Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1751: Bắc Cực tinh

"Nhà ngươi?"
Lục Dương nghe vậy lập tức ngồi không yên.
Bất Hủ tiên tử nhà là địa phương nào chứ, là Bắc Cực tinh thời Thượng Cổ, đồng thời cũng là nơi duy nhất nàng nắm quyền quản lý các vì sao.
Vào thời khắc Thượng cổ tứ tiên cùng thế lực hắc ám phía sau màn giao chiến, Thanh Hà vì bảo hộ đồ vật của Bất Hủ tiên tử, thừa cơ đem Bắc Cực tinh ném ra ngoài, chỉ là khi đó quá hỗn loạn, đến cả Thanh Hà cũng không thể biết chính xác Bắc Cực tinh cuối cùng trôi dạt về đâu.
Mà lại thời gian đã trôi qua bốn mươi vạn năm, coi như nhớ kỹ vị trí ban đầu, cũng không thể tìm thấy Bắc Cực tinh nữa.
Lần này thăm dò vũ trụ, cũng có ý định tìm kiếm Bắc Cực tinh, chỉ là vì không có manh mối gì, nên chỉ có thể tùy duyên tìm kiếm mà thôi.
"Bản tiên dùng tiên thức nhìn một chút."
Thật ra, khi Bất Hủ tiên tử vừa đến Côn Luân sơn đã cảm thấy nơi này quen mắt, muốn dùng tiên thức quét qua một lượt.
Chỉ là nàng thấy Tiểu Dương tử và Bạch Sương trò chuyện rất vui vẻ, nếu mình xác định nơi này chính là Bắc Cực tinh, chắc chắn không nhịn được mà nói ra chuyện này với Tiểu Dương tử, sẽ phá hỏng bầu không khí vui vẻ đó mất.
Nàng bèn phóng thần thức bao phủ Côn Luân sơn, xác định suy nghĩ trong lòng, vui vẻ cười nói.
"Nơi này chính là Bắc Cực tinh!"
"Thật đúng là?!"
Lục Dương không hiểu, "Tiên tử vậy sao lúc vừa mới đến Lam Tinh người không nhận ra?"
Đến Lam Tinh cũng gần hai tháng, tiên tử cũng không thể lâu đến mức ngay cả Liên Gia cũng không nhận ra chứ.
"Hình dạng địa thế nơi này bây giờ khác hoàn toàn so với lúc đó, trước kia Bắc Cực tinh chỉ là một đại lục thôi."
Bất Hủ tiên tử khoa tay múa chân hình dáng bất quy tắc, hình dáng đại lục Bắc Cực tinh khi xưa.
Lục Dương hiểu ra, khi Thanh Hà ném Bắc Cực tinh ra, chỉ có thể bảo đảm toàn bộ Bắc Cực tinh không bị lực đạo xé nát, còn đại lục phía trên thì nàng không còn thời gian quản nữa.
Trong quá trình bay lượn với tốc độ cao, đại lục Bắc Cực tinh bị giải thể, địa thế thay đổi, trách sao Bất Hủ tiên tử không nhận ra.
Bạch Sương và Hạ Hà nghe hai người nói chuyện không hiểu gì, không phải Bất Hủ tiền bối là người Thượng Cổ sao, sao nơi này lại thành nhà của nàng?
Lục Dương đơn giản giải thích lý do một phen, hai người mới bừng tỉnh ngộ, lập tức cũng cảm thấy hứng thú, "Bất Hủ tiền bối nhà ở đâu vậy?"
"Đi thôi, theo bản tiên đi!"
Bất Hủ tiên tử vung tay lên, rất có phong phạm đại tỷ, khí thế kia mà đi trên đường, chắc chắn có người chủ động nộp phí bảo kê.
Bốn người vượt qua bảy tám ngọn núi, đi vào nơi sâu nhất của Côn Luân sơn, thế núi Côn Luân sơn hùng vĩ cao lớn, ít dấu chân người, nơi bốn người đến lại càng chưa từng có ai đặt chân tới.
"Ở bên trong này sao?"
Hạ Hà và Bạch Sương nhìn xung quanh, tuyết trắng mênh mông, đá lởm chởm khắp nơi trên đất, không một ngọn cỏ, lại vô cùng lạnh lẽo, nếu không có Lục Dương bảo vệ, Hạ Hà đã sớm mất nhiệt mà đông cứng thành tượng băng rồi, nhìn thế nào nơi này cũng không giống chỗ có thể ở được.
"Ở phía dưới."
Lục Dương và Bất Hủ tiên tử trăm miệng một lời chỉ xuống dưới chân.
Côn Luân sơn bây giờ khác rất nhiều so với thời Thượng Cổ, sau khi trải qua đại lục bị xé rách, địa thế thay đổi, chủ thể Côn Luân sơn bị chôn vùi dưới lòng đất sâu cùng với nhà của Bất Hủ tiên tử cũng bị chôn bên trong.
Bất Hủ tiên tử hai tay bấm niệm pháp quyết, thi triển vô thượng tiên thuật, từng đạo phù văn thượng cổ chui vào lòng đất.
Không bao lâu, toàn bộ Côn Luân sơn bắt đầu rung chuyển kịch liệt, đại địa nứt ra.
Lúc này mặt đất đã không an toàn, Lục Dương dứt khoát mang theo Hạ Hà bay lên trời, Bất Hủ tiên tử và Bạch Sương chủ động đuổi theo.
Bay trên trời cao, Hạ Hà cuối cùng thấy rõ sự thay đổi của thế núi, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
Ngọn núi giống như sống lại, phá đất mà lên, sinh trưởng với tốc độ cao, xông qua tầng mây, cao không biết bao nhiêu vạn trượng, lớn đến không thể tưởng tượng nổi, trong khoảnh khắc ngọn núi cao nhất Lam Tinh đổi chỗ, lại còn cao hơn ngọn núi cao thứ hai không biết bao nhiêu lần.
Giờ phút này cục hàng không hỗn loạn tột độ, đám lão giáo sư tay run rẩy đến mức kính lão cũng cầm không vững, ngã xuống đất.
Trên màn hình lớn của cục hàng không là hình ảnh Lam Tinh từ vũ trụ, sự biến đổi của Côn Luân sơn nhìn từ vũ trụ xa xôi cũng vô cùng kịch liệt, hoàn toàn lật đổ nhận thức của bọn họ.
Một chuyên gia tư cách lâu năm nhất thấp giọng thì thào, nói ra tiếng lòng của tất cả mọi người:
"Thế giới này làm sao vậy?"
Bốn người Lục Dương đáp xuống chân núi Côn Lôn trước một cửa đá, nơi này mới nhìn ra dấu vết có người sinh sống.
"Hắc hắc, đây là nhà của bản tiên đó!"
Bất Hủ tiên tử đứng trước cửa đá, dương dương đắc ý, bảo Lục Dương chụp ảnh cho nàng, việc này phải được ghi lại thật kỹ.
Vốn định đến để cùng Tiểu Dương Tử về nhà, không ngờ Tiểu Dương Tử lại ở ngay tại Bắc Cực tinh. Răng rắc.
Máy ảnh "Hát Đê" chụp lại khoảnh khắc bốn người chụp ảnh chung trước động phủ.
Bất Hủ tiên tử hưng phấn đập vai Lục Dương:
"Bản tiên đã nói hai ta có duyên phận không cạn mà, hóa ra quê của hai ta ở cùng một chỗ."
Lục Dương trầm mặc.
Đời này hắn chưa từng nghĩ tới mình lại có thể cùng Bất Hủ tiên tử trở thành đồng hương, vẫn là đồng hương cách nhau bốn mươi vạn năm.
Lục Dương hít sâu hai hơi, mở cửa lớn ra, một luồng linh khí nồng nặc ập vào mặt, cứ như biển linh khí vậy.
Vốn linh khí vô hình vô sắc, không thể chạm vào không thể nhận ra, nhưng linh khí trong động phủ quá nồng đậm, tạo thành thực thể, Hạ Hà suýt chút nữa bị cuốn đi bởi luồng "hải dương" linh khí này.
Lục Dương đưa tay bố trí một tầng hộ thuẫn cho Hạ Hà, phàm nhân không thể chịu nổi sự trùng kích của linh khí nồng nặc như vậy.
Ngược lại là Bạch Sương, sau khi tiếp xúc với linh khí thì vô cùng hưng phấn, nàng vốn là tiên thiên sinh linh, sinh ra đã mạnh mẽ, cần nhất là linh khí, trải qua lần trùng kích này, sức mạnh nàng nắm giữ tăng lên gấp mấy trăm lần chứ chẳng ít, đây vẫn là kết quả của việc không có công pháp dẫn dắt.
Lục Dương đoán rằng cực phẩm linh thạch trong động phủ vỡ vụn, bị cửa đá phong ấn, tất cả đều dồn trong động phủ, giờ vừa mở ra, giống như vỡ đê mà xông ra ngoài.
"Bạch Loan chi xe, bay lượn thượng thanh, Yến Cảnh Thường Dương, hồi trở lại thật giảm xuống, vào triệu thân trúng..."
Lão thiên sư Chính Nhất phái râu tóc bạc phơ đang tham thiền ngộ đạo, ngày giờ của hắn không còn nhiều, thậm chí có thể cảm nhận được từng chút một tuổi thọ đang trôi qua, nhưng biểu hiện của hắn lại vô cùng bình tĩnh.
Từ nhỏ hắn đã bái nhập Chính Nhất phái, thể hiện ra thiên phú phi phàm, rất nhanh đã được đặc biệt trở thành chân truyền của thiên sư, có được tư cách hấp thụ linh khí, dẫn khí vào cơ thể, trở thành Luyện Khí sĩ.
Chỉ tiếc hắn không thể tiến thêm một bước, nguyên nhân rất đơn giản, Chính Nhất phái không có đủ linh khí để cung cấp cho hắn tu hành, hắn chỉ có thể dừng bước trước luyện khí tầng ba.
Nguồn vốn của Chính Nhất phái coi như phong phú, có mấy chục miếng linh thạch phẩm chất khác nhau, nhưng trải qua hai ngàn năm, linh thạch đã sớm chẳng còn bao nhiêu, và viên linh thạch cuối cùng đã được Lão thiên sư dùng khi dẫn khí vào cơ thể.
Vì vậy, Lão thiên sư dù có thiên phú, có phương pháp tu hành, lại không có linh khí tương trợ, không thể đột phá đại nạn về tuổi thọ, đành phải tĩnh chờ cái chết đến gần.
Lão thiên sư cũng không cảm thấy tiếc nuối, thuở thanh niên ông chứng kiến sự thịnh thế của Lam Tinh, trung niên vượt qua mối nguy tang thi, lúc tuổi già giúp Lam Tinh tái thiết, trải nghiệm phong phú, chết cũng không hối tiếc.
Điều duy nhất ông tiếc nuối là tu vi quá thấp, không giúp ích được nhiều cho cục diện mạt thế, luyện khí tầng ba thậm chí không thể chống đỡ đạn, chỉ tính là một người bình thường có tố chất tốt, chỉ có thể tận sức mọn cứu người.
Bỗng nhiên thân thể ông lắc lư, đột nhiên mở mắt, ngay vừa rồi, ông cảm nhận được một luồng khí tức mát lạnh xuyên qua lồng ngực.
"Là linh khí?!"
Sao có thể, ông đã bao nhiêu năm không cảm thụ được nhịp điệu linh động của linh khí.
Ngay sau đó, từng luồng linh khí liên tục kéo đến, xoa dịu thân thể ông.
Lão thiên sư vững tin, không kiềm được mà rơi lệ kích động, đây chính là linh khí!
"Thời mạt pháp kết thúc rồi sao?"
Cùng lúc đó, những giáo phái, chùa miếu lừng lẫy danh tiếng đều cảm nhận được linh khí cọ rửa.
Vào thời Thượng Cổ, những người ở Bắc Cực tinh nhìn thấy Tiên Chiến bùng nổ, đều thu dọn đồ đạc rời khỏi Bắc Cực tinh, vội vàng mà để lại một ít linh thạch và phương pháp tu hành, trở thành nền tảng của giáo phái hậu thế, nhưng linh thạch truyền đến nay đã sớm dùng hết.
Giờ đây, theo động phủ của Bất Hủ tiên tử mở ra, linh khí phun trào, tưới tắm Lam Tinh, khiến các giáo phái trọng sinh, Lam Tinh cũng bước vào một thời đại hoàn toàn mới... thời đại linh khí khôi phục...
Bạn cần đăng nhập để bình luận