Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 223: Món đồ đó

Mạnh Gia là gia tộc hàng đầu trong Đại Lục Trung Ương, có lịch sử mười vạn năm, có giáo dưỡng tốt, Mạnh Cảnh Chu là trưởng tử đích tôn của nhà Mạnh, ăn nói xuất chúng, tất nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ mà bất mãn với Lý Hạo Nhiên.
Mạnh Cảnh Chu nhìn Lý Hạo Nhiên, rầu rĩ nói: "Mấy thứ tráng dương lần sau có thể nói sớm hơn được không?"
Lý Hạo Nhiên 'ờ' một tiếng, như thể sực nhớ ra điều gì đó, lại nói: "Sư phụ nói với đệ thường xuyên ngâm mình trong dung nham cũng có thể tráng dương, đó là một trong những động lực giúp đệ kiên trì bám trụ, sự thật chứng minh, hiệu quả đúng là không tệ."
"Có thể bỏ qua đề tài tráng dương không?"
"Được thôi."
Đến khi đoàn người Lục Dương trở về nhà họ Lý, Lý mẫu đã sớm chuẩn bị bữa tối thịnh soạn đợi mọi người.
Dù sao đi nữa, không thể ngày nào cũng để hai vị khách như Lục Dương và Mạnh Cảnh Châu nấu cơm.
Mạnh Cảnh Chu mua một đống lớn, cơ bản chỉ cần là thứ hắn ta chưa từng thấy, hắn ta đều mua một lượt.
Có dùng được hay không thì để sau này tính, chủ yếu là chúng lạ lẫm.
Tất nhiên, với những thứ quá khiêu khích trí thông minh thì Mạnh Cảnh Chu không mua, ví dụ như thứ được gọi là linh khí thuần thiên nhiên có lịch sử bốn ngàn năm, cùng thời đại với con phượng hoàng già, chứng kiến toàn bộ quá trình phượng hoàng già tiêu vong.
Lục Dương mua một mặt dây chuyền phượng hoàng chế tác tinh xảo, buộc chung với ngọc bài thân phận, đeo bên hông.
Tần Nghiên Nghiên mua một thùng nước cốt tre, tối qua, lúc ăn đồ nướng cô uống nước cốt tre đặc sản quận Lạc Phượng, cảm thấy không tồi.
Tô Y Nhân không mua gì cả, bản thân cô là cảnh giới Hợp Thể, quận Lạc Phượng không có gì đáng để cô mua, trừ phi đó là thi thể của con phượng hoàng già.
"Mẹ, người còn có tay nghề này cơ à?" Lý Hạo Nhiên nhìn bàn tiệc đầy ắp mỹ vị, giương mắt đờ đẫn, trong ký ức của mình, mẹ nào biết làm nhiều món ngon như vậy.
Lý mẫu cười nói: "Mới học đấy, trong khoảng thời gian con không có ở nhà, dù gì cũng đang rảnh rang, chi bằng học chút thứ."
Lý phụ xen vào: "Mẹ con mới học được mua đồ ăn từ tửu lầu lâu năm về."
Lý mẫu tức giận trừng mắt nhìn Lý phụ.
Lý Hạo Nhiên trầm mặc.
Tay nghề của tửu lầu lâu năm thì khỏi phải nhiều lời, tất nhiên là cực kỳ tốt, ở kiếp trước của Lục Dương hiếm mà thấy được hàng quán trăm năm, trong Đại Lục Trung Ương lại có thể thấy ở khắp nơi.
Chỉ là trăm năm còn chưa đủ tư cách để xưng là hàng quán lâu năm, muốn được xưng là hàng quán lâu năm, ít nhất cũng phải từ năm trăm năm trở lên.
Tửu lầu lâu năm là hàng quán nghìn năm, nhân viên thay đổi hết đợt này đến đợt khác, chủ quán một ngàn năm qua vẫn chưa từng đổi, từ căn nguyên đảm bảo hương vị sẽ không thất truyền.
Thứ cổ xưa nhất của tửu lầu lâu năm không phải công thức cũng không phải đồ đạc, mà là chính chủ quán.
Gì cơ, ngươi nói hồi nhỏ ngươi ăn ở đây không phải hương vị này? Đồ ăn mà hồi nhỏ ngươi ăn chính là do ta làm đấy!
Sau khi mọi người ăn xong bữa tối, Lục Dương hỏi Tô Y Nhân về việc kết đan.
"Kết đan?" Tô Y Nhân không ngờ Lục Dương sẽ hỏi mình việc này, chẳng phải Hạo Nhiên nói hắn là đệ tử thứ tư của Tông Chủ Vấn Đạo Tông hay sao? Cớ sao không trực tiếp hỏi Tông Chủ Vấn Đạo Tông?
Cùng là cảnh giới Hợp Thể, giá trị của Tông Chủ Vấn Đạo Tông cao hơn cô nhiều lắm.
Trước mặt người ngoài, Lục Dương dù gì cũng không thể nói sư phụ mình là một người già mà mất nết, hằng ngày ra ngoài kể Bình Thư, tính hết thảy cũng chẳng dạy được hắn vài ngày.
"Sư phụ lòng mang thiên hạ, không rảnh để ý tới tại hạ."
"Ra là vậy." Tô Y Nhân gật đầu, tin lời Lục Dương nói.
Mạnh Cảnh Chu ở bên cạnh trợn mắt.
Mạnh Cảnh Chu và Lý Hạo Nhiên cũng ở trong phòng, nghe Tô Y Nhân giảng giải việc kết đan.
Hiện tại, Lý Hạo Nhiên chỉ mới trong giai đoạn Trúc Cơ Sơ Kỳ, nhưng không sao cả, kiến thức kết đan sớm muộn gì cũng dùng đến.
"Ta cho rằng, điều quan trọng nhất trong kết đan là chú ý cơ duyên, thiên phú của ta bình thường, ước mong xa vời nhất chỉ là kết ra Kim Đan Nhị Phẩm, đây đã là tình huống tốt nhất mà ta có thể tưởng tượng rồi."
"Để kết ra Kim Đan Nhị Phẩm, ta nghĩ trăm phương ngàn kế đi cảm ngộ, đi vào rừng sâu tử chiến với yêu thú, ngồi trên cự thạch mặc cho thác nước xối rửa, quan sát muôn màu muôn vẻ trong nhân gian tham ngộ khí tức hồng trần... đủ kiểu như vậy, không ngoại lệ tất thảy đều thất bại."
"Một hôm nọ, sau khi ta tu luyện xong, nằm ở bên vách núi, nhìn bầu trời đầy sao, cảm thấy bản thân vô cùng nhỏ bé."
"Cũng chính vào lúc đó, sự cảm ngộ khó diễn giải thành lời trào lên trong lòng, ta nhân cơ hội này tụ khí ngưng đan, sắc đan đầy đặn, là Kim Đan Nhất Phẩm."
"Khi ta không dóc sức theo đuổi, ngược lại có được cảm ngộ, ta từng trao đổi tâm đắc với mấy vị đồng đạo, trong đó có hai vị tình huống tương tự như ta."
Lục Dương có chút cảm ngộ, cảm tạ Tô Y Nhân.
...
Trong đêm tối, Lục Dương mở to hai mắt, lúc này vẫn chưa biết là canh mấy.
"Tỉnh rồi à? Ta vừa định gọi ngươi đấy." Bất Hủ Tiên Tử lên tiếng, không ngạc nhiên về việc Lục Dương thức giấc.
Lục Dương nhíu mày, trong giấc ngủ hắn phát giác có người lén lút xâm nhập vào nhà của Lý Hạo Nhiên.
Mục đích là gì?
"Hai người, Kim Đan Trung Kỳ." Bất Hủ Tiên Tử nói cho hắn biết về tình hình của hai người đó.
Lục Dương nghi hoặc, Lý phụ, Lý mẫu chỉ có giai đoạn Trúc Cơ, tài lực bình thường, trong nhà của Lý Hạo Nhiên có vật gì thu hút giai đoạn Kim Đan chứ?
Chẳng lẽ là Hoàng Huyết Thạch mà Mạnh Cảnh Chu đã mua?
Lục Dương cũng không lo lắng có nguy hiểm gì, cho dù Tô Y Nhân không ra tay, hắn và Mạnh Cảnh Chu đối phó hai vị khách không mời mà đến này cũng còn dư dả.
"Lục công tử, Mạnh công tử, các người tỉnh rồi à?" Giọng nói của Tô Y Nhân vang vọng trong đầu Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Lý Hạo Nhiên và Tần Nghiên Nghiên kinh nghiệm còn ít, không có tính cảnh giác như Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
"Vừa tỉnh." Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu nói, "Tô tiền bối, tình hình bây giờ thế nào?"
Tô Y Nhân lắc đầu: "Ta cũng không rõ lắm, chỉ biết người lẻn vào nhà là hai tên Kim Đan Trung Kỳ, lấm la lấm lét, không rõ mục đích của họ, trực giác nói cho ta biết sau lưng họ còn có người khác, ta muốn bắt giữ họ, lại lo ngại bứt dây động rừng."
"Việc này dễ giải quyết, Tô tiền bối người ở một bên yểm trợ là được rồi." Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu rất nhanh thì đã nghĩ ra cách.
Dưới ánh mắt tò mò của Tô Y Nhân, Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thành thạo thay trang phục dạ hành, lặng lẽ đi ra khỏi phòng.
Hai vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia hiển nhiên là đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng họ không dám dùng đến thần thức, sợ bị người khác phát giác.
Nghe nói gia đình này xuất hiện một thiên tài, là đệ tử Vấn Đạo Tông, nếu không cần thiết, không thể để cho Vấn Đạo Tông biết việc của họ.
Họ tự cho rằng động tác rất kín đáo, kỳ thực đã bị mấy người chú ý.
Họ đột nhiên cảnh giác, phát giác có nguy hiểm ập đến, dốc sức né mình, tránh được đòn tấn công của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
"Không ngờ có thể tránh được một đòn này, cũng coi như có chút bản lĩnh." Lục Dương cười gằn, dùng thần thức truyền âm.
"Các ngươi là ai! Đến nhà họ Lý làm gì!" Hai vị tu sĩ giai đoạn Kim Đan đáp lại.
"Hừ, biết rõ còn hỏi, nếu như đã có thể đụng mặt nhau ở nhà họ Lý, còn có thể là vì cái gì cơ chứ, tất nhiên là để tìm món đồ đó!" Mạnh Cảnh Chu cười với vẻ thờ ơ, như đang chê cười câu hỏi ngớ ngẩn của hai người kia, "Còn về chuyện bọn ta là ai, các ngươi nghĩ còn có ai có thể biết được chuyện này?"
Hai vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia trừng to mắt: "Các ngươi làm sao biết được!"
"Trên đời không có tường nào là kín gió, nào có bí mật gì là vĩnh hằng? Chuyện nên biết, cho dù giấu kỹ thế nào thì bọn ta cũng sẽ biết." Lục Dương cười nói, "Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ có các ngươi mới quan tâm tới món đồ kia?"
"Chết tiệt, sao Mạc Gia lại biết chuyện Hoàng Huyết Thạch!" Hai vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan kia rất nhanh đã phán đoán ra thân phận của Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu.
Nhất định là nhà họ Mạc đối địch với bọn họ!
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thoáng nhìn nhau, quả nhiên là bắt nguồn từ khối Hoàng Huyết Thạch được họ mua về.
Hai vị tu sĩ cảnh giới Kim Đan biết sự việc bại lộ, sau khi giao thủ qua loa, cũng không ham chiến, thừa cơ bỏ chạy.
Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu dốc hết sức truy đuổi, không đuổi kịp bước chân của hai tên cảnh giới Kim Đan này, có chút điên tiết.
Hai tên cảnh giới Kim Đan thấy đã cắt đuôi được Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu, vội vàng quay về báo cáo tình huống.
"Tô tiền bối, chúng ta theo sau bọn chúng thì sẽ biết kẻ giật dây là ai." Lục Dương nói xong, tăng nhanh bước chân, lén lút theo sau hai tên cảnh giới Kim Đan đó.
Vẻ mặt Tô Y Nhân có chút kỳ quái, hai người các ngươi sao lại thành thạo những việc như vậy đến thế?
Bạn cần đăng nhập để bình luận