Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1622: Đến cùng ngươi là tiên nhân hay ta là tiên nhân?

Nói đùa, Mạnh Quân Tử đâu có ngốc, đối phương mạnh đến mức không còn gì để nói, hắn còn có thể cứng đầu đánh với đối phương sao?
Tiên nhân thì sao, tiên nhân là tiên cũng là người, đã là người thì sẽ biết sợ, đây là đạo lý tự nhiên.
Còn về Cảnh Chu đứa nhỏ này, lão tổ không có khả năng xin lỗi ngươi, ngươi cứ làm Kỳ Lân con đi.
Lục Dương cười hề hề kéo Mạnh Cảnh Chu từ dưới hố lên, thấy Lão Mạnh cứ dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm mình, Lục Dương cũng thấy hơi áy náy.
"Được rồi, đánh không lại thì nhận thôi, biết trước khi ngươi tìm ta thì ta đang làm gì không?"
"Ngươi có thể làm gì?" Mạnh Cảnh Chu tức giận hỏi.
Thật ra vừa rồi Mạnh Quân Tử có thể đem hình thức ban đầu của đạo quả mượn cho Mạnh Cảnh Chu dùng, nhưng vấn đề là Mạnh Cảnh Chu không biết cách dùng.
"Tạm thời tăng tốc xuất bản Nguyệt san tu tiên, nội dung chủ yếu là đưa tin việc ngươi trở thành Độ Kiếp kỳ."
Mạnh Cảnh Chu nghe vậy kích động nắm lấy tay Lục Dương, cứ như bị nhổ đinh, ngay cả chuyện vừa rồi bị nổ hai lần cũng chẳng thấy đau: "Huynh đệ tốt!"
Lục Dương đau đến nhăn nhó cả mặt, hắn đã giải Tượng Hình quyền rồi mà vẫn bị Lão Mạnh bóp đến đau nhói.
"Vừa hay ta thấy dân chúng đều rất thích đọc báo, đang lo xem có nên đổi Nguyệt san tu tiên thành Tuần báo tu tiên không đây."
Trước kia Nguyệt san tu tiên là để đưa tin các sự kiện lớn trong giới Tu Tiên, nhưng Lục Dương phát hiện dân chúng lại thích những chuyện nhỏ nhặt của tu tiên giả hơn, ví dụ như ở đâu vừa thành lập một môn phái nhỏ tam phẩm, hai tông môn nào kết minh hay kết thù, châu nào tổ chức thi đấu tu tiên có kết quả...
Những chuyện mới mẻ như thế ngày nào cũng có, đủ để làm báo tuần.
Hơn nữa thường xuyên có môn phái nhỏ liên lạc với Lục Dương, hy vọng được đăng quảng cáo chiêu mộ đệ tử của tông môn trên báo, có điều vì vấn đề trang bìa, thường không đáp ứng được yêu cầu của họ.
Quan Sơn Hải và Tư Mệnh thì ý chí chiến đấu hừng hực, ngấm ngầm so cao thấp, không hề có vẻ tiêu cực lười biếng.
"Ý này rất hay, mấy lần ta trải nghiệm hồng trần cũng chú ý đến vấn đề này, mỗi tháng chỉ một số báo thì không đủ với dân chúng."
Mạnh Cảnh Chu vì lần đột phá này, đã trải qua một lần hồng trần Hóa Phàm, nhờ vậy mới thuận lợi đột phá Luyện Hư kỳ.
Mạnh Quân Tử cắt ngang hai người, nghiêm túc nói: "Cảnh Chu, giờ ngươi đã thành công bước vào Độ Kiếp kỳ, lão tổ ta cũng nên nói cho ngươi về kiến thức liên quan đến việc ngưng tụ hình thức ban đầu của đạo quả."
"Ngưng tụ hình thức ban đầu của đạo quả, trở thành Bán Tiên, với thiên phú của ngươi thì không khó lắm đâu, dù là tiên nhân cũng có xác suất cực lớn."
Mạnh Cảnh Chu dè dặt giơ tay: "Lão tổ tông, về kiến thức ngưng tụ hình thức ban đầu của đạo quả, con có thể nghe Bất Hủ tiên tử giảng không?"
"Bất Hủ tiên tử?" Mạnh Quân Tử nhướng mày, hóa ra tiên nhân trong người Lục Dương là Bất Hủ tiên tử.
"Ta tuy không biết thân phận của nàng, nhưng ba mươi vạn năm lịch sử chưa thấy bóng dáng của nàng, chắc là Thượng Cổ tiên nhân."
"Nhưng ngươi đừng tưởng tiên nhân càng cổ xưa thì càng mạnh nhé."
"Mặc kệ nàng có thân phận gì, về đạo quả, nàng không biết nhiều bằng ta đâu."
Mạnh Quân Tử biết chiến lực của mình trong các tiên nhân không phải là mạnh nhất, ít nhất xếp trước mặt hắn còn có Vân Chi và Hôi Đậu Đậu.
Nhưng hắn dám nói lý giải của mình về đạo quả tuyệt đối là xưa nay chưa từng có.
Mạnh Cảnh Chu cảm thấy nghe Bất Hủ tiên tử giảng bài vẫn tốt hơn, nhỏ giọng bày tỏ quan điểm: "Có khi chính nàng đã sáng tạo ra khái niệm đạo quả ấy chứ."
Mạnh Quân Tử: "..."
Thân phận của đối phương hơi dọa người đấy.
Nhưng không sao, người thời nay đâu nhất thiết phải kém cổ nhân.
"Lão tổ ta có cách hiểu khác thường về đạo quả, đạo quả của người khác đều có thuộc tính lãng quên, còn lão tổ ta đã đi đường riêng, ngưng tụ ra đạo quả không có thuộc tính lãng quên, theo như ta biết, chưa ai từng ngưng tụ được loại đạo quả này."
"Có thể đạo quả của nàng cũng không có thuộc tính lãng quên." Mạnh Cảnh Chu tiếp tục nhỏ giọng nói.
Mạnh Quân Tử lặng lẽ quay người đi, nhìn về phía Bất Hủ tiên tử.
"Phiền đạo hữu giảng cho hậu bối này của ta cách ngưng tụ đạo quả."
Nói đến đây, Mạnh Quân Tử dừng lại một chút rồi nói tiếp: "Tiện thể nếu có thể, có thể cho ta nghe ké được không?"
Việc người thời nay vượt qua người xưa thế này vẫn là giao cho Vân Chi đạo hữu thì hơn, hắn không xen vào nữa.
"Tiên tử, có thể giảng cho Lão Mạnh một chút được không ạ?" Lục Dương cũng hỏi.
"Được thôi." Bất Hủ tiên tử chưa từng giấu diếm phương pháp ngưng tụ đạo quả, không thì thời kỳ Thượng Cổ cũng chẳng có nhiều Bán Tiên như vậy.
Vân Chi thấy thế, liền kéo cái ghế ra, cùng ngồi nghe Bất Hủ tiên tử giảng bài.
Nội dung Bất Hủ tiên tử giảng Lục Dương đã nghe không chỉ một lần, hiện giờ chỉ là bồi Lão Mạnh nghe lại một lượt thôi.
Mạnh Cảnh Chu nghe lý luận về đạo quả vẫn không cảm thấy có gì, dù sao Lão Lục cũng thường hay nhắc đến vài câu về kiến thức đạo quả, tỏ ra vẻ hiểu biết sâu rộng.
Nhưng Mạnh Quân Tử thì khác, lần đầu tiên hắn nghe được hóa ra đạo quả được suy diễn như thế này, lần đầu tiên biết đạo quả có thể chia thành đạo quả "lây nhiễm nhân quả" và đạo quả "cắt đứt nhân quả", trên đạo quả còn có biết hết và siêu thoát...
Mạnh Quân Tử không khỏi cảm thán, lần này đến Vấn Đạo tông không uổng, Cảnh Chu đứa nhỏ này chịu nổ hai lần cũng đáng, đây là cơ duyên lớn, quả thực là đã chỉ rõ đường đi cho hắn sau này.
Hắn liếc thấy Mạnh Cảnh Chu hơi mất tập trung thì bực mình, truyền âm nói: "Còn không mau nghe giảng, những kiến thức này có ích cho ngươi đấy!"
"Hả? Chẳng lẽ những kiến thức này lão tổ tông không biết sao?"
Mạnh Quân Tử: "..."
Không phải, rốt cuộc ai mới là tiên nhân vậy?
Tuy chỉ là một tiết học ngắn, nhưng đối với Mạnh Quân Tử mà nói lại mang ý nghĩa phi thường, không khỏi cảm thán quả là tầm nhìn của người sáng tạo đạo quả, thật không phải tầm thường, thứ hắn khổ công lĩnh hội mười vạn năm không ra, hôm nay đã được chỉ điểm tường tận.
"Bất Hủ đạo hữu, rốt cuộc con đường siêu thoát đi như thế nào?" Mạnh Quân Tử không nhịn được hỏi, hỏi xong liền hối hận.
Loại vấn đề này liên quan đến căn bản của đạo quả, hắn với Bất Hủ tiên tử mới gặp nhau, sao có thể hỏi câu hỏi căn bản như thế này chứ.
"Đương nhiên là, đi như thế nào đến đó thì đi thôi."
Dù không nhận được đáp án, Mạnh Quân Tử cũng không thất vọng, hôm nay thu hoạch đã quá ngoài sức tưởng tượng rồi, hắn nào dám mong cầu nhiều hơn.
"Bất Hủ đạo hữu, Vân Chi đạo hữu, ta xin cáo từ trước." Mạnh Quân Tử chắp tay, vừa rời khỏi Vấn Đạo tông thì không còn nén được nữa, lập tức bay về Đế Thành. Hắn phải về bế quan tu luyện cho tốt, biết đâu sẽ có thêm cảm ngộ sâu sắc về đạo quả.
Mấy ngày tiếp theo, Mạnh Cảnh Chu an tâm bế quan, Lục Dương thì bắt tay liên hệ Lão Mạnh, in báo, lên kế hoạch Tuần báo tu tiên.
Còn về việc tuyển người để thực hiện kế hoạch Tuần báo tu tiên, Lục Dương bèn thông báo nhiệm vụ này lên đại điện nhiệm vụ, tự khắc sẽ có sư đệ sư muội tiếp nhận.
"Có phải nói cảnh giới cao đúng là tốt, hồi trước mình toàn phải cúi đầu làm nhiệm vụ, đâu có đăng lên như vậy bao giờ."
Lục Dương nói xong luôn thấy câu này có gì đó sai sai.
Hình như cả thảy hắn mới làm có hai nhiệm vụ, lần đầu bắt Anh Vũ, lần hai đánh yêu hổ.
Mười ngày sau, Lục Dương nhận được một phong thư.
"Man Cốt gửi thư à?"
Lục Dương tiện tay mở thư ra, từ khi Man Cốt đỗ Trạng nguyên rồi làm Huyện lệnh thì hai người đã thường xuyên thư từ qua lại.
Chắc lần này cũng là kể chuyện nhỏ trong huyện thành thôi, Lục Dương thầm nghĩ.
"Trong thành có quỷ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận