Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1672: Đại Đậu vương triều họp

"Ồ phải, Đại đương gia nói chúng ta nhất mạch Bất Hủ phải có quy củ, không thể như vậy được."
Vân Mộng Mộng chợt nhớ ra, đứng lên khỏi người Lục Dương, tiện thể kéo Lục Dương lên theo.
"Tiểu Dương Tử, ngươi là sư huynh thì phải chiều theo ý sư muội, bản tiên giúp ngươi cùng nhau dạy dỗ Kỳ Lân Tiên."
Ngao Linh và Khương Liên Y đầy mong chờ nhìn tiên tử Bất Hủ, các nàng đang chờ câu này.
Lục Dương cũng không dám để sự việc càng thêm ầm ĩ:
"Ấy, không phải tiên tử, chúng ta động não không động tay mà."
"Ý ngươi là mắng hắn? Cái này bản tiên không giỏi, chỉ có thể nhờ vào ngươi."
"Cái này chúng ta cũng không biết."
"Ta không phải ý này!"
Lục Dương đổ mồ hôi trán.
"Nhị đương gia cứ mắng đi, ta có thể ở bên cạnh học."
Vân Mộng Mộng nghiêm túc nói, trên người Nhị đương gia vẫn còn nhiều điều nàng cần học tập.
"Mộng Mộng tỷ, tỷ cứ học đi."
"Nhị đương gia thật là tốt."
Ứng Thiên Tiên ở bên cạnh chỉ bảo cho hai vị hảo huynh đệ:
"Ta nói với các ngươi, đến Vấn Đạo tông nhiều vào, ở đây náo nhiệt lắm, ngày nào cũng có trò vui không cái nào giống cái nào."
Cửu Trọng Tiên và Tuế Nguyệt Tiên gật đầu rất tán thành, chỗ này còn náo nhiệt hơn cả thời Thượng Cổ, chọn đến tham quan Vấn Đạo tông quả không sai.
"Ba vị đại ca, đã lâu không gặp."
Thanh Hà cuối cùng cũng từ sau núi đi đến, chào hỏi Ứng Thiên Tiên ba người.
Nàng cũng rất muốn gặp tiên tử Bất Hủ, chỉ là không thể vội vàng hấp tấp như Ngao Linh bọn người, thân là người hầu của tiên tử Bất Hủ, mỗi lời nói cử chỉ khi ra ngoài đều đại diện cho tiên tử Bất Hủ, làm việc không thể gấp gáp, không thể hỗn loạn.
Mọi người huyên náo ầm ĩ một lúc lâu, cuối cùng mới chịu yên vị.
Bọn hắn chiếm núi làm vua, coi Thiên Môn phong như nhà mình, ngồi xuống đất, kể cho Ngao Linh và những người khác nghe những chuyện đã xảy ra ở Trung Sơn quận.
"Vừa hay ở đây có phòng bếp của ta, ta sẽ trổ tài cho các ngươi xem, các ngươi muốn ăn gì, bánh sủi cảo nhân tinh hạch, hay là bánh bao nhân ớt?"
Tiên tử Bất Hủ lại một lần nữa xung phong nhận việc, bị mọi người ra sức cản lại.
"Chúng ta ở Phật Quốc ăn cháo ngon lắm, không ăn ở đây đâu."
"Thật không đấy, ta thấy lúc các ngươi ăn cháo mặt mũi trông không được vui vẻ lắm."
"Bất Hủ chắc là ngươi nhìn nhầm thôi."
"Ta vừa mới nướng một ít bánh quy, muốn ăn không?"
Vân Mộng Mộng bưng hai miếng bánh quy vừa mới ra lò lên, tứ tiên thượng cổ nhìn sang với ánh mắt cảm kích.
"Bất Hủ đừng làm gì hết, ăn cái này thôi."
Mọi người ăn bánh quy, khen ngợi không dứt tài nghệ của Vân Mộng Mộng, Vân Mộng Mộng chưa bao giờ được nhiều người khen đến vậy, hơn nữa toàn là những nhân vật lớn, nghe vậy thì cười ngây ngô.
"Thời Thượng Cổ, Diêu Thánh tự sát, thế mà đổ lên đầu bản tiên, bản tiên nghe xong nổi nóng, tiếc là lúc ấy bị thương, chỉ có thể mượn thân thể Vân nha đầu, cho Diêu Thánh một vố..."
Mọi người tụ lại thành một vòng, tiên tử Bất Hủ ở giữa giơ nắm đấm, khoa tay múa chân cảnh tượng lúc đó.
Vốn dĩ khi biết tất cả chuyện này là do Diêu Thánh làm, Thanh Hà, Ngao Linh, Khương Liên Y đều vô cùng phẫn nộ, nhưng nhìn dáng vẻ khoa chân múa tay của tiên tử Bất Hủ, nghĩ đến bộ dạng chật vật của Diêu Thánh, liền bật cười.
"Sau đó bản tiên đánh chán rồi, trực tiếp tự bạo, nổ chết tên khốn đó..."
Mọi người mặt mày hớn hở, vui vẻ hòa thuận.
Đến cuối cùng, tiên tử Bất Hủ còn nói chuyện bọn họ chuẩn bị khai mở thế giới, Ngao Linh và những người khác không hề bất ngờ, tỏ vẻ ủng hộ hết mình.
"Chuyện này tốt nhất nên nói với Chu Thiên một tiếng, bảo hắn đến họp."
Khương Liên Y nói.
Mặc dù nàng là chủ nhân thật sự của Yêu Vực, nhưng nàng không giỏi quản lý, những công việc cụ thể của Yêu Vực đều do Chu Thiên xử lý, không thể lúc họp ai cũng bàn cãi chi tiết và những điều cần chú ý, thân là đại biểu của Yêu Vực, nàng chỉ nghe thôi.
Yêu Vực, hoàng cung Yêu Thành.
Chu Thiên lười biếng nằm trên đế ỷ đọc báo, hai bên trái phải là những thị nữ tuyệt sắc đứng bưng mâm đựng hoa quả, trong mâm là đủ loại thiên tài địa bảo kỳ trân dị quả, trên thị trường có linh thạch cũng không mua được.
Tâm tình Chu Thiên rất tốt, kể từ khi thông thương đường làm ăn với Đại Hạ, hàng hóa bù trừ lẫn nhau, Yêu Vực phát triển như vũ bão, trước kia vật phẩm Đại Hạ ở Yêu Vực bán với giá trên trời, giờ thì cực kỳ rẻ, yêu tộc đều khen ngợi hắn có tiếng tốt, ca ngợi hắn là minh quân.
"Chu Thiên."
Một thanh âm kéo Chu Thiên về thực tại, làm hắn giật mình một cái lộc cộc lăn từ trên đế ỷ xuống.
Người đến không ai khác chính là Khương Liên Y, Chu Thiên cho thị nữ lui ra, cười nịnh nọt nói:
"Khương tỷ, chuyện gì mà khiến ngài phải đích thân đến thế, ngài nếu có gì cần cứ sai người truyền một tiếng là được mà?"
"Gần đây tu tiên giới có chuyện lớn, các thế lực lớn định mở họp hội ý, chúng ta hai người đại diện Yêu Vực tham gia."
"Họp hội ý?"
Chu Thiên theo bản năng có chút căng thẳng.
"Đừng căng thẳng, đều là người quen."
Chu Thiên nghe vậy mới trấn tĩnh lại, là người quen là được.
Vấn Đạo tông, Thiên Môn phong.
Khi Chu Thiên đến Vấn Đạo tông, Đại sư tỷ đã mời Khương Bình An đến Vấn Đạo tông, các thành viên tham dự đã đến đông đủ.
Hắn nhìn đội hình họp mặt, môi trên dưới run rẩy, trông như muốn khóc. Người quen này không khỏi quen quá.
Sao tứ tiên thượng cổ đều ở đây? !
Còn có tiên tử Bất Hủ, Vân Chi, Khương Bình An... toàn là tiên nhân.
Rõ ràng hắn vừa mới tỉnh dậy, hết sức nhẫn nại, thu thập thông tin tình báo hiện thời, biết được không có Bán Tiên xuất hiện, hắn có thể là Bán Tiên duy nhất, liền quyết định xưng đế ở Yêu Vực.
Kết quả bây giờ số lượng tiên nhân còn nhanh nhiều hơn cả Bán Tiên.
Thời kỳ thượng cổ cường thịnh còn không được như thế này ấy chứ.
"Tiểu Chu, nghe nói ngươi ở Yêu Vực gọi là Yêu Đế?"
Kỳ Lân Tiên vẫy tay gọi Chu Thiên đến.
Chu Thiên trong lòng run sợ đi qua, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, muốn nói người hắn sợ nhất, thì chính là Kỳ Lân Tiên, lúc trước hắn lập Yêu Đế cũng là lấy danh nghĩa Kỳ Lân Tiên, ở đại lễ khai quốc, còn đánh một trận với lão bà của Kỳ Lân Tiên.
Nhất là Kỳ Lân Tiên lại là đạo quả thượng vị của hắn, đối phương chỉ cần một ý niệm cũng có thể khống chế hắn.
"Đều là đám tiểu yêu bọn nó hú hét bậy bạ, ta sẽ về bảo chúng nó im miệng ngay!"
Chu Thiên vội vàng bày tỏ sự trung thành.
"Cái này tùy ngươi thôi, ta nghe Lục tiểu hữu nói ngươi quản lý Yêu Vực rất được, làm rất tốt."
Kỳ Lân Tiên cười vỗ vai Chu Thiên.
Chu Thiên không ngờ Kỳ Lân Tiên lại nói như vậy, lập tức được sủng ái mà lo sợ.
Quả nhiên đi theo Lục đại ca là đi đúng đường, Lục đại ca còn nói giúp hắn trước mặt Kỳ Lân Tiên.
Chu Thiên định quay mặt cảm ơn Lục Dương, nhưng thấy Lục Dương đang nói chuyện với người khác, đành phải đợi đã.
"Mộng Mộng tỷ, tỷ đang làm gì thế?"
Lục Dương hỏi, Vân Mộng Mộng đang nằm sấp trên bàn viết gì đó.
"Đang viết thẻ thân phận đây, họp phải dùng."
"Thẻ thân phận?"
Lục Dương vẫn chưa hiểu.
"Ta là Thượng thư Bộ Lễ mà, đây là chức trách của ta, đương nhiên phải chuẩn bị mấy thứ này rồi."
"Việc này có liên quan gì đến cuộc họp hôm nay?"
Vân Mộng Mộng đứng dậy chỉ đầu ngón tay đếm mấy đạo:
"Ngươi xem này, Đại đương gia là Hoàng đế, Nhị đương gia ngươi là Trụ quốc đại thần."
"Tiểu Hà là sử quan, Tiểu Linh, Thải Vi và ba tỷ tỷ đều là đại tướng quân, ta là Thượng thư Bộ Lễ."
"Tiểu Chi là Thượng thư Bộ Binh, tiền bối Khương Bình An là tế tửu Quốc Tử Giám, Hạ Đế là Tể tướng, Chu Thiên là Thượng thư Bộ Công."
"Đây chẳng phải là Đại Đậu vương triều của chúng ta đang họp sao?"
Qua lời của Vân Mộng Mộng, Lục Dương mới nhận ra hôm nay ngoại trừ tứ tiên thượng cổ, đều là người của Đại Đậu vương triều.
Quả không hổ là Đại Đậu vương triều, người nào cũng quyền cao chức trọng, không một ai nhàn rỗi.
Đừng nói người nhàn rỗi, ngay cả dân thường cũng không có.
Tiên tử Bất Hủ cũng nghĩ đến điểm này, bay sang bên cạnh tứ tiên thượng cổ hỏi:
"Ta lập một Đại Đậu vương triều, các ngươi có muốn gia nhập không?"
"Đại Đậu vương triều?"
Cửu Trọng Tiên nghe hơi mơ hồ, "Chúng ta gia nhập thì có chức quan gì?"
"Dân thường."
Bạn cần đăng nhập để bình luận