Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1750: Ngươi tinh thần không gian làm sao có người?

Đối diện với một kiếm phẫn nộ của Lục Dương, Tà Tăng Ban Bố không thể tránh né, hạ quyết tâm, dứt khoát liều chết đánh cược một phen.
Hắn quả quyết cắn chót lưỡi, không hề do dự, dùng máu lưỡi thoa khắp mặt những phù văn quỷ dị. Hắn nghiên cứu rất sâu về lịch sử thượng cổ, đây là một loại ký hiệu của bộ lạc thượng cổ nào đó, thiêu đốt thọ nguyên tinh huyết.
Trong cơ thể Tà Tăng Ban Bố như có vô số chuông nhạc rung động, phật âm liên hồi khiến người không tự chủ được quỳ bái, nhưng nếu cẩn thận nghe, sẽ cảm thấy thứ phật âm này không thuần túy, mang theo chấp niệm Tà Túy.
La Hán pháp Tướng màu vàng kim ngưng tụ, trang nghiêm túc mục, các tín đồ thấy vậy thì hưng phấn dập đầu, gặm đầu đến máu chảy đầm đìa.
"Tiểu bối, là ngươi ép ta!"
Tà Tăng Ban Bố thất khiếu chảy máu, mặt mày dữ tợn, La Hán màu vàng kim cũng đang gầm thét. Ngay cả khi bị Minh Ngữ trụ trì truy sát, hắn cũng chưa từng dùng đến chiêu này. Chiêu này tiêu hao rất lớn, có thể cắt giảm hơn ngàn năm thọ nguyên của hắn, nếu không phải tình thế sống chết trước mắt, hắn thực sự không muốn dùng đến.
Nhưng đối mặt với một kiếm của Lục Dương, tất cả đều vô dụng. La Hán màu vàng kim bị chém thành hai nửa. Tà Tăng Ban Bố còn mong muốn dùng La Hán màu vàng kim để thu hút sự chú ý của Lục Dương rồi thừa cơ chạy trốn, không ngờ một kiếm này lại khủng bố như vậy, đến một chiêu cũng không đỡ nổi, trước khi chết vẫn còn mang vẻ hoảng sợ.
Một kiếm này ngưng tụ tinh khí thần của Lục Dương, ngay cả linh hồn cũng không thể thoát khỏi, bị chém dọc thành hai nửa.
"Ghê tởm."
Lục Dương cảm thấy loại người này sống thêm một giây nào đều đáng ghê tởm.
Ngay khi linh hồn sắp tiêu tán, Lục Dương khống chế hai nửa linh hồn, cưỡng chế sưu hồn, biết được những việc Tà Tăng Ban Bố đã làm sau khi đến Lam Tinh.
Vị thần linh làm mưa làm gió đã ngã xuống, các tín đồ thấy vậy vội vàng chạy trốn.
"Định."
Lục Dương chỉ dùng một chữ đã khiến đám tín đồ đứng im, vung bàn tay lớn đưa tất cả bọn chúng đến chân núi Côn Luân. Thông qua sưu hồn, Lục Dương phát hiện những người này chỉ là những người bình thường bị Ban Bố tẩy não, không hẳn là người ác, nhưng đã bị Ban Bố tẩy não thì tâm tư tuyệt đối không trong sạch, đều bị dục vọng điều khiển.
Xử lý những người này như thế nào là chuyện sau này, khó khăn lắm mới gặp được Bạch Sương, bây giờ hắn không muốn nghĩ đến những chuyện phiền toái này.
Nếu nói có ác nhân thật sự, thì Lý Văn Kiệt xông vào biệt thự chắc chắn là một kẻ. Hắn vốn là đệ tử của một giáo phái cổ xưa nào đó ở Lam Tinh, vô tình gặp Ban Bố vừa đến Lam Tinh, đã làm nhiều việc cho hắn, trở thành chưởng môn của giáo phái kia, trong giáo pháp luật vô thiên.
Lục Dương nhẹ nhàng gõ Thanh Phong kiếm, kiếm reo ong ong, nghiền nát Lý Văn Kiệt trong tiểu thế giới của Thanh Phong kiếm.
"Bạch tỷ tỷ!"
Hạ Hà kêu lên, nhảy xuống thuyền, xông lên tế đàn.
Lúc này nàng vẫn còn đeo ngọc bội huyễn trận, bề ngoài vẫn là hình ảnh một bà lão.
Bạch Sương xem đến trợn mắt hốc mồm, trước đó thấy Hạ Hà còn run run rẩy rẩy chống quải trượng, đi đứng không vững, sao bây giờ có thể chạy nhảy được?
"Ngươi, ngươi đây là chuyện gì?"
Biến hóa quá nhanh, Bạch Sương có chút không kịp phản ứng, "Hắn là ai?"
Tà Tăng Ban Bố là người nàng từng gặp qua đáng sợ nhất trong đời, cảm giác áp bách hắn mang đến còn lớn hơn cả ý chí tang thi tinh cầu Cốc Vũ, cùng với hạm đội văn minh Chúc thiên.
Ngay cả bản lĩnh lui tới tự nhiên của nàng cũng bị Tà Tăng Ban Bố phá giải, khiến nàng hoảng hồn.
Vậy mà một kiếm của tên thanh niên kia đã chém giết kẻ địch như vậy.
Hạ Hà tháo ngọc bội huyễn trận xuống, lộ ra dáng vẻ trẻ trung, kích động lau nước mắt, chỉ vào chàng thanh niên vừa thu kiếm một cách tiêu sái:
"Bạch tỷ tỷ, Lục Dương trở về rồi, hắn đã chữa khỏi cho ta!"
"Lục Dương... Hắn là Lục Dương?!"
Bạch Sương đầu tiên là ngẩn người, rồi trợn tròn mắt không thể tin được, khẽ há miệng, mãi lâu sau vẫn chưa khép lại được.
Nàng đột nhiên nhớ ra Tà Tăng Ban Bố đã hô lên tên Lục Dương, hơn nữa Hạ Hà không thể nhận lầm người được.
"Ngươi thực sự là Lục Dương?"
"Bạch tỷ tỷ, không nhận ra ta sao?"
Lục Dương cảm thấy động tác thu kiếm vừa rồi chưa đủ tiêu sái, rút ra thu lại một lần nữa.
Bạch Sương tin chắc, cố tình khoe khoang như vậy chắc chắn là Lục Dương.
"Ngươi, không phải ngươi đã tự bạo sao?"
Bạch Sương lắp bắp hỏi, lúc đó nàng đã tận mắt chứng kiến Lục Dương tự bạo, đến tro cốt cũng không còn.
"Không có thân thể thì còn linh hồn mà, linh hồn vẫn còn."
Lục Dương cười hì hì vỗ ngực, ra vẻ mình bây giờ rất khỏe mạnh, không cần phải lo lắng.
Mặc dù Bạch Sương không hiểu rõ lắm Lục Dương đã sống lại bằng cách nào, nhưng chỉ cần sống lại là tốt rồi. Lục Dương là người bạn đầu tiên của nàng, ngay cả tên của nàng cũng là do Lục Dương đặt. Dù Lục Dương như thế nào, chung quy vẫn là người bạn tốt nhất của nàng.
Bạch Sương có chút hoài niệm những tháng ngày ở trong thân thể Lục Dương. Vào thời mạt thế, để lôi kéo Lục Dương về phe nhân loại, nàng thường xuyên vào thân thể Lục Dương, cãi lộn với Cốc Vũ. Nếu không phải cuối cùng Cốc Vũ phản bội bọn họ, khoảng thời gian đó là những tháng ngày Bạch Sương vui vẻ nhất.
Trận pháp trên tế đàn tiêu trừ, Bạch Sương khôi phục trạng thái tinh thần ngày xưa, dựa theo trí nhớ bay vào thân thể Lục Dương, sau đó bị không gian tinh thần đóng chặt, ngăn cản ở bên ngoài.
"Lục Dương, sao ta vào không được thân thể của ngươi?"
Bạch Sương nhẹ nhàng gõ vào không gian tinh thần, rõ ràng trước kia nàng có thể tùy tiện ra vào.
Qua không gian tinh thần, Bất Hủ tiên tử cau có nhìn Bạch Sương:
"Chỗ này có người."
Bạch Sương bị Bất Hủ tiên tử đột ngột xuất hiện dọa cho lộn mèo trên không trung:
"Lục Dương, nàng, nàng là ai?"
Bất Hủ tiên tử chống nạnh, giống như đại tiểu thư kiêu căng mới về nhà chồng thời xưa:
"Chỗ này là nhà của bản tiên."
Lục Dương đau cả đầu, mời Bạch Sương và Bất Hủ tiên tử ra khỏi cơ thể mình một cách rất cung kính.
Đôi khi hắn cảm thấy thân thể không phải của mình, ai muốn đến thì đến.
Hạ Hà ở bên cạnh giải thích:
"Bạch tỷ tỷ, thật ra vị Bất Hủ tiền bối này là ân nhân của Lục Dương, chúng ta còn phải cảm tạ nàng."
"Ân nhân?"
"Để ta giải thích cho."
Lục Dương nói, hắn là người trong cuộc, hiểu rõ quá trình phức tạp này nhất, không thể nói rõ vài ba câu.
Lục Dương đành phải kể lại câu chuyện từ đầu, Bạch Sương nghe một cách say sưa ngon lành, không ngờ lại có Tu Tiên giới thần kỳ như vậy, càng không ngờ Lục Dương có thể trổ hết tài năng trong Tu Tiên giới cường giả như rồng.
Bạch Sương vui vẻ trong lòng, quả nhiên con mắt nhìn người của nàng không sai.
"Nói cách khác, ta kỳ thật không phải ý chí của Lam Tinh, mà là tiên thiên sinh linh?"
"Đúng vậy, đó cũng là lý do lão hòa thượng kia muốn hàng phục ngươi, mỗi một vị tiên thiên sinh linh đều có tiềm năng to lớn, nếu được bồi dưỡng, việc trở thành Độ Kiếp kỳ là chuyện đương nhiên."
"Vậy bây giờ ta sao cái gì cũng không làm được?"
Bạch Sương buồn bực, tiên thiên sinh linh nghe lợi hại như vậy, nhưng nàng cũng chỉ có thể chạy tới chạy lui trong thân thể con người, ngoài nói chuyện phiếm ra thì không làm được gì cả. "Thiếu linh khí đó Bạch tỷ tỷ."
Lục Dương dở khóc dở cười, ta vừa lặp đi lặp lại cường điệu tác dụng của linh khí, ngươi chẳng lọt tai chữ nào.
"Nói cách khác ta có linh khí liền có thể biến đến rất mạnh mẽ?"
"Đúng vậy... Tiên tử, cô đang làm gì vậy?"
Khóe mắt Lục Dương liếc thấy Bất Hủ tiên tử đang quanh quẩn quanh Côn Luân sơn, vẻ mặt như đang suy tư điều gì.
Hắn nhớ ra trong trí nhớ của Tà Tăng Ban Bố, sâu trong Côn Luân sơn có một tầng phong ấn thượng cổ, muốn hàng phục Bạch Sương ở chỗ này cũng có nguyên nhân này.
Bất Hủ tiên tử chỉ vào mấy đỉnh núi gần đó:
"Chỗ này nhìn quen mắt, cảm giác như nhà của ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận