Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 119: Để ta cho ngươi thấy tầm nhìn của tiên nhân !

Suy tính của Bất Hủ Tiên Tử rất hay, Lục Dương được đại sư tỷ đích thân dạy dỗ, tố chất của bản thân hắn đã là một thiên kiêu vô song ở trong thời Thượng Cổ, vượt cấp chiến đấu không phải là chuyện khó khăn, cô vừa hay có thể nhân cơ hội này để tỏa sáng trên lôi đài.
Cô phát hiện Lục Dương quả thật có thể vượt cấp chiến đấu trong thời Thượng Cổ, nhưng điều này không có nghĩa là hắn có thể vượt cấp chiến đấu trong Vấn Đạo Tông.
Điều mà Bất Hủ Tiên Tử không biết đó là, Vấn Đạo Tông với tư cách là một trong Ngũ Đại Tiên Môn, so với pháp thuật tinh xảo tuyệt luân, thì sự sáng tạo độc đáo không ai sánh bằng mới là thương hiệu của họ.
Vấn Đạo Tông đứng sừng sững trong suốt mười hai vạn năm dài đằng đẵng, không chỉ nhờ vào mỗi khí vận, phần nhiều vẫn là dựa vào thực lực.
Đến thời kỳ của Vấn Đạo Tông Cửu Tử, mỗi người họ đều có thủ đoạn của riêng mình, làm cho thực lực của Vấn Đạo Tông lại được nâng cao thêm một phần.
Chẳng hạn, như Thất Trưởng Lão, người chấp chưởng đỉnh Đan Đỉnh, với kinh nghiệm Trúc Cơ một trăm lần trong thời trẻ của mình, đã đặt nền móng vững chắc cho các đệ tử Vấn Đạo Tông sau này, Lục Dương cũng hưởng lợi từ điều đó.
Khi Thất Trưởng Lão Trúc Cơ đạt đến đại viên mãn, ông ấy đã đưa ra quan điểm rằng chẳng hề có quy định nào trong thế gian này nói một người chỉ có thể có một viên Kim Đan, hà cớ chi mà không thể có Song Kim Đan, hay Tam Kim Đan?
Ông ấy bắt đầu suy diễn về dáng dấp của Song Kim Đan và Tam Kim Đan, Song Kim Đan thì còn dễ, hai viên Kim Đan thu hút lẫn nhau, xoay vòng bên nhau, còn có thể nghiệm ra quy luật, nhưng đến khi có ba viên Kim Đan, Thất Trưởng Lão bắt đầu gặp khó, quỹ đạo của ba viên Kim Đan quả thật giống như sương mù hỗn độn, không hề có quy luật nào cả.
Thất Trưởng Lão với tinh thần kiên trì bất khuất, đã lập ra công thức Thiên Nguyên bậc mười tám, mượn nhờ thần thức của sư phụ để tính ra kết quả, giải quyết vấn đề này.
Nhưng quỹ đạo xoay của ba viên Kim Đan yêu cầu khối lượng tính toán quá lớn, không phải là điều mà giai đoạn Kim Đan có thể chịu đựng được, quan điểm về Tam Kim Đan cũng bị chấm dứt.
Mặc dù không thành công, nhưng thuật toán mới do Thất Trưởng Lão sáng tạo ra trong quá trình giải quyết vấn đề đã mang lại cho ông ấy sự trợ giúp rất lớn.
Trải qua bao thế hệ nghiên cứu của Vấn Đạo Tông, họ đã có sự hiểu biết sâu sắc về phương thức Kết Đan. Nếu trước đó đã đặt nền tảng tốt và tuân theo quy trình, kết Kim Đan Thượng Phẩm chẳng phải là việc khó gì.
Ngẫu nhiên chọn một đệ tử của Vấn Đạo Tông thả ra ngoài ngoại giới, thì người đệ tử đó chính là Thiên Kiêu. Không dám nói là vô địch trong cùng cảnh giới, nhưng đánh bại 99% đối thủ cùng cảnh giới vẫn là không vấn đề gì.
Trong không gian tinh thần, Lục Dương im lặng mà nhìn Bất Hủ Tiên Tử.
Đạo lí thì hắn hiểu rõ, nhưng tại sao người vô dụng là Bất Hủ Tiên Tử, còn người mất mặt lại là mình?
Bất Hủ Tiên Tử xuất quân chưa thành, thân đã chết.
"Trả lại cơ thể cho vãn bối!" Lục Dương có chút hối hận vì đã để Bất Hủ Tiên Tử kiểm soát cơ thể của mình.
Bất Hủ Tiên Tử giáo dục người hậu bối của mình là Lục Dương: "Hậu bối, tu tiên không chỉ là chém giết lẫn nhau, chẳng lẽ sức mạnh có thể đại diện cho tất cả sao? Tất nhiên là không, tu tiên có nghĩa là trải nghiệm, thử thách tầm nhìn. Trong phiên chợ của Vấn Đạo Tông các ngươi có không ít đồ tốt, hãy xem ta biểu diễn cho ngươi một phen thế nào là tầm nhìn của tiên nhân Thượng Cổ!"
Lục Dương quyết định tin tưởng cô ấy một lần nữa.
"Mau đến xem, bình ngọc lưu ly Thanh Hoa lấy được từ trong di tích động tiên, một bảo vật hiếm có đây."
"Gối ngọc ngọa Long, gối ngọc cho phép quý vị tu luyện trong giấc mộng, đặc sản Nam Bộ, tuyệt đối là món đồ tốt!"
"Tiểu Hoàn Đan, mười điểm cống hiến một viên, mua ba tặng một! Mua nhiều tặng nhiều, mua đủ một trăm viên thì trực tiếp tặng luôn đan phương!"
"Cho thuê bản thân, cho thuê bản thân, tu sĩ giai đoạn Kim Đan, có thể cùng đi ra ngoài làm nhiệm vụ, có thể chịu khổ, chăm chỉ làm việc, một trăm hai mươi điểm cống hiến mỗi ngày!"
Phiên chợ của Vấn Đạo Tông có đủ thượng vàng hạ cám, từ bán bảo vật động tiên cho đến bán thân, có đủ mọi thứ.
Bất Hủ Tiên Tử kiểm soát cơ thể của Lục Dương ngồi xổm xuống, khi ngồi xuống cô theo thói quen vuốt nhẹ phía sau mông, sau đó mới nhận ra Lục Dương không mặc váy.
Lục Dương thầm châm biếm, mới lạ thật nhỉ, ta là nam mà mặc váy gì?
"Bình ngọc lưu ly Thanh Hoa này bán bao nhiêu?"
Bất Hủ Tiên Tử nhìn trúng một chiếc bình hoa, trong bình có cắm một bông hoa lụi tàn, không nhận biết được loại hoa gì, không biết đã héo bao lâu.
"Tám trăm tám mươi tám điểm cống hiến."
"Đắt thế?!"
"Vị sư đệ này, đệ đừng chê đắt, chiếc bình ngọc lưu ly Thanh Hoa này là bảo vật mà ta tìm được trong động tiên của tu sĩ giai đoạn Hóa Thần đấy, đệ nhìn xem kỹ nghệ chế tác tinh xảo này, xem thử chất liệu bền chắc này, quả thật là đáng giá từng đồng xu, cắc bạc." Vị sư huynh đó lấy chiếc bình ngọc lưu ly Thanh Hoa quăng ngay xuống đất, bình hoa thật sự không hề có một vết nứt nào.
"Ngoài bền ra, thì còn có ưu điểm gì khác không, lẽ nào ưu điểm của pháp bảo chỉ có mỗi bền thôi sao?"
Vị sư huynh kia hơi ngượng, y đã giữ chiếc bình này rất lâu, nhưng mãi vẫn chưa tìm ra công dụng thực sự của nó, điểm nổi bật duy nhất có thể dùng để quảng cáo chỉ là tính bền bỉ.
"Một trăm điểm cống hiến, đệ mua về để trang trí."
"Sư đệ, đệ trả giá quá mạnh tay rồi, bảy trăm, không thể thấp hơn được nữa."
Bất Hủ Tiên Tử quay người liền rời đi.
"Khoan đi vội, bốn trăm, đây là giá thấp nhất!"
"Hai trăm."
Vị sư huynh kia cắn răng, chiếc bình hoa này đã trưng ra lâu lắm rồi mà mãi chẳng có ai mua, hôm nay khó khăn lắm mới có người muốn mua, không thể bỏ lỡ cơ hội này.
"Chốt!"
Bất Hủ Tiên Tử khoe với Lục Dương: "Thấy chưa, đây chính là tầm nhìn của ta!"
Lục Dương tò mò: "Chiếc bình hoa này có chứa bí mật gì sao?"
Bất Hủ Tiên Tử lắc đầu với vẻ thần bí: "Chiếc bình quả thật chỉ có mỗi đặc điểm là cứng, nhưng bí mật không nằm ở chiếc bình, mà nằm ở bông hoa héo tàn này!"
"Trong bông hoa này có chứa một quyển công pháp, ta sẽ phân tích cho ngươi xem!"
Bất Hủ Tiên Tử đi đến góc chợ, miệng đọc lẩm bẩm, giống như một đoạn kinh cổ xưa, theo tiếng kinh thanh thoát vang lên, bông hoa úa tàn không ngờ lại hồi sinh, nụ hoa trở thành trạng thái chớm nở, khi bông hoa hoàn toàn nở ra, từng dòng ký tự lơ lửng bay ra từ bông hoa.
Bất Hủ Tiên Tử với vẻ mặt như đã dự đoán từ trước, chú tâm phiên dịch, rất nhanh đã dịch ra kết quả.
"Đây là một quyển công pháp có thể tu luyện đến giai đoạn Luyện Hư, gọi là Lưu Ly Hóa Cốt Công , công pháp này chia thành ba giai đoạn: Bất Hóa Cốt, Kim Cang Cốt và Lưu Ly Cốt khi tu luyện đến đại thành. Đây chỉ là tàn quyển, chỉ có giai đoạn Bất Hóa Cốt, cũng tức là từ giai đoạn Luyện Khí đến Kim Đan."
"Nếu có cơ hội vào di tích, nói không chừng còn có thể tìm thấy phần sau của công pháp!"
Bất Hủ Tiên Tử tỏ vẻ dương dương tự đắc, tàn quyển của công pháp giai đoạn Luyện Hư, Nếu ở trong thời Thượng Cổ, động một tí liền có thể khiến cho bộ lạc cỡ vừa và nhỏ tuyệt diệt, không biết có bao nhiêu người muốn tu luyện nó mà đánh đến sứt đầu mẻ trán.
Lục Dương im lặng một hồi, thầm nhẩm một đoạn, khiến cho Bất Hủ Tiên Tử vô cùng ngạc nhiên, đây chính là đoạn cuối của Lưu Ly Hóa Cốt Công tàn quyển.
"Ta còn chưa dịch cho ngươi mà, làm sao ngươi biết được vậy? Ngươi có thể hiểu ý nghĩa của các ký tự à?"
Lục Dương thở dài một hơi, giải thích: "Vấn Đạo Tông đã lấy được toàn bộ công pháp trong di tích từ lâu rồi, vãn bối đã đọc qua công pháp này do từng dùng nó để tham khảo khi nghiên cứu công pháp."
"Đại sư tỷ còn sửa lại một số lỗ hổng trong công pháp, viết tiếp phần sau của nó, suy luận ra giai đoạn sau của Lưu Ly Cốt chính là Bất Diệt Cốt, hiện giờ Lưu Lý Hóa Cốt Công có thể tu luyện đến giai đoạn Hợp Thể đỉnh phong."
"Nếu tiền bối thấy hứng thú, vãn bối có thể dẫn người đi xem, nó ở ngay tầng một của Tàng Kinh Các, không cần tiền, xem thoải mái."
Bất Hủ Tiên Tử cân nín.
Tại sao Vấn Đạo Tông của các ngươi lại để một công pháp quý giá như vậy ở tầng một của Tàng Kinh Các?
Lục Dương cũng có một vấn đề, hắn muốn biết liệu hai trăm điểm cống hiến này có thể đổi lại được không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận