Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 184: Bất Hủ Tiên Nhân

Giáo Chủ không ngờ Bất Hủ Tiên Nhân thật sự xuất hiện.
Trước đó ông quả thực cảm nhận được Bất Hủ Tiên Nhân đang hồi sinh, nhưng không ngờ Tiên Nhân lại xuất hiện một cách nhanh đến vậy, đây hoàn toàn là niềm vui bất ngờ.
Giáo Chủ phấn khích giới thiệu bản thân: "Chúc mừng Tiên Nhân tỉnh dậy từ dòng chảy thời gian, con tên Tạ Bỉnh Chí, là Giáo Chủ Bất Hủ Giáo. Thời đại hiện tại cách thời đại quen thuộc của người 30 vạn năm. À, có lẽ người không biết Bất Hủ Giáo, Bất Hủ Giáo của chúng ta là một trong Tứ Đại Ma Giáo, mục đích là đánh thức người từ giấc ngủ say..."
Bất Hủ Tiên Nhân im lặng lắng nghe Giáo Chủ giới thiệu một cách thao thao bất tuyệt, thấy Giáo Chủ không nói nữa, mới cười 'haha' vài tiếng, chậm rãi nói: "Con à, đừng kích động, những gì con vừa nói, ta đều đã biết."
Giáo Chủ bình tĩnh lại, nhận ra vừa rồi mình đã xấc xược, thất kính rồi: "Tiên nhân thấu suốt."
Bất Hủ Tiên Nhân lắc đầu: "Không khoa trương đến vậy, ai dám tự xưng thấu suốt vạn vật, như bọn người Ứng Thiên, Kỳ Lân còn không thể nói thấu suốt mọi thứ, huống hồ bổn tiên đã qua đời 30 vạn năm, thương hải tang điền, vật đổi sao dời, lúc trước lại có ai có thể dự đoán được việc của ngày nay?"
Trong tay của Bất Hủ Tiên Nhân tự dưng xuất hiện một giọt chất lỏng màu vàng, tiện tay bắn một phát vào tay của Giáo Chủ.
Giáo Chủ có thể cảm nhận được sức sống kinh khủng chất chứa bên trong.
"Ngươi bị đả thương bởi kình địch, không có 100 năm thời gian, khó mà phục hồi, giọt chất lỏng Bất Hủ này có thể giúp ngươi tăng tốc quá trình hồi phục."
"Đây, đây chính là Đạo Quả 'Bất Hủ' truyền thuyết sao?" Hai tay của Giáo Chủ run rẩy, đây là lần đầu ông ta cảm nhận được sức mạnh to lớn của Tiên Nhân.
Bất Hủ Tiên Nhân cười một cách hiền hậu: "Đạo Quả Tiên Nhân không dễ xuất thế, đây bất quá là một giọt sương trên Đạo Quả 'Bất Hủ' mà thôi."
Giáo Chủ lập tức sử dụng, chất lỏng màu vàng kim vừa vào miệng, liền hóa thành một luồng năng lượng kỳ lạ, tràn ngập khắp ngóc ngách trong cơ thể của ông.
Giáo Chủ có thể rõ ràng cảm nhận được tốc độ phục hồi thương thế đang tăng nhanh.
Ông nghe nói Đạo Quả Tiên Nhân là cốt lõi của mỗi một vị Tiên Nhân, không dễ gì lộ ra cho người khác thấy, Bất Hủ Tiên Nhân không hổ là Tiên Nhân từng cứu vớt Nhân Tộc, chí công vô tư, cho phép ông có vinh hạnh nhìn trộm một tí uy năng của Đạo Quả Tiên Nhân.
"Bổn tiên biết ngươi đánh thức bổn tiên vì điều gì, thiên kiêu tranh đấu, thành tiên là chủ đề bất di bất dịch từ Vạn Cổ..."
Bất Hủ Tiên Nhân chắp hai tay ra sau lưng, mắt khẽ híp lại, có chút vẩn đục, như đang hồi tưởng ký ức xa xưa, cuối cùng hóa thành một tiếng thở dài, khẽ lắc đầu, không bình luận thêm gì về quá khứ.
Ông ta lẩm bẩm: "Nhân loại lại một lần nữa cần bổn tiên cứu giúp... sao?"
Giáo Chủ vội nói: "Tiên Nhân, Đại Thế Thượng Cổ lại đến lần nữa, mọi nơi đều có tu sĩ hồi sinh, lúc đó nếu bùng nổ chiến tranh, chỉ có người ra tay, mới có thể cứu vớt Nhân Tộc!"
"Mà cũng thôi, có lẽ cứu giúp Nhân Loại là sứ mệnh của bổn tiên, vậy thì cứu giúp thêm lần nữa cũng có sá gì?"
Giáo Chủ vừa định nói gì đó, thì bị Bất Hủ Tiên Nhân giơ tay ngăn lại: "Chỉ là hiện giờ bổn tiên chỉ còn hồn phách, Đạo Quả vẫn chưa hoàn thiện, chỉ có thể tạm trú trong bức tượng, không thể che chở cho các ngươi như giai đoạn cuối Thượng Cổ. Nếu muốn phục hồi trạng thái đỉnh cao, vẫn cần một thể xác để nương tựa."
"Con có thể không?" Giáo Chủ xung phong tình nguyện.
Bất Hủ Tiên Nhân lắc đầu: "Thân thể của ngươi đã định hình, lại đi sai nhiều lối trên con đường tu luyện, khó có thể đảo ngược, cơ hội ngưng tụ Đạo Quả rất mong manh."
"Con nghe nói Vân Chi của Vấn Đạo Tông có danh hiệu người mạnh nhất Ngũ Đại Tiên Môn, thể xác của cô ta có được không?" Giáo Chủ tiếp tục đề xuất.
Bất Hủ Tiên Nhân lắc đầu: "Hừ, người mạnh nhất Ngũ Đại Tiên Môn? Theo những gì bổn tiên biết, Ngũ Đại Tiên Môn bất quá là năm tông phái có chút nền tảng ở Đại Lục Trung Ương mà thôi, chưa nói đến bốn phương Đông Tây Nam Bắc, thực lực tổng thể của Ngũ Đại Tiên Môn e rằng còn chẳng bằng triều đại cai trị Đại Lục Trung Ương, vương triều Đại Hạ."
"Trong tình huống đó, người mạnh nhất Ngũ Đại Tiên Môn lại có thể mạnh đến mức nào, có thể giúp bổn tiên thành tiên một lần nữa ư?"
Giáo Chủ vội cúi đầu nhận lỗi.
"Còn một chút thời gian trước khi cuộc tranh đấu Đại Thế thực sự bùng nổ, đủ để bổn tiên tu luyện lại đến đỉnh phong. Bổn tiên cần một thân thể mới bắt đầu tu luyện, dùng thân thể đó làm chỗ nương tựa, bổn tiên có thể trở lại cảnh giới Tiên Nhân, nếu may mắn, nói không chừng có thể áp chế đám người Ứng Thiên, Kỳ Lân... trở thành người đứng đầu Ngũ Tiên Thượng Cổ."
"Lúc đó, ngay cả khi bổn tiên ra tay che chở Nhân Tộc, thì nguy cơ tiêu vong cũng giảm đi đáng kể."
"Tiên Nhân minh giám."
"Ngươi hãy triệu tập tất cả tín đồ cảnh giới Trúc Cơ, Luyện Khí, bổn tiên sẽ tự mình lựa chọn, xem ai có tư cách để bổn tiên đoạt xá."
"Vâng."
"Tiên Nhân, con muốn hỏi người một vấn đề."
"Con hỏi đi."
"Lúc đó, rốt cuộc là ai đã luyện hóa vô số tinh tú thành đại lục?"
Trong truyền thuyết, Bất Hủ Tiên Nhân từng tận mắt chứng kiến sự kiện chấm dứt thời đại Thượng Cổ này.
Bất Hủ Tiên Nhân nhắm mắt lại, khẽ lắc đầu: "Cảnh giới của ngươi quá thấp, đây không phải là điều ngươi nên biết."
Giáo Chủ có chút ủ rũ, nhưng cũng phải thừa nhận bản thân kém quá xa nếu so với Tiên Nhân.
Trước khi rời đi, Giáo Chủ do dự một lúc, hỏi: "Có vẻ... tên của người không phải là một cái tên bình thường?"
Thực ra điều mà Giáo Chủ muốn nói là, ta thật sự không nghĩ ra cái tên nào nữa, nên mới bịa bừa ra cái tên 'Bố Yêu Liễm', cớ sao Tiên Nhân lại đặt cái tên kì quái như vậy?
Bất Hủ Tiên Nhân xụ mặt xuống, im lặng không nói.
Giáo Chủ nhận ra mình đã hỏi lỡ lời, cáo lui ra ngoài.
Giáo Chủ rời khỏi phòng mật thất, vội vàng triệu tập ba vị Phó Giáo Chủ và các vị trưởng lão, nhưng chỉ có mỗi mình Kim Phó Giáo Chủ có mặt, hỏi ra mới biết, hai vị Phó Giáo Chủ Lưu và Cao xách theo Tiên Bảo đến Vấn Đạo Tông nộp mạng rồi.
"Bọn chúng vì tranh quyền đoạt lợi mà đến cả mạng cũng chẳng cần ư?!" Giáo Chủ nghiến răng nghiến lợi, có thể đoán ra suy nghĩ của hai tên ngốc đó, chả có gì khác ngoài đến Vấn Đạo Tông gây dựng tiếng tăm để tranh đoạt vị trí Giáo Chủ.
Nhưng các ngươi đi đâu cũng được, cớ chi lại đâm đầu vào Vấn Đạo Tông?
Có mạng vào trong, bọn ngươi có toàn mạng trở ra không?
"Bây giờ đã bao lâu kể từ khi chuyến viếng thăm Vấn Đạo Tông của Ngũ Hành Tông kết thúc?"
"Mới nửa ngày thôi, vẫn chưa có hồi âm."
Giáo Chủ hít sâu một hơi: "Không cần đợi tin tức, chắc chắn đã bị Vấn Đạo Tông tóm rồi, nói không chừng Vấn Đạo Tông đã biết được vị trí Tổng Bộ của chúng ta!"
"Kế hoạch trước mắt chỉ có một."
"Đầu hàng?"
Giáo Chủ giận tím mặt: "Đầu cái rắm! Ngươi từng thấy Ma Giáo đi đầu hàng Chánh Đạo bao giờ chưa?!"
"Vậy thì chúng ta coi như làm nên lịch sử rồi?"
Giáo Chủ nén cơn thôi thúc bóp chết vị trưởng lão này, nói: "Tranh thủ thời gian di dời trận địa, đến cứ điểm dự phòng số 5!"
"Ồ."
Để ngăn chặn việc cấp cao bị tóm, tiết lộ vị trí Tổng Bộ và vị trí các cứ điểm dự phòng, Giáo Chủ chỉ cho mỗi một vị Phó Giáo Chủ biết vị trí của một cứ điểm.
Ví dụ như cứ điểm mà Lưu Phó Giáo Chủ biết là cứ điểm dự phòng số 3, còn cứ điểm mà Cao Phó Giáo Chủ biết là cứ điểm dự phòng số 4.
Chỉ trong vòng hai tháng ngắn ngủi đã phải di dời từ cứ điểm thứ hai đến cứ điểm thứ ba, tất cả đều tại Vấn Đạo Tông.
Động tác của Bất Hủ Giáo thanh thoát, rất nhanh bèn thu dọn xong đồ đạc, đi đến cứ điểm dự phòng số 5.
Giáo Chủ thò đầu vào mật thất: "Tiên Nhân, để con khiêng người đi, hay là người tự đi?"
Bất Hủ Tiên Nhân trầm mặc.
Cảm giác nay đây mai đó là chuyện thế nào ấy nhỉ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận