Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1631: Bị cao quý không tả nổi quan viên coi trọng

Lộ Bát Thiên cầm kiếm gỗ đào trong tay, xung quanh tung bay rất nhiều pháp bảo được sương mù dày đặc bao phủ, đều là pháp bảo chuyên dùng để đối phó cương thi.
Pháp bảo bay lượn bên người là để tiện cho việc thôi thúc, còn bị sương mù dày bao phủ là để tránh Hạn Bạt nhìn ra hắn dùng loại pháp bảo nào.
Lộ Bát Thiên trên đường bay tới đã nghĩ kỹ rất nhiều đối sách, quyết tâm phải kiềm chế Hạn Bạt ở đây, tránh để nó ra ngoài tàn sát sinh linh!
Hắn dựa theo La Bàn đến vùng nghĩa địa ngoại ô huyện Khúc Ấp, thứ hiện ra trước mặt hắn lại là một chiếc quan tài trống rỗng.
"Không ổn rồi, đến chậm một bước, để nó trốn mất!" Lộ Bát Thiên mặt mày vô cùng khó coi, Hạn Bạt thoát khỏi vòng vây, hậu họa vô tận.
Sau khi quan sát kỹ một lượt, Lộ Bát Thiên có chút không hiểu: "Nhưng Hạn Bạt xuất thế thì đất đai cằn cỗi ngàn dặm, sao nơi này ngược lại vẫn còn sinh cơ?"
Theo lý thuyết, sau khi Hạn Bạt xuất thế, nó sẽ vô ý thức phóng thích lĩnh vực, tước đoạt sinh cơ, khiến mảnh đất này biến thành tử địa.
"Hơn nữa nơi này không phải bãi tha ma sao, sao một chút âm khí cũng không có? Bị Hạn Bạt hấp thu rồi?"
. .
"Khống chế điểm lĩnh vực, thả ra một chút xíu tử khí ngươi thử xem." Mạnh Bộ khoái không chút khách khí nói.
"Đúng đúng, ta nhất định khống chế tốt." Nữ Bạt cười xòa làm lành, tử khí lĩnh vực của nàng tự động phóng ra, muốn khống chế không cho tử khí tiết ra ngoài, cần hao phí rất nhiều tinh lực.
Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu, nàng mà dám phóng thích tử khí, hai vị Độ Kiếp đại năng này chắc sẽ phóng thích dương khí và kiếm khí ngay.
"Là hướng này sao?"
"Đúng vậy, đã rất gần Trấn Sơn ấn rồi."
. .
"Trương đại nhân xin chúc mừng, sắp được thăng chức làm quận trưởng quận Trung Sơn rồi."
Trương đại nhân vừa nói chuyện vu vơ vừa thổi hơi nóng trên chén trà, hờ hững hỏi: "Muộn thế này còn tìm ta, chắc không phải chỉ để nói chuyện này thôi chứ?"
"Thật ra cũng không có gì khác, chỉ là một lần tình cờ có được một kiện bảo vật, rất mừng rỡ, muốn cùng Trương đại nhân cùng nhau giám định."
"Không biết là bảo vật gì?"
Nói rồi lấy ra một con dấu được bọc trong vải đỏ từ trong ngực, đẩy tới trước mặt Trương đại nhân.
Trương đại nhân cầm con dấu lên, đọc hai chữ lớn dưới đáy: "Trấn Sơn?"
"Con ấn này có thể khó lường à nha, nhìn cách chế tác này, những hoa văn này, chắc chắn phải dùng đến pháp rèn chín mươi chín đoạn thất truyền đã lâu mới có thể tạo ra được!"
"Chắc chắn không sai, bên trong hoa văn này còn ẩn chứa hai chữ 'Vương An', thần tượng lưu danh, chắc chắn không phải là hàng giả, đây nhất định là tác phẩm của thần tượng Vương gia!"
"Chỉ có điều gần ngàn năm nay, thần tượng Vương gia vẫn không có nhân vật lợi hại nào xuất hiện, đã suy yếu đi nhiều, pháp bảo lưu truyền lại tuy không tệ, nhưng so với tác phẩm đỉnh cao vẫn còn kém xa."
"Đại nhân thật tinh mắt, theo ta khảo chứng, con Trấn Sơn ấn này chính là tác phẩm đỉnh cao của thần tượng Vương gia."
Nghe được ba chữ Trấn Sơn ấn, Trương đại nhân càng nhìn càng thích con dấu không nỡ rời tay: "Quả nhiên là Trấn Sơn ấn có công hiệu trấn sơn, trấn tà."
Thấy phản ứng của Trương đại nhân, người kia biết việc này đã thành.
Trương đại nhân không thích linh thạch, không thích pháp bảo, chỉ hứng thú với phong thủy, có thể thấy rõ điều này từ cách bài trí trong phòng.
Nơi đây là do người của Thiên Sách tông đặc biệt bày biện, tọa bắc triêu nam lưng tựa núi đá, linh khí núi sông, lại hấp thụ tinh hoa của nhật nguyệt. Phía trước phòng thoáng đãng, tầm nhìn hướng ra cái ao nước trong viện, có ý nghĩa là tàng phong tụ khí.
Sách Chưa nói đến việc phải nhờ bao nhiêu mối quan hệ và bỏ ra bao nhiêu linh thạch để mời được người của Thiên Sách tông, chỉ nói đến cái hòn non bộ và cái ao này thôi, thoạt nhìn thì bình thường, thực tế núi đá được thỉnh từ trong núi ở Yêu Vực về, còn nước ao được lấy từ nước tan ở vùng Cực Bắc.
Hắn nghe ngóng được, người của Thiên Sách tông đã từng nói, nếu muốn bố trí phong thủy tốt nhất, tốt nhất là nên dùng một món đồ trấn sơn, trấn tà để làm bảo trấn áp.
Pháp bảo tầm thường không lọt vào mắt Trương đại nhân, đã dùng thì phải dùng thứ tốt nhất.
Tình cờ hắn tìm được trong sách cổ một ghi chép, nói về việc năm trăm năm trước có một kẻ trộm mộ ở nghĩa địa trong huyện phát hiện một gian mộ ẩn, trên quan tài có đặt một viên ấn Trấn Sơn, hắn vừa định lấy viên ấn đó thì thấy mây đen ùn ùn kéo đến, sấm sét bỗng dưng xuất hiện, đánh thẳng vào quan tài, làm kẻ trộm mộ sợ hãi bỏ chạy.
Sách Trương đại nhân cười ha hả một tiếng: "Người của Thiên Sách tông quả nhiên là thần cơ diệu toán, họ nói chắc chắn sẽ được vị quan cao quý không tả nổi kia coi trọng, từ đó không còn lo lắng chuyện làm quan nữa!"
Vốn còn nghĩ mười, hai mươi năm nữa mới thăng được lên quận trưởng, bây giờ có thể sớm được thăng quan, e là hắn đã lọt vào mắt của vị quan cao quý không tả nổi kia rồi.
"Ban đầu ta còn đang do dự sau khi ta đi thì vị trí huyện lệnh nên đề cử ngươi hay Định Hải, bây giờ nghĩ lại thì Định Hải tuy có năng lực, nhưng tính tình chất phác, không biết ứng biến, cho hắn lên chức e là hại hắn, thấy ngươi là người cơ trí, biết tùy cơ ứng biến nên mới chọn ngươi."
"Bái tạ Trương đại nhân đã có ơn tri ngộ!"
Đang lúc chuẩn bị cáo từ thì bỗng nhiên trong phòng xuất hiện ba bóng người, hai nam một nữ.
Lục Dương rút kiếm chỉ vào hai người: "Hai tay để lên bàn, không được nhúc nhích, chúng ta là bộ khoái huyện Khúc Ấp, đã theo dõi các ngươi từ lâu, việc đút lót nhận hối lộ đã bị Lưu Ảnh cầu ghi lại, các ngươi bị bắt!"
Sách Vốn nghe thấy hai người kia chỉ là hai tên bộ khoái, Trương đại nhân còn lơ đễnh, nhưng khi nghe Lục Dương nói họ có Lưu Ảnh cầu thì sắc mặt liền đại biến, đây là thứ có thể trở thành nhược điểm!
"Ngươi dám!"
Bóng của Trương đại nhân biến thành hai con Ảnh lang, hai con Ảnh lang cắn về phía bóng của hai tên bộ khoái, đây là một loại Thần Thông bóng hiếm có, rất khó phòng bị.
"Mơ tưởng làm bị thương người!"
Nữ Bạt thấy vậy lập tức chắn trước mặt hai người, một chân dẫm lên một con Ảnh lang, Trương đại nhân có mối liên kết với Ảnh lang, cảm giác như ngực bị dẫm phải, ép đến mức hắn không thở nổi.
Nữ Bạt hưng phấn quay đầu hỏi Lục Dương: "Hai vị đại nhân, ta như vậy có tính lập công không?"
"Các ngươi là ai, lại dám bắt ta!"
Mạnh Cảnh Chu liếc mắt, không nhịn được vỗ vào mặt Trương đại nhân: "Tai điếc rồi còn làm cái gì quận trưởng, chẳng phải vừa mới nói rồi sao, chúng ta là bộ khoái huyện Khúc Ấp."
"Ta nói cho các ngươi biết, ta đã được vị đại nhân cao quý không tả nổi kia coi trọng rồi, không còn lo chuyện làm quan nữa, lần này ta có thể được thăng chức quận trưởng chính là do vị đại nhân kia sắp xếp, các ngươi dám trêu vào ta, chính là đối đầu với vị đại nhân kia!"
"Cái gì loạn xạ hết cả lên."
. .
Sáng sớm, Lục Dương hai người vốn định đánh thức Man Cốt, nghe tiếng ngáy vọng ra từ trong phòng, Man Cốt đang ngủ say, đánh thức thì có hơi vô nhân đạo, nên liền đặt một tờ giấy móc ngược ở cửa phòng, còn lưu lại lời nhắn.
Một lát sau, chủ bộ cầm một tờ cáo lệnh, cũng đặt vào cửa phòng của Man Cốt.
Man Cốt dụi mắt đẩy cửa phòng ra, thấy hai tờ giấy đặt trên ghế ở cửa, vừa ngáp vừa cầm lên xem.
"Cáo lệnh nói vị trí quận trưởng đã được quyết định, là Trương Thông, Huyện lệnh Cố Nguyên huyện, hừ."
"Lời nhắn sư huynh để lại, ta xem một chút, bọn họ đêm qua bắt được một tên trộm mộ, còn gặp được người tiêu hủy tang vật nữa, chuyện có vẻ khẩn cấp, đã bắt người lại rồi, để cho ta bây giờ bổ bắt lệnh, nội dung bắt lệnh đã viết xong, chỉ còn thiếu chữ ký của ta thôi?"
Man Cốt cầm lấy tờ bắt lệnh do Lục Dương hai người để lại.
"Kỳ quái, sao cái người này cũng tên Trương Thông, hừ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận