước, không cần thiết phải biết mọi thứ, nhiệm vụ của nàng là định ra phương châm chính sách và chỉ huy tổng thể, như việc đánh bại Vân nha đầu chẳng hạn.
Còn những việc nhỏ như khoa cử khảo thí, thì để người dưới làm là đủ.
"Ồ đúng, chữ viết phải phỏng theo kiểu này mà viết."
Bất Hủ tiên tử lấy ra bản ghi chép của Man Cốt, bảo Hạ Đế bắt chước, nàng tâm tư kín đáo, không để lại sơ hở.
Đừng nhìn Man Cốt cao lớn thô kệch, như thể một bữa có thể ăn ba Hạ Đế, nhưng thân là Nho Tu, chữ viết của hắn rất đẹp, trong nét chữ quy củ lộ ra một khí thế hào hùng.
Hạ Đế trầm mặc.
Đối mặt với tổ tông và người lãnh đạo trực tiếp, Hạ Đế đành phải tạm gác tấu chương, giúp Man Cốt làm bài thi.
Khi ra đề, Hạ Đế đã có ý nghĩ về các đề mục, chỉ cần suy nghĩ thêm chút nữa là có thể viết ra đáp án một cách thuận lợi.
Khương Bình An và Bất Hủ tiên tử thì ở bên cạnh chờ đáp án, tiện thể trò chuyện.
Khương Bình An vỗ đùi, cảm thấy lời Bất Hủ tiên tử nói quá đúng:
"Ta đã nói Cửu Ngũ Chí Tôn chỉ là Cửu Trọng Tiên phát minh cờ ca rô, bọn quan viên Đại Ngu vô học thức này không chịu nghe, còn tranh luận với ta, bảo Cửu Ngũ Chí Tôn chỉ là Hoàng Đế, làm ta thi hương còn chưa qua."
Hắn có cảm giác oan khuất như thể có thể sửa lại án xử sai, xem đấy, cuối cùng cũng là Thượng Cổ tiên nhân, những điều biết được quả thật nhiều.
"Ta đã sớm cảm thấy năm vị tiên nhân thượng cổ, bàn cờ đại diện cho thiên địa, ngũ tử thành một đường coi như thắng, điều này nói lên cái gì, điều này chứng tỏ thượng cổ có năm vị tiên nhân, ngũ tiên đồng lòng thì mọi chuyện đều có thể phá."
"Sách, lúc đó chẳng ai tin ta cả, còn bảo ta không có học thức, ghen ghét hiền nhân."
Khương Bình An cảm thấy cuối thời Đại Ngu thật sự không thể chấp nhận nổi, ép một người đọc sách như hắn trở thành khai quốc Hoàng Đế.
Hạ Đế vừa viết vừa nghe hai người nói chuyện, trong lòng tự nhủ tổ tông ngài nếu cảm thấy ngài có học thức thì ngài tới làm bài thi đi, ngài có hiểu đề mục không?
"Tiểu tử ngươi có phải đang nói ta nói xấu không?"
Khương Bình An cảnh giác nhìn Hạ Đế.
"Ta nào dám."
Hạ Đế cười làm lành, viết xong bài thi đưa cho Khương Bình An, "Tổ tông, ngài xem qua."
Khương Bình An nhìn lướt qua, phát hiện không hiểu Hạ Đế viết gì, vỗ vai tốt thánh tôn:
"Này, nhìn cái gì, ta tin tưởng ngươi!"
Khương Bình An đưa bài thi cho Bất Hủ tiên tử:
"Bất Hủ đạo hữu, ta này coi như qua khảo thí chưa?"
Bất Hủ tiên tử cũng không hiểu Hạ Đế viết gì, trình độ kém xa Tiểu Dương Tử, nếu Tiểu Dương Tử viết thì chắc chắn nàng hiểu được.
Nhưng nàng không thể lúng túng, phải giả bộ như Hạ Đế viết rất tốt.
"Đó là đương nhiên, ngươi chính là Quốc Tử giám tế tửu của Đại Đậu vương triều!"
Khương Bình An lập tức mừng rỡ, Quốc Tử giám tế tửu là quan viên cao nhất của học phủ, không phải tài năng hơn người thì không thể đảm nhiệm.
Mặc dù tại Đại Hạ hắn có thể tự phong Quốc Tử giám tế tửu, nhưng được ngũ tiên thượng cổ đứng đầu thừa nhận học thức thì mới là chân thực.
"Bất Hủ đạo hữu, ngày sau chúng ta có thời gian trò chuyện tiếp."
Khương Bình An biết Bất Hủ tiên tử vội, liền không giữ nàng lại.
Bất Hủ tiên tử cầm bài thi trở lại trường thi, Lục Dương và Man Cốt còn đang vội độ kiếp, Man Cốt bị lôi kiếp đánh cho không thành hình dạng người, nhưng vẫn sống, sinh mệnh lực rất tràn đầy, có thể tiếp tục chống đỡ.
Nàng để bài thi xuống, quay trở lại tinh thần không gian của Lục Dương.
"Tiên tử ngươi đi làm gì?"
Lục Dương bực bội, tiên tử này đi gần nửa ngày, không có tiếng lải nhải, còn có chút không thích ứng.
"Đương nhiên là che chở con nhỏ, tiện thể gặp Khương Bình An. Ta nói cho ngươi, Khương Bình An trình độ văn hóa không thấp, cùng bản tiên lực lượng ngang nhau, ta phong hắn làm Quốc Tử giám tế tửu."
Bất Hủ tiên tử mặt mày hớn hở khoa tay, coi như không có Tiểu Dương Tử hỗ trợ cũng có thể phong đại thần, cảm giác mình đã vô cùng lợi hại.
Nàng nhìn Lục Dương với vẻ mong đợi.
Lục Dương trầm mặc.
Tiên tử ngươi muốn ta nói gì đây, ta thấy vương triều Đại Đậu này không sớm thì muộn cũng xong.
Cũng may hắn vẫn là người của Đại sư tỷ, vương triều Đại Đậu đóng cửa hắn vẫn có thể mang tiên tử tìm nơi nương tựa Đại sư tỷ.
"Tiên tử thật giỏi!"
Lục Dương hiểu biểu cảm của Bất Hủ tiên tử, giơ ngón cái từ đáy lòng tán dương.
"Đó là đương nhiên, cũng không nhìn bản tiên là ai."
Bất Hủ tiên tử lập tức mặt mày hớn hở.
Mặc dù nàng có thể tự khen mình, nhưng nào có Tiểu Dương Tử - kiểu người Đại Trung Thần - khen mới là chân thực.
Lục Dương độ ba Thiên Lôi kiếp tại Đế Thành, náo động một phen.
Dĩ nhiên, hắn chủ yếu là vì giúp Man Cốt tôi thể dưới thiên lôi, tôi thể thời gian càng dài hiệu quả càng tốt, làm náo động là có chút bất đắc dĩ.
"Man sư đệ, ta đi trước, a, đã hôn mê."
Lục Dương nhận thấy lực lượng của mình đang tiêu tán, ý vị rằng phần phân thân này dù có Man Cốt triệu hoán gia trì, cũng chỉ duy trì được ba ngày.
Không đi không xong.
Trước khi đi, Lục Dương chờ thiên kiếp tiêu tán, như đỉnh thiên lập địa cự nhân, chỉ thiên kiếp, ngạo nghễ hô lên một chữ.
"Tán!"
Chữ 'tán' vang vọng khắp Đế Thành, đinh tai nhức óc, thiên kiếp cũng bị lực lượng này ảnh hưởng, Ô Vân chuyển trắng, thiên kiếp tan biến.
Man Cốt bị thiên lôi đánh bất tỉnh, thiên hàng cam lộ, chữa trị thương thế của hắn, sau khi Lục Dương và Bất Hủ tiên tử rời đi, hắn mơ màng tỉnh lại, nhìn bài thi tràn ngập, rất nghi hoặc.
"Ta còn có thói quen mộng du sao?"
"Bệ hạ, đây là hội nguyên lần này của khoa khảo."
Quan chủ khảo trình Hạ Đế một bài thi sạch sẽ gọn gàng.
Hạ Đế xem xét, đúng là bài mình viết, tâm trạng tốt lên.
Quả nhiên năng lực của mình vẫn không tụt hậu.
"Sở ái khanh, ngươi thấy bài thi này thế nào?"
Quan chủ khảo chắp tay, chi tiết đáp:
"Khởi bẩm bệ hạ, thí sinh này thực lực bình thường, cố làm ra vẻ bí ẩn, lời nói như trong sương mù, không rõ ràng, hắn thành hội nguyên chỉ là do may mắn."
Răng rắc...
Hạ Đế nổi gân xanh, lặng lẽ bóp gãy bút lông, ngoài cười nhưng trong không cười mà hỏi:
"May mắn?"
"Bởi vì lần này thi hội gặp độ kiếp, dẫn đến chỉ có hắn là người hoàn thành, còn lại đều là giấy trắng, không có điểm số."
"Trong tình huống này, dù hắn viết rối tinh rối mù cũng sẽ có điểm, có thể thành hội nguyên."
Hạ Đế vẫn mỉm cười, không cho người thấy manh mối.
"Có đúng không, trẫm cũng cảm thấy bài thi này viết rất biết tròn biết méo, rất hợp ý trẫm."
"Tốt, thí sinh này là Trạng Nguyên lần này, trẫm ra một bộ đề khác, ba ngày sau cho các thí sinh còn lại thi thêm một lần."
"A? Ta thành Trạng Nguyên?"
Man Cốt biết mình thành Trạng Nguyên khi đang ở quán đồ nướng hồi ức hương vị quê nhà.
"Tiên tổ phù hộ linh như vậy sao?"
Ta tên là Dư Chuẩn, là thích khách, thiên phú là quang minh chính đại , chỉ cần quang minh chính đại tiến hành ám sát, liền đạt được 100% hiệu quả giết chết.
Ta tự giới thiệu xong, vậy ngươi chuẩn bị xong chưa?
Ta, muốn bắt đầu giết ngươi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận