Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 154: Hoàng Đậu Đậu mua sắm

Khi Lục Dương đến Đại Điện Nhiệm Vụ, đã là đêm khuya, đại điện rộng lớn chỉ còn lác đác vài người.
Theo hiểu biết của Lục Dương, các sư huynh, sư tỷ có lịch trình sinh hoạt rất đều đặn, ban ngày nỗ lực hoàn thành nhiệm vụ, diệt yêu trừ ma, gìn giữ chánh đạo, đến tối thì hoặc là ăn chơi vui vẻ, hoặc là đả tọa nghỉ ngơi.
Dĩ nhiên, ăn chơi vui vẻ đang nói ở đây không phải là ăn nhậu chơi bời theo khái niệm của thế tục, mà là vừa uống rượu ca hát, vừa đấu pháp, không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi và tu luyện.
Vì vậy, Lúc này trong Đại Điện Nhiệm Vụ không có bao người.
Lục Dương lướt qua bảng đổi đồ, chọn những hạt giống linh thụ có phẩm cấp không tồi và giá cả phải chăng.
"Cây đỗ quyên, cây lựu, cây táo..."
Lục Dương quét qua những hạt giống, đều không thấy hài lòng cho lắm, phẩm cấp và giá cả đều chấp nhận được, chỉ là không có khí chất.
"Còn phải nhìn giá cả sao? Điểm cống hiến của bổn tiên, ngươi cứ tiêu thoải mái!" Bất Hủ Tiên Tử vẫn rất hào phóng như mọi khi. Cô ấy vừa kiểm tra điểm cống hiến của mình, sau khi so sánh với bảng giá, tự tin phơi phới, cảm thấy Vấn Đạo Tông cỏn con này cũng bất quá có vậy.
Lục Dương không có thói quen ăn bám phụ nữ, hơn nữa, lợi dụng người thiểu năng thì lương tâm cũng áy náy.
Bất Hủ Tiên Tử phồng mang trợn má mà lườm Lục Dương, cô ở trong không gian tinh thần, có thể mơ hồ cảm nhận được một số suy nghĩ của Lục Dương.
Trong khoảnh khắc vừa rồi, Lục Dương đã bất kính với Tiên Nhân!
Lục Dương tiếp tục lựa chọn hạt giống: "Cây dừa, cây sầu riêng... Cây bồ đề, hạt giống cây bồ đề không tồi!"
Cây bồ đề có ý nghĩa đặc biệt trong Phật giáo, nhiều truyền thuyết đều có bóng dáng của cây bồ đề, Lục Dương cảm thấy cây bồ đề rất phù hợp với thân phận thiên tài của mình.
"Chính là ngươi, hạt giống cây bồ đề."
Lục Dương mua mười hạt giống cây bồ đề.
Khi đến lượt Bất Hủ Tiên Tử, cô ấy thấy rực rỡ đủ loại vật phẩm đổi chác, hai mắt sáng rực, thậm chí không biết nên mua cái gì cho phải.
"Mua một ít thiên tài địa bảo có thể phục hồi sức mạnh?"
Nếu như Bất Hủ Tiên Tử có thể khôi phục lại trạng thái thời Thượng Cổ, thì Lục Dương xem như là có thêm một chỗ dựa lớn, hắn dựa vào đại sư tỷ và Bất Hủ Tiên Tử, thì giới tu tiên này há chẳng phải là do Lục mỗ hắn quyết định hay sao?
Bất Hủ Tiên Tử khinh khỉnh nói: "Ngươi đang nói cái gì vậy, ta là Tiên Nhân, là Tiên Nhân đó, ngươi có hiểu không, đỉnh cao của tu sĩ. Thiên hạ nào có nhiều tài nguyên như thế đủ tư cách cho ta sử dụng?"
Ngụ ý là trong bảng đổi đồ không có thứ gì có thể khôi phục lại sức mạnh của cô ấy.
"Vậy mua hai viên Trú Nhan Đan đi?"
"Trước tiên không nói đến chuyện nhan sắc của bổn tiên vĩnh tồn, không chút tì vết, không bao giờ già đi, huống hồ bổn tiên chỉ mới mười sáu tuổi, cần gì phải Trú Nhan?"
Lục Dương thầm nghĩ Bất Hủ Tiên Tử nói thái quá lời rồi, cho dù cô có nói bản thân cô sáu tuổi, cơ thể phát triển sớm thì ta cũng tin.
Lục Dương không đưa thêm lời khuyên cho Bất Hủ Tiên Tử nữa: "Cô cứ tự chọn đi".
"Hộp mù này không tệ, chỉ hai trăm điểm cống hiến một lần, có cơ hội nhận được công pháp, pháp thuật, thiên tài địa bảo hiếm có, và hàng loạt báu vật quý giá!"
Khoé mắt Lục Dương khẽ co giật, thứ này là do ai bày ra vậy?
Hắn có lòng muốn can ngăn, nhưng thấy bộ dáng hưng phấn của Bất Hủ Tiên Tử, bèn biết rằng có lẽ là khuyên không được rồi.
"Lục Dương, cho mượn thân thể của ngươi một chút, ta mua năm mươi cái hộp mù!"
Bất Hủ Tiên Tử chỉ có linh hồn, không thể mua trực tiếp được, cần mượn tạm thân thể của Lục Dương.
Lục Dương thở dài, mặc cho tiên tử sử dụng thân thể.
Mười ngàn điểm cống hiến nói xài là xài, thậm chí không chớp mắt lấy một cái, nhóm người Lục Dương vất vả lẻn vào Ma Giáo, tất cả số điểm cống hiến được thưởng cộng lại cũng chỉ có 8500 điểm.
Bất Hủ Tiên Tử ôm năm mươi cái hộp mù, loạng choạng đi tới góc đại điện, ngồi xuống từ từ mở hộp.
Thật ra dùng tiên thức thoáng quét qua bèn biết hết bên trong có gì, chỉ là Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy như vậy sẽ mất đi cảm giác mới lạ, không bằng mở từng cái một.
"Gấu nhồi bông, chó nhồi bông, kẹo mút, chảo sắt cỡ lớn... đây là mấy thứ gì vậy, báu vật quý giá như đã nói từ trước đâu rồi?"
Bất Hủ Tiên Tử cảm thấy mình bị chơi xỏ rồi.
Lục Dương thầm nghĩ mình đã biết trước là sẽ như thế này mà.
Không biết là do Bất Hủ Tiên Tử may mắn, hay do người làm hộp mù có lương tâm, thế mà thật sự để Bất Hủ Tiên Tử mở ra được đồ tốt.
"Hoàn Hồn Đan, lúc hấp hối, hồn phách lìa khỏi thể xác, uống viên đan này có thể gọi về hồn phách, giữ lấy một mạng."
Đan dược bảo mạng, nhưng chẳng qua nó không có tác dụng gì với Lục Dương và Bất Hủ Tiên Tử.
Ngay cả khi Lục Dương hấp hối, hồn phách muốn lìa thể xác, Bất Hủ Tiên Tử cũng có thể nắm lấy cổ chân của hắn, kéo hắn trở lại.
Còn Bất Hủ Tiên Tử thì càng khỏi phải nói, hoàn toàn không có khả năng hấp hối.
"Miễn cưỡng cũng coi như có thu hoạch, cất lên đi."
Bất Hủ Tiên Tử vô thức muốn cất vào ngọc bội thân phận của Lục Dương, nhưng ngọc bội thân phận có thể phân biệt được linh hồn, nên Bất Hủ Tiên Tử không dùng được.
Bất Hủ Tiên Tử cố nhiên có thể cưỡng ép mở ra, nhưng không cần thiết, đợi khi trả lại thân thể cho Lục Dương, bảo hắn cất đi là được.
"Hủy Thi Tán, rắc bột này lên thi thể, thi thể sẽ hóa thành nước đặc, dùng nước xối một phát, thế gian bèn sẽ không còn bóng dáng của người đó".
"Chú ý: Chỉ có thể hủy diệt thi thể của cảnh giới Kim Đan trở xuống."
Khóe mắt Lục Dương khẽ co giật, không ngừng tự nhủ, Vấn Đạo Tông là danh môn chánh phái, Hủy Thi Tán là để đánh bại kẻ địch, diệt trừ ẩn họa, chỉ sử dụng trong tình huống vạn bất đắc dĩ.
"Sơn Hà Quán Tưởng Đồ, quán tưởng bức tranh này có thể mở rộng không gian tinh thần, nâng cao sức mạnh tinh thần."
"Tác giả, Lý Hồng Văn."
Lý Hồng Văn là đệ tử của Tứ Trưởng Lão, một vị nho tu thiện nghệ Hoạ Đạo, cùng khóa với đại sư tỷ và Đái Bất Phàm.
Mắt Lục Dương sáng lên, đây là món đồ tốt, sức mạnh tinh thần hiện tại của hắn đã tới mức cực hạn của giai đoạn Trúc Cơ, nâng cao thêm nữa trái lại sẽ làm tổn hại không gian tinh thần, đợi khi hắn đạt đến giai đoạn Trúc Cơ Hậu Kỳ, thì có thể nâng cao sức mạnh tinh thần thêm một bậc rồi.
Bất Hủ Tiên Tử bĩu môi, mượn dùng thân thể của Lục Dương vỗ ngực: "Quán tưởng thứ này để làm gì, hiệu suất thấp lại không tiện dụng. Đợi khi ngươi đạt đến giai đoạn Trúc Cơ Hậu Kỳ rồi, thì trực tiếp quán tưởng ta, ta đây là Tiên Tử Đồ danh xứng với thực, hiệu quả chắc chắn hơn hẳn cái Quán Tưởng Đồ không tên tuổi kia!"
"Đan dược 'Miệng Kín Như Bưng', uống viên đan này, dù bị tra tấn dã man, nếu không dùng mỹ nhân kế, thì tuyệt đối sẽ không cung khai!"
"Trận pháp tự động ghi chép, nếu bị trưởng bối phạt sao chép kinh văn công pháp, dùng trận pháp này có thể bắt chước chữ viết, giúp ngươi chép phạt!"
Lục Dương cảm thán: "Xem ra các sư huynh, sư tỷ vì để bớt việc, nên đã phát minh ra trận pháp này!"
"Không đúng!" Bất Hủ Tiên Tử phát hiện điểm bất thường, "Trận pháp tự động ghi chép này có cửa hậu, một khi sử dụng, sẽ bị các trưởng bối phát hiện!"
Lục Dương câm nín.
Khổ thân, chẳng lẽ thứ này do các trưởng lão Vấn Đạo Tông phát minh ra, để mồi chài người khác hay sao?
Hắn biết ngay mà, cái nhóm trưởng lão này thường ngày trông vô tư lự, nhưng nếu như thật sự muốn tính kế người khác, thì ai nấy cũng mưu kế đầy mình!
Mở hết hộp mù, tổng thể mà nói thì mười ngàn điểm cống hiến này xài hơi lỗ, nhưng Bất Hủ Tiên Tử không quan tâm, cô rất thích con gấu nhồi bông và chó nhồi bông lúc ban đầu, định bụng một lát mô phỏng chúng trong không gian tinh thần.
Trong không gian tinh thần, Bất Hủ Tiên Tử có thể mô phỏng bất cứ thứ gì.
"Nên mua vật thú vị gì đây nhỉ..." Bất Hủ Tiên Tử tiêu xài điểm cống hiến theo kiểu vung tay quá trán, muốn tiêu hết trong một lần.
"Chính là ngươi, ta lấy ba tấm này!" Bất Hủ Tiên Tử vỗ vào bảng, quyết định là ba tấm phiếu này, vừa hay có thể tiêu gần hết điểm cống hiến.
Lục Dương chợt sinh ra cảm giác chẳng lành, tấm phiếu gì mà đắt như thế, hắn tỉ mỉ xem ba tấm phiếu, trên đó viết:
Trải nghiệm một ngày làm Tông Chủ Vấn Đạo Tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận