Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 65: Giám khảo

Lục Dương cầm chiếc nhẫn trữ vật của Tần Nguyên Hạo, hắn nuối tiếc mà lắc đầu sau vài lần thử.
"Đáng tiếc, chiếc nhẫn này chỉ có thể được mở bởi chính Tần Nguyên Hạo, chúng ta giữ nó cũng chẳng có tác dụng gì, cưỡng chế mở ra chỉ làm cho không gian bên trong nhẫn trữ vật bị lạc trôi, khó lòng tìm lại."
"Đi đến nhà của gã ta xem sao, nói không chừng sẽ tìm được thứ gì đó ." Lục Dương gọi theo hai người họ rời đi.
Con ma trành đã lừa Tần Nguyên Hạo đến đây, theo ở phía sau, Man Cốt cảm thấy ma trành làm không tồi, quyết định thưởng cho nó hai xiên thịt cừu - theo lý thuyết mà nói, chỉ cần nướng cháy xiên thịt cừu, thì ma trành có thể ăn được.
Còn thứ mà ma trành ăn được là xiên thịt cừu đã nướng chín hay là xiên thịt cừu bị nướng cháy, thì phải chứng minh thông qua thực tiễn.
Nhà của Tần Nguyên Hạo không bày biện gì nhiều, gã ta một mình sống ở đây, trông khá trống trải, không có mấy sức sống.
Ba người họ đi đến phòng luyện công, nơi đây ngoài một bức tượng bằng ngọc, thì chỉ có hai hàng kệ sách, trên đó đặt đầy ắp sách, trong đó có không ít bí kíp công pháp.
Nét mặt của bức tượng mơ hồ, mặc trường bào, không thể phân biệt được là nam hay nữ.
"Đây hẳn là tín ngưỡng của Bất Hủ Giáo, Bất Hủ Tiên Nhân." Mạnh Cảnh Chu dạo quanh bức tượng hai vòng, chất liệu của bức tượng này tốt hơn rất nhiều so với bức tượng thông thường, nhưng hình tượng thì kém rất xa.
Bức tượng nào mà không chú trọng việc sinh động như thật?
"Tỵ Thủy Quyết, Trận Pháp Nhập Môn, Kiếm Chiêu Phá Chiêu... đều là những công pháp thường thấy, trong tầng một Tàng Kinh Các của chúng ta cũng có thể tìm được." Tay của Lục Dương lướt qua gáy sách, hắn rất thích cảm giác của việc lướt tay trên bề mặt gập ghềnh của gáy sách.
"Phương pháp thường thấy để lấy lòng thượng cấp, Nhân Tâm, Âm mưu quỷ kế, cái mớ hỗn độn gì đây."
Lục Dương tiện tay lấy một quyển sách, chính là Phương pháp thường thấy để lấy lòng thượng cấp, quyển sách này đến cả bìa sách cũng công vênh , có thể thấy được Tần Nguyên Hạo đã đọc rất nhiều lần.
"Phương pháp thứ nhất, trở thành người nhà của thượng cấp. Tùy theo độ tuổi và năng lực của bạn, có thể xác định mục tiêu là thượng cấp hoặc con cái của thượng cấp."
Tần Nguyên Hạo chú thích ở bên cạnh: "Đà chủ chưa bao giờ tháo bỏ mặt nạ, danh tính không rõ, giới tính không rõ, không thể tiếp cận, không thể thành hôn."
"Phương pháp thứ hai, hiến vật quý. Những bảo vật phô trương sẽ khiến người tặng cũng trở nên phô trương, không làm người ta thích, khuyến nghị tặng món quà tinh tế và đắt đỏ cho thượng cấp."
Tần Nguyên Hạo chú thích bên cạnh: "Dùng một khoản vay mua một chiếc ghế bằng ngọc tặng cho đà chủ, hy vọng sẽ có hiệu quả."
"Phương pháp thứ ba, nuôi dưỡng sở thích. Chú ý quan tâm đến sở thích của thượng cấp, nuôi dưỡng sở thích giống với thượng cấp."
Tần Nguyên Hạo chú thích bên cạnh: "Sở thích của đà chủ là câu cá, mình đi câu cá cùng với đà chủ ở ven sông, mình câu được nhiều cá hơn đà chủ, hy vọng đà chủ đừng ghen ghét thiên phú của mình."
"Phương pháp thứ tư..."
"Phương pháp thứ năm..."
Tần Nguyên Hạo rất chăm chỉ trong việc lấy lòng đà chủ, nhưng kết quả chẳng mấy đáng kể.
"Xem ra trong Ma Giáo cũng chả dễ sống mà." Lục Dương có chút buồn cười mà cảm thán.
Tuy nhiên, cũng chính nhờ chú thích của Tần Nguyên Hạo, mà Lục Dương đã có một cái nhìn khái quát về đà chủ và các chấp sự.
"Trong nội bộ của phân đà Diên Giang, từ thấp đến cao, tuân theo thứ tự là tín đồ thông thường, chấp sự, đà chủ. Tín đồ thông thường chiếm số lượng đông đảo, từ giai đoạn Luyện Khí đến Trúc Cơ đều có, tín đồ thông thường rất khó để tiếp xúc tới chuyện cơ mật của Bất Hủ Giáo."
"Giai đoạn Trúc Cơ chỉ có vượt qua khảo hạch, mới có thể trở thành chấp sự, trong cả phân đà Diên Giang có mười hai người chấp sự, hiện giờ Tần Nguyên Hạo đã chết, còn lại mười một người."
"Không rõ danh tính của đà chủ, tu vi trong giai đoạn Kim Đan, chưa biết tu vi cụ thể, thích câu cá."
Ngoài ra, ba người họ còn tìm thấy một số linh thạch nằm rải rác, và vài quyển sách vừa nhìn thôi đã thấy không giống pháp thuật cho bậc Chánh Đạo học, chẳng hạn như gì mà thuật Thôi Miên, hay Phòng Trung Thuật gì đó, chẳng đáng nhắc đến.
"Đi thôi, Cũng là lúc chuẩn bị cho cuộc khảo nghiệm của Ma Giáo vào chín ngày sau rồi".
Ở biên giới quận Diên Giang, vô số tu sĩ trầm lặng ít nói luồn lách trong rừng sâu rậm rạp, những vệt sáng loang lổ rọi lên gương mặt vô cảm của họ, làm cho bầu không khí có chút âm u.
Mỗi tu sĩ đều cách nhau rất xa, đề phòng lẫn nhau, âm thầm thủ thế chờ thời, một khi xác định đối phương lơ là, bèn muốn đánh lén, mưu cầu giảm thiểu đối thủ cạnh tranh.
Bọn họ đều biết được địa điểm của cuộc khảo nghiệm thông qua đủ loại nguồn tin, họ là những người trong Ma Đạo tranh thủ đến phân đà Diên Giang trước thời hạn .
Dưới sự đả kích của Chánh Đạo, không gian sinh tồn của họ không ngừng bị thu hẹp, để có được nhiều tài nguyên hơn, thì nhất định phải nương nhờ vào tổ chức lớn, phân đà Diên Giang bèn trở thành mục tiêu hàng đầu của họ.
Trước đây, đều là chấp sự tiến cử mới có thể gia nhập Ma Giáo, điều này đòi hỏi phải hối lộ chấp sự.
Lần này thì khác, người nào cũng có cơ hội, đây là thời cơ có một không hai để gia nhập Ma Giáo trong ba mươi năm qua.
Một canh giờ trước khi cuộc khảo nghiệm bắt đầu, những người tán tu trong Ma Đạo đã đến gần như đông đủ.
"Mau xem, đó có phải là Trì Tự Long, người đã tàn sát cả nhà người ta trong một đêm, ngay cả một con chuột cũng không tha, rồi ung dung rời đi dưới ánh nhìn chòng chọc của mọi người!"
Một người đàn ông cường tráng cầm một khúc xương đùi của một con yêu thú không biết tên, trông giống như một người hoang dã, da màu đồng cổ, cơ bắp căng phồng, hai cánh tay chi chít sẹo, nhếch mép phô ra hai chiếc răng giống như răng chó sói.
Trì Tự Long có tiếng tăm cực lớn trong số những người tán tu trong Ma Đạo, cách hành sự của gã ta hung hăng càn quấy, ngang ngược ngông cuồng, trải qua nhiều Sát Kiếp mà không chết, thậm chí còn có trải nghiệm thăng cấp trong lúc chiến đấu, có thể nói là càng đánh càng hăng, trăm trận không chết!
"Trì Tự Long, không ngờ rằng ngươi cũng đến đây rồi." Có người bạch diện thư sinh đang phe phẩy chiếc quạt giấy, trêu chọc Trì Tự Long.
- Giải thích, "bạch diện thư sinh" là chỉ người chỉ biết đọc sách, kiến thức nông cạn, thiếu lịch duyệt, phiếm chỉ người đi học. Hết giải thích.
Trì Tự Long lạnh lùng ‘hừ’ một tiếng: "Ha, Thẩm Tiến Nghĩa, một ông giáo như ngươi, không đi học đường dạy học mà lại đến đây làm gì, ở đây chả có ai cần ngươi dạy!"
"Gì cơ, y chính là Thẩm Tiến Nghĩa, kẻ chỉ mở học đường để dạy người ta cách giết người?!" Có người nghe thấy Trì Tự Long gọi bạch diện thư sinh là Thẩm Tiến Nghĩa, khẽ hô một tiếng, giữ khoảng cách xa hơn.
Thẩm Tiến Nghĩa thực sự là một ông giáo, nhưng thứ gã dạy không phải là kinh, sử, tử, tập của nhà nho, mà là phương pháp để giết người một cách hiệu quả cao và kín đáo.
Gã không biết đã đào tạo bao nhiêu sát thủ, trong số những người tán tu của Ma Đạo, gã ta cũng là một tên máu mặt, khiến người ta phải biến sắc mỗi khi nhắc đến.
Đừng thấy dáng vẻ cười tít mắt, ốm yếu của Thẩm Tiến Nghĩa, thật sự chọc giận gã, thì chết cũng không biết chết như thế nào!
"Sát thủ? Bất quá là một lũ nhát gan không dám lộ mặt mà thôi." Một tên đao khách cõng trên lưng thanh đại đao cao bằng cả người nhếch lên nét cười nhạt ác nghiệt, không coi sát thủ Thẩm Tiến Nghĩa ra gì.
Thẩm Tiến Nghĩa vừa muốn phản bác, nhưng khi nhìn thấy bộ mặt thật của đao khách, gã kịch liệt mà nuốt lại lời nói, từ kẽ răng hé ra vài từ: "Nhất Trượng Hồng!"
"Gọi ông nội ngươi làm gì?" Nhất Trượng Hồng đối mặt với ánh mắt có thể giết người kia của Thẩm Tiến Nghĩa, y chẳng thèm đếm xỉa, còn nhổ một miếng đờm.
Một người tán tu trong Ma Đạo trừng to mắt, những người đến đây lần này đều là những nhân vật lớn có tiếng tăm lừng lẫy: Không ngờ là Nhất Trượng Hồng, người mà trong vòng một trượng ắt hẳn thấy máu, nghe đồn y vô địch trong cận chiến, thậm chí ngay cả cao thủ nửa bước Kim Đan cũng không muốn tùy tiện đụng đến y!"
Ngoài ba người này, còn có không ít ác nhân có máu mặt đến đây, họ đều có tên trên bảng của quan phủ, có lượng tiền truy nã kếch xù, nhưng không ai dám đụng vào họ, sợ bị lật thuyền trong mương.
Mấy tên ác nhân này tụ tập lại một chỗ, những người khác tự thấy tu vi không đủ, đứng ra xa xa, ngay cả dũng khi để nói chuyện lớn tiếng cũng không có.
Đột nhiên, sự xuất hiện của ba người mới đã thu hút sự chú ý của mọi người, một người vác kiếm đi ở giữa, bên trái có vẻ như là một tu sĩ nhà Nho, tay cầm quyển Lời Thánh Nhân, bên phải có một người mang nét cười xán lạn trên mặt, giống như một tên điên.
Ba người họ trầm mặc, nhìn thẳng về phía trước, không coi ai ra gì, hoàn toàn không để mắt đến những tán tu trong Ma Đạo này, trường khí mạnh mẽ đến cực điểm.
"Đó là ai? Ngươi có biết không?"
"Ta quả thật không biết, nhưng trông có vẻ là lai lịch không nhỏ."
Ba người họ đi thẳng qua đám đông, đến phía trước nhất của đám người, sau cùng lẩm bẩm những lời như ‘Bất Hủ Tiên Nhân’ gì đó, mở ra vách đá, giả vờ lấy ra bàn ghế từ phía khác của vách đá, nhưng thực chất là lấy ra từ ngọc bội.
Nhóm người Trì Tự Long suy ngẫm: "Có thể mở ra vách đá, có vẻ như là người trong Ma Giáo."
Sau khi ngồi vào chỗ, người vác kiếm ho nhẹ hai tiếng, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người.
Chỉ nghe hắn to giọng nói: "Ta là Lục Dương, hai vị này là Mạnh Cảnh Chu và Man Cốt. Ba người bọn ta là giám khảo của cuộc tuyển chọn lần này. Bây giờ cuộc tuyển chọn tín đồ của Bất Hủ Giáo bắt đầu, xếp ngay hàng, mỗi người các ngươi nói đôi chút về thông tin cá nhân của mình."
Bạn cần đăng nhập để bình luận