Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 188: Diễn tập

Đại sư tỷ kể lại cảnh tượng cô nhìn thấy trong mật thất, khiến Bất Hủ Tiên Tử vô cùng tức giận.
"Tên khốn nạn nào dám mạo danh bổn tiên, có biết bổn tiên trong thời Thượng Cổ đánh khắp thiên hạ không địch thủ không? Ai thấy bổn tiên mà chẳng phải đi đường vòng!"
Bất Hủ Tiên Tử có tư cách để tự cao, dù sao thì tu sĩ học được Ngôn Xuất Pháp Tùy có thể nói là vô địch cùng cảnh giới, nhưng lại chết dưới tay Bất Hủ Tiên Tử.
"Bổn tiên cảm thấy trên người Giáo Chủ có khí tức quen thuộc, chẳng lẽ đó chính là khí tức đến từ cái tên mạo danh bổn tiên?"
Bất Hủ Tiên Tử càng nghĩ càng tức, nhao nhao đòi ra ngoài đối đầu với Bất Hủ Tiên Nhân, vạch trần bộ mặt thật của ông ta!
Vân Chi ngăn Bất Hủ Tiên Tử lại: "Tiền bối đừng nóng vội, cái tên tự xưng là Bất Hủ Tiên Nhân đó, có thể tự do xuất hiện trên bức tượng, bức tượng Bất Hủ Tiên Nhân trải dài khắp cả đại lục, nếu để ông ta chạy thoát, đến lúc đó thì khó lòng truy bắt."
"Vậy ý của cô là..."
"Trong cuộc trò chuyện của Giáo Chủ và Bất Hủ Tiên Nhân, có nhắc đến cuộc tuyển chọn sắp được tổ chức, bề ngoài là tuyển chọn nhân tài, thực chất là để Bất Hủ Tiên Nhân lựa chọn thể xác để đoạt xá. Chỉ cần để Lục Dương trở thành đối tượng bị đoạt xá, thì Bất Hủ Tiên Nhân sẽ tự chui đầu vào rọ, đến lúc đó thì ông ta sẽ không thể chạy thoát."
Bất Hủ Tiên Tử như sực tỉnh sau cơn mê: "Tiểu nha đầu, ngươi cũng đa mưu đó chứ!"
"Hửm?" Vân Chi nhướng mày.
Lục Dương thấy não của tiên tử chạm dây sắp chọc giận đại sư tỷ, vội vàng chạy ra ngoài.
Khi thần hồn rời xác, đại sư tỷ sẽ không truy cứu vấn đề xưng hô, nhưng bây giờ thần hồn hoàn chỉnh, thì khó lòng đoán định rồi.
Tiên tử, cô tự mà lo cầu nguyện đi.
"Cơ mà Bất Hủ Tiên Nhân này rốt cuộc là chuyện như thế nào?"
Lục Dương không ngờ thật sự có một người Bất Hủ Tiên Nhân, vậy thì vị Tiên Nhân thứ năm trong thời Thượng cổ rốt cuộc là Bất Hủ Tiên Nhân hay Bất Hủ Tiên Tử?
Xét theo mặt cảm xúc, Lục Dương nghiêng về vế sau, xét theo mả ngoài, Lục Dương nghiêng về vế trước.
"Hay là thời Thượng cổ có vị Tiên Nhân thứ sáu?"
Lục Dương mở mắt, thoát khỏi trạng thái tu luyện, cảm nhận cảnh giới hiện tại.
"Bây giờ cảnh giới của mình hẳn là Trúc Cơ Trung Kỳ Đỉnh Phong Đại Viên Mãn, chỉ cách Trúc Cơ Hậu Kỳ có nữa bước chân."
"Ngươi đứng đó nói nhảm gì thế?" Mạnh Cảnh Chu ở bên cạnh mỉa mai, cũng thoát khỏi trạng thái tu luyện.
Man Cốt lộ vẻ suy tư: "Chia cảnh giới rất chi tiết, đây cũng là một trong những nguyên nhân giúp Lục huynh mạnh như vậy sao?"
Mạnh Cảnh Chu vội ngăn Man Cốt: "Đừng suy nghĩ lung tung, Lục Dương lên cơn thần kinh, huynh đừng có mà lên cơn theo hắn."
"Ba tên các ngươi, chuẩn bị diễn tập rồi!" Ở trước cửa có người nhắc nhở ba người họ.
Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt mặt đầy ngơ ngác. Diễn tập? Diễn tập gì cơ?
Trận pháp phóng thanh được bố trí khắp nơi vang lên: "Toàn thể chú ý, Chánh Đạo sắp sửa tập kích, toàn thể chú ý, Chánh Đạo sắp sửa tập kích!"
Còn có giáo đồ ở bên ngoài la hét chói tai tô điểm bầu không khí: "Chính đạo đến rồi, chúng ta sắp xong đời rồi!"
"Nhanh chạy đi!"
"Chúng ta thà chết không hàng!"
"Sống mái với bọn Chánh Đạo!"
"Ha ha, lũ cẩu tặc Chánh Đạo, đừng tưởng bọn bây có thể bắt được ông đây!"
"Bất Hủ Tiên Nhân phù hộ!"
Ngay sau đó là tiếng chạy trốn hối hả.
Lục Dương: "... Các người nhập vai sâu thật đấy."
Lục Dương giải thích sơ việc diễn tập với Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt, lúc này hai người họ mới hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Ba người họ vội vã chạy ra khỏi phòng, vừa chạy vừa hét: "Không xong rồi, vương triều Đại Hạ hợp lực với Ngũ Đại Tiên Môn đánh tới đây rồi!"
Người phía trước trừng mắt nhìn ba người họ: "Đừng la lối lung tung, nếu người của vương triều Đại Hạ và Ngũ Đại Tiên Môn đến cùng lúc, thì phải đổi thành diễn tập tự thú!"
Có thể thấy, Bất Hủ Giáo phân loại rất chi tiết các kiểu diễn tập.
trên đường chạy trốn, Lục Dương thấy có giáo đồ thu dọn đồ đạc một cách thanh thoát, bỏ hết vào trong nhẫn trữ vật, động tác thuần thục đến nỗi khiến người ta nhói lòng.
Có người khóc lóc thảm thiết, nói sẽ quyết cùng tồn vong với Tổng Bộ.
Còn có kẻ lợi dụng lúc hỗn loạn để trộm cắp, kiếm được đầy túi.
"Này, tên oắt nhà ngươi đang làm gì thế?!" Có giáo đồ phát hiện kẻ trộm.
Tên đó còn chẳng thèm quay đầu lại, nói: "Diễn tập mà, hẳn là phải càng thật càng tốt chứ, những việc thế này cũng có thể xảy ra mà!"
"Bắt kẻ trộm!"
Bất Hủ Giáo loạn hết cả lên, hiệu quả diễn tập cực kì sống động.
Nhóm người Lục Dương cùng giáo đồ rời đi, chạy về phía một lối thoát.
Ra khỏi lối thoát, không biết đã chạy hết bao xa, đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Người đoạn hậu của lối thoát hiểm này là Kim Phó Giáo Chủ, ông ta phá hủy lối thoát, xóa đi nhân quả, khiến Chánh Đạo không thể tìm thấy họ, động tác thuần thục liền mạch, vừa nhìn liền biết là đã tập luyện thường xuyên.
Các giáo đồ vỗ tay không ngớt, cảm thấy phấn chấn cho buổi diễn tập hạ màn thành công.
Chỉ có Man Cốt có thắc mắc:
"Chúng ta phải quay lại bằng cách nào?"
Toàn thể tức thì im lặng.
Phải rồi, trước đây diễn tập không chặt đứt lối thoát, sao lần này lại chặt đứt rồi?
Lối thoát bị chặt đứt, nhân quả bị xóa, muốn quay lại đường cũ ư? Không có cửa!
Kim Phó Giáo Chủ hơi ngượng ngùng, ông ta diễn tập diễn đến hăng say quá nhập tâm vào trong đó, làm như Chánh Đạo thật sự đến tập kích vậy.
Tuy nhiên với tư cách Phó Giáo Chủ, ông nhanh chóng tìm ra cách khắc phục.
"Mọi người đừng hoảng, trong nhẫn trữ vật của ta có một chiếc thuyền bay, có thể chở được tất cả mọi người, chúng ta sẽ bay về."
Trong Tổng Bộ, cao thủ nhiều như mây, ngoại trừ số ít người như nhóm người Lục Dương, hầu hết mọi người đều biết bay.
Chẳng qua là một đám đông tu sĩ bay trên trời, rất dễ thu hút sự chú ý của vương triều Đại Hạ. Đến lúc đó Đại Hạ phái vài tên bộ khoái đến điều tra một phen, bảo dừng lại, xuất trình giấy tờ, sau đó thì thôi rồi, toàn những nhân vật nặng ký có mặt trong lệnh truy nã, thấp nhất cũng là tù chung thân.
Vậy thì thành trò cười mất.
Còn không bằng ngồi thuyền bay, ngụy trang thành tu sĩ cấp thấp thuê thuyền du lịch, tình huống này rất phổ biến, sẽ không bị kiểm tra.
Kim Phó Giáo Chủ lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một chiếc thuyền bay trông khá cũ, ông ta cố tình làm như vậy, kiểu này thì sẽ không thu hút sự chú ý của phía triều đình.
Mọi người đều là tay lỏi đời, hiểu ý định của Kim Phó Giáo Chủ, đều lên thuyền bay ngồi, đè nén cảnh giới, chỉ thể hiện ra bên ngoài cảnh giới Luyện Khí, những người có cảnh giới Trúc Cơ như nhóm người Lục Dương ngược lại trở thành tu vi cao nhất.
Kim Phó Giáo Chủ an ủi mọi người trên thuyền bay: "Thực ra không có vấn đề gì lớn, theo tốc độ của thuyền bay, đợi khi chúng ta quay lại, các thiên tài Trúc Cơ, Luyện Khí của các phân đà cũng xem như có mặt đông đủ, thời gian khá vừa vặn."
Thuyền bay chậm rãi bay trên không trung, hoàn toàn không biết nguy hiểm đã đến gần.
Cách thuyền bay không xa, ba người thần bí mặc áo choàng màu xám đang lơ lửng trong không trung.
"Chiếc thuyền này thế nào?"
"Không phải thuyền bay của thương hội Lạc Địa Kim Tiền và các thương hội lớn khác, trông khá cũ, chắc là thuê."
"Người không ít, nhưng tu vi không ra gì, chỉ có ba tên cảnh giới Trúc Cơ, vừa hay chặt chém một phen, nói không chừng có ai đó giấu đồ tốt."
"Làm một vố?"
"Đi!"
Ba người áo xám biến thành vệt sáng, nhanh chóng áp sát thuyền bay, hợp thành trận pháp, nhốt thuyền bay lại.
"Không được cử động, cướp đây!" Một người lộ vẻ hung ác, trên mặt có hai vết sẹo, vừa nhìn liền biết là kẻ liều mạng.
"Bọn ngươi chắc cũng nghe nói tiếng xấu của ba anh em họ Hồ bọn ta rồi, chỉ cần ngoan ngoãn giao ra tiền bạc, bảo đảm không giết!" Một tên khác thè ra chiếc lưỡi dài, liếm lấy con dao sắc nhọn, có phần biến thái.
"Nếu không giao ra, vậy thì đừng trách bọn ta lòng dạ độc ác!" Tên thứ ba phát ra tiếng kêu kỳ quái, như tiếng khóc của quỷ hồn, vô cùng rợn người.
"Đừng tưởng bọn ta không dám giết người, số người mà bọn ta giết còn nhiều hơn số người mà bọn ngươi từng gặp!"
Bọn chúng phóng ra khí tức đáng sợ, uy hiếp mọi người.
Ba tên này thế mà lại có tu vi Nguyên Anh Sơ Kỳ!
Thông thường, chỉ cần bọn chúng phóng ra khí tức, thì đối phương sẽ từ bỏ kháng cự, giao ra tiền tài, van xin bọn chúng tha mạng.
Còn việc có tha hay không, thì còn tùy vào tâm trạng của bọn chúng.
Sau đó ba anh em họ Hồ thấy hành khách trên thuyền không hề tỏ vẻ sợ hãi, trái lại toàn thể cùng lộ ra một nụ cười quái dị.
Hành khách trên thuyền lần lượt phóng khí tức ra ngoài: Cảnh giới Nguyên Anh, cảnh giới Hóa Thần, cảnh giới Luyện Hư...
Ba anh em họ Hồ cảm nhận được khí tức vượt ngoài nhận thức của mình, nuốt nước bọt một cách khó nhọc.
Thôi xong, hình như lật thuyền trong mương rồi.
Kim Phó Giáo Chủ đứng dậy, chậm rãi hỏi: "Nghe nói, số người mà bọn ngươi giết còn nhiều hơn số người mà bọn ta từng gặp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận