Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1565: Thủ đoạn bảo mệnh

Lục Dương vững tin, Bất Hủ tiên tử có thể nghĩ ra phương pháp xua hổ nuốt sói như vậy thuần túy là mèo mù gặp cá rán.
"Có lẽ có thể học theo Tam sư tỷ, dùng pháp bảo để vượt qua Luyện Hư kỳ an toàn?"
Lục Dương còn nhớ rõ Tam sư tỷ ở Yêu Vực, không cần tự mình ra tay, chỉ dựa vào pháp bảo đã đủ khiến yêu tộc hoảng loạn bỏ chạy.
"Dùng pháp bảo à, đúng là một ý kiến hay."
Bất Hủ tiên tử gật đầu đồng ý.
"Đúng không, như là luyện chế loại chiến giáp pháp bảo của Lý Hạo Nhiên sư đệ, chiến giáp tự động chiến đấu, uy lực không kém bản tôn ta tự mình ra tay."
Lục Dương hưng phấn nói.
Bất Hủ tiên tử cũng bị Lục Dương làm hưng phấn theo, tiếp lời hắn:
"Hoặc là luyện chế pháp bảo có các công năng khác nhau, như Âm Dương hồ lô để thu phát, bình ngọc tịnh để phun nước, đỉnh dược để phun lửa, quạt để ngự gió... Âm Dương Ngũ Hành pháp thuật đều có đủ, gặp phải loại địch nhân nào cũng có thể ứng phó!"
Hai người càng nói càng phấn khích, cảm thấy dùng pháp bảo là một ý kiến không tồi.
Lục Dương kích động nhìn Bất Hủ tiên tử:
"Ta không biết Luyện Khí thuật, tiên tử ngươi biết sao?"
Bất Hủ tiên tử kích động nhìn lại Lục Dương:
"Ta cũng không biết."
Hai người nhìn nhau, rất nhanh tỉnh táo lại.
Lục Dương hối hận, sớm biết phải đến vùng Cực Bắc, thì trước đó đã tìm Lý sư đệ xin vài món pháp bảo bảo mệnh tiện tay rồi.
Mộc Tuyết Thành, nơi hẻo lánh như vậy chắc khó mà tìm được Luyện Khí sư để giúp mình luyện chế.
"Tiểu Dương Tử, ngươi có thể mắng Ứng Thiên vài câu, thế là Ứng Thiên sẽ cảm ứng và tìm đến, rồi chúng ta sẽ có Luyện Khí sư."
Lục Dương đẩy cửa, thuận tay chặt một cây trong sân mang về phòng.
Dù hắn không biết Luyện Khí thuật, nhưng có thể dùng cách khác tương tự.
Lục Dương lấy ra Thanh Phong kiếm, chẻ cây thành từng thanh mộc kiếm, rồi đưa kiếm khí vào mộc kiếm.
"Xong rồi."
Hiện tại cảnh giới của hắn đang ở Hợp Thể kỳ, đưa kiếm khí cũng là cấp bậc Hợp Thể kỳ, lúc trước khi còn ở Nguyên Anh kỳ, hắn đã từng chế tạo mộc kiếm để làm Hộ Thân phù cho tỷ muội phục linh, giờ tu luyện đến Luyện Hư kỳ, chế tác mộc kiếm càng thêm thuần thục.
Lục Dương không ngừng đưa kiếm khí vào từng thanh mộc kiếm, một lượng lớn mộc kiếm Hộ Thân phù với uy lực đáng sợ được chế tác, chỉ một lúc Lục Dương đã thấy hơi phiền phức.
Hắn thi triển Chủng Thụ quyết, để phân thân cây cầm Thanh Phong kiếm gọt đầu gỗ, đưa kiếm khí, còn hắn thì có việc khác cần hoàn thành.
"Vì an toàn, ta lại thêm một đạo thủ đoạn bảo mệnh."
"Các ngươi nghe chưa, đầu đường xuất hiện treo giải thưởng mới."
Trước giờ lên lớp, các học viên võ quán tụ tập thành tốp năm tốp ba thảo luận chuyện mới xảy ra trên đường.
"À, thành chủ lại thay mới tiền thưởng sao? Treo giải thưởng giấy ở đâu, vừa hay xé mấy tờ về dán khét cửa sổ, lần trước treo giải thưởng Bất Ngữ đạo nhân, nhà chúng ta không giành được."
"Cái gì mà treo giải thưởng, không biết đọc chữ thì thôi, đây gọi là thông báo tìm người!"
Cung Xa sửa lại.
"Thông báo tìm người?"
"Đúng vậy, nói là đại thiếu gia Mạnh gia - Mạnh Cảnh Chu bị mất tích khi mộng du, Vấn Đạo tông và Mạnh gia liên danh ban bố thông báo tìm người, ai có thể đưa Mạnh Cảnh Chu an toàn đến Vấn Đạo tông sẽ được thưởng một tỷ linh thạch."
"Một tỷ linh thạch, đây là bao nhiêu tiền vậy?"
Các học viên một loạt thốt lên, nhiều linh thạch như vậy đừng nói là gặp, ngay cả nghe cũng chưa từng nghe có ai sở hữu nhiều đến thế.
Nhà Cung Xa được xem là có tiền nhất trong đám bọn họ, nhưng tổng cộng cũng không gom đủ nổi một trăm khối linh thạch.
"Được rồi, không bàn chuyện nữa, bắt đầu vào lớp."
Lục Dương vỗ tay nói, xem ra tin tức truyền đi rất nhanh.
Dán thông báo tìm người trên đường chính chính là do hắn dán, hắn quyết tâm nếu gặp nguy hiểm như số lượng kẻ địch đông hơn túi mộc kiếm, hắn sẽ ngụy trang thành dáng vẻ của Lão Mạnh, mặt nạ dịch dung của hắn thì cả những người Độ Kiếp kỳ cũng không thể nhận ra.
Mặc dù gia tộc Mạnh tại Đế Thành có tiếng tăm không mấy tốt đẹp, còn thua cả Vấn Đạo tông, nhưng ra khỏi Đế Thành đi khắp nơi hỏi thăm, ai mà không có quan hệ kinh tế với gia tộc Mạnh.
Lục Dương kiểm kê lại nhân số, phát hiện thiếu mất hai người:
"Phương Chỉ Thương và Liễu Ngọc sao đều không đến, có ai biết tình huống của bọn hắn không?"
Lục Dương đã dạy nhiều ngày như vậy, ngoài mấy ngày đầu Cung Xa trốn học ra, vẫn chưa có ai bỏ học.
Những học viên này đều không phải gia đình rất giàu có, bỏ một ngày học đều là tổn thất.
Các học viên đồng loạt lắc đầu, cũng không ai biết vì sao cả hai người đều không đến.
"Lục lão sư, có thể là trong nhà Liễu Ngọc đã xảy ra chuyện gì, ta nghe nói Phương Chỉ Thương vẫn ở nhà Liễu Ngọc."
Cung Xa nói.
Thạch Nhất cũng nói:
"Đúng vậy, ta nhớ ra rồi, Liễu Ngọc có nói qua, Phương Chỉ Thương ban đầu không muốn đến học quyền pháp, là do Liễu Ngọc kéo hắn tới học."
Các học viên ấn tượng sâu nhất về hai người này là họ luôn dính với nhau, thường bị trêu chọc là tình lữ, mỗi lần Liễu Ngọc đều đỏ mặt không nói gì, còn Phương Chỉ Thương mặt lạnh phủ nhận.
Về tiến độ học quyền pháp, Phương Chỉ Thương chỉ ở mức trung bình, còn không bằng Liễu Ngọc.
Lục Dương gật đầu, tiếp tục phát ra Lưu Ảnh cầu:
"Các ngươi xem thử đi, Cung Xa ngươi cũng để ý đến bọn hắn một chút, ta sẽ đến nhà Liễu Ngọc xem tình hình."
Lục Dương có ấn tượng rất sâu về Phương Chỉ Thương, hắn cố ý giữ ở mức trung bình, thực lực thật sự của hắn là luyện khí hậu kỳ, hoàn toàn không hợp với nhóm học viên phàm nhân, còn mang theo trên người liễm khí phù.
Nhà của Liễu Ngọc.
"Ngọc tỷ, ta xin lỗi ngươi!"
Phương Chỉ Thương ngày thường luôn giữ tư thái lạnh lùng giờ phút này tâm loạn như ma, hắn cố tìm cách để tự mình xử lý chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn kéo Liễu Ngọc vào trong chuyện của mình.
"Không sao, ta không trách ngươi, nhưng sau khi chuyện này kết thúc, ngươi nhất định phải nói cho ta biết tất cả mọi chuyện của ngươi!"
Liễu Ngọc nắm lấy mặt Phương Chỉ Thương, nghiêm túc nói.
Phương Chỉ Thương cười khổ, chuyện này kết thúc? Sau khi kết thúc, bọn hắn còn có thể sống được sao?
"Đáp ứng ta!"
Phương Chỉ Thương nhìn vào đôi mắt thu thủy của Liễu Ngọc, như đã quyết định một điều gì đó, trịnh trọng gật đầu:
"Được, ta nhất định sẽ kể hết quá khứ của ta cho ngươi!"
Phương Chỉ Thương kéo Liễu Ngọc ra phía sau lưng mình, cảnh giác với các đợt tấn công xung quanh.
"Lạc Sư, không ngờ tổ chức lại phái ngươi tới đây."
Giọng nói lạnh lẽo của Lạc Sư từ Hàn Phong truyền vào tai hai người, giọng ngả ngớn:
"Phương Sát, ngươi phản bội và chạy trốn khỏi Quỷ Sát Minh, nghĩ rằng vẫn còn đường sống sao?"
"Không ngờ ngươi sau khi phản bội và chạy trốn khỏi Quỷ Sát Minh lại sống thoải mái đến vậy, tự mình đổi tên, có hồng nhan tri kỷ, còn cùng phàm nhân học cái gì Hổ Khiếu quyền, thật sự là nực cười."
"Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, thật khó tưởng tượng cái người đã thông qua cuối cùng khảo nghiệm, giết chết bạn tốt nhất của mình - Phương Sát, lại nghèo túng đến mức này!"
"Câm miệng!"
Lạc Sư như đâm trúng nỗi đau trong lòng Phương Chỉ Thương, khiến hắn nhịn không được mà kêu to lên!
"Phương Sát, xem xét tài năng phi phàm của ngươi trong thuật ám sát, ta có thể cho ngươi một cơ hội. Chỉ cần ngươi giết cô bé bên cạnh, giết hết các học viên và lão sư của Hổ Khiếu võ quán, chứng minh ngươi vẫn là Phương Sát của ngày trước, ta có thể tha cho ngươi, cho phép ngươi tái gia nhập Quỷ Sát Minh."
"Ngươi nằm mơ!"
Phương Chỉ Thương cả giận nói, chính là Liễu Ngọc, chính là võ quán đại gia khiến hắn hiểu được tình cảm, làm sao hắn có thể xuống tay được.
"Không làm được sao, thuật ám sát mà ta đã truyền thụ cho ngươi, xem ra hôm nay chỉ có thể để ta thu hồi lại..."
Lạc Sư thở dài, rồi biến mất không còn thấy đâu, chỉ còn Bắc Phong gào thét, vô tình thổi mạnh.
Phương Chỉ Thương cảnh giác quan sát bốn phía, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc theo trán, ngay lập tức bị gió Bắc Phong thổi khô.
Mặc dù Lạc Sư là Trúc Cơ kỳ, hắn chỉ là luyện khí đại viên mãn, nhưng chỉ cần tìm đúng cơ hội, chưa chắc hắn không thể dùng thuật ám sát giết ngược lại Lạc Sư!
Lạc Sư sẽ xuất hiện từ đâu?
Nhưng mà câu nói cuối cùng của Lạc Sư có phải vẫn chưa nói hết?
Liễu Ngọc cảm nhận được tay Phương Chỉ Thương nắm lấy cổ tay mình càng lúc càng chặt, nhưng nàng không dám nói gì, sợ làm rối suy nghĩ của hắn.
Cửa gỗ kêu kẹt một tiếng, đẩy ra, Lục Dương đi vào, nhìn đôi tiểu tình lữ này.
"Các ngươi gặp chuyện gì à, tại sao không đến lớp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận