Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1667: Trung Sơn quận không có cùng ta Lục Dương có một chút quan hệ sao?

Lúc Man Cốt còn đang ngơ ngác thì một lão nông vác cuốc đi tới, cười híp mắt nhìn Man Cốt.
"Ngươi là Man Cốt phải không?"
Man Cốt biết những người hiện tại đang đứng trong hố núi này đều là nhân vật lớn, không dám thất lễ:
"Xin hỏi ngài là?"
Khương Bình An không trả lời, mà quan sát Man Cốt từ trên xuống dưới:
"Không tệ không tệ, có bản lĩnh không làm quan ở Đạo Tông mà lại thăng tiến nhanh như vậy."
"Triều đình là một vũng nước đọng, cần người như ngươi đến khuấy động không khí."
"Làm tốt lắm, ta xem trọng ngươi."
Nói xong, Khương Bình An biến mất tại chỗ, tỏ ra thần bí.
"Hả? Ờ."
Man Cốt bị lão nông nói không hiểu ra sao.
"Sư huynh, người kia là ai vậy?"
Man Cốt hỏi Lục Dương.
Lục Dương khoát tay:
"Không phải nhân vật lớn gì, chức vị còn không cao bằng đại thần Trụ quốc của ta."
Man Cốt trở về không gian Phong Đô triệu tập mọi người thông báo tình hình bên ngoài.
"Mặc dù Trung Sơn quận đã bị hủy, nhưng mọi người yên tâm, ta lúc vừa nhậm chức đã mua bảo hiểm bồi thường thiệt hại cho Trung Sơn quận rồi, thương hội sẽ chi trả toàn bộ chi phí để chúng ta xây dựng lại Trung Sơn quận!"
Các quan chức cấp cao Trung Sơn quận trao đổi ánh mắt, đều không khỏi bội phục quyết định của quận trưởng.
Việc mua bảo hiểm cho toàn quận là một khoản chi tiêu lớn, lúc Man Cốt mới nhậm chức đã dùng tiền của quận để mua bảo hiểm, đã nhận phải rất nhiều chỉ trích.
Giờ đây, sự thật đã chứng minh, quyết định ban đầu của quận trưởng là vô cùng chính xác!
"Man đại nhân thật sâu khó lường."
Nhìn Man Cốt luôn cười ngây ngô, các quan chức cấp cao Trung Sơn quận ngoài kính nể còn cảm thấy lạnh sống lưng.
Ngụy trang thật sâu, đúng thôi, có thể lần lượt loại bỏ ba vị quận trưởng tiền nhiệm, leo lên vị trí quận trưởng, sao có thể chỉ đơn giản như vẻ bề ngoài!
Hơn nữa, ngay từ đầu bọn họ mới tiến vào không gian Phong Đô, Cửu U giáo và Diệu Dương giáo lại chủ động đầu hàng Man Cốt, đó là công lao to lớn đến mức nào và bằng cách nào Man Cốt đạt được thì bọn họ đều không hiểu.
Đạo Vương nghe tin này liền ôm tim, trực tiếp ngất đi, may mà có hai Thần Quân Tư Thích bên cạnh đỡ mới không ngã xuống đất.
Lúc Man Cốt xuống đài cảm ơn Đạo Vương vừa vặn nhìn thấy Đạo Vương ngất xỉu, giật mình hoảng sợ, còn tưởng rằng là di chứng để lại từ trận chiến trước.
Hai vị Thần Quân cùng nhau đánh thức Đạo Vương, Đạo Vương chậm rãi tỉnh lại.
Đạo Vương cảm thấy mình cũng không cần bi thương sớm như vậy, hiện tại hắn là tù nhân, có thể ở trong đại lao mấy năm, trong thời gian ngắn liệu có phải chịu trách nhiệm gì không.
Khi Đạo Vương tỉnh táo lại, trước mắt hắn là gương mặt to hiền lành của Man Cốt.
Man Cốt nắm tay Đạo Vương, xúc động chúc mừng Đạo Vương:
"Trộm Vương tiền bối, cho ngươi một tin tốt, ngươi được thả rồi."
Trong lúc chiến đấu với đám Ảnh Tử, Trộm Vương đã dũng cảm chiến đấu, lập được công lớn, được sự nhất trí của các quan chức cấp cao Trung Sơn quận, Đạo Vương được phóng thích.
Nghe được tin xấu, Đạo Vương lại ngất đi lần nữa.
Bách tính Trung Sơn quận nghe nói thương hội có thể giúp bọn họ xây dựng lại quê hương, tâm tình không còn xáo động nữa, có thể thản nhiên bàn tán về trận chiến này.
"Nói đến Lục thiếu giáo chủ cùng cái Thần Quân Đại Càn gì đó làm sao có thể đánh nát cả quận chúng ta, giờ chỉ còn cái hố vậy?"
Trong mắt bọn họ, chỉ là Lục Dương và Tư Hành Thần Quân đánh nhau từ không gian Phong Đô ra ngoài, sau đó nghe tin Trung Sơn quận bị hủy diệt.
Còn về những chuyện như sự xuất hiện của Tư Thích Thần Quân, Kỳ Lân Tiên, Trung Thiên Đế Quân, và những trận Tiên chiến thì họ hoàn toàn không hay biết.
Lục Dương trầm mặc.
Mọi người đừng oan uổng người tốt chứ, chuyện này liên quan gì đến ta, một viên gạch của Trung Sơn quận ta cũng không làm hỏng.
Sau khi giao phó xong mọi việc cho Man Cốt và xin từ chức, Lục Dương dặn dò:
"Lão Mạnh, ta có việc phải đến Phật Quốc một chuyến, Trung Sơn quận đang cần người giúp đỡ, sư đệ Man đang rất cần, ngươi ở lại đây giúp cậu ấy nhiều hơn nhé."
"Chuyện đó là đương nhiên."
Mạnh Cảnh Chu gật đầu, không cần Lục Dương nói hắn cũng muốn ở lại.
"Nói đi nói lại, ta luôn cảm thấy Đại sư tỷ lúc chiến đấu là lạ, biểu cảm cực kỳ phong phú, Lão Lục ngươi biết chuyện gì sao?"
Mạnh Cảnh Chu nghĩ mãi không ra cái cảnh tượng mình nhìn thấy.
Biểu cảm của Đại sư tỷ kia rất phong phú, như thể bị trúng quả Thất Tình đạo.
Lục Dương thầm nghĩ, Đại sư tỷ đâu chỉ biểu cảm phong phú, nếu lúc đó ngươi không muốn sống mà ló cái đầu ra, còn có thể thấy Đại sư tỷ tự bạo.
"Nàng bị tiên tử đoạt xác."
"Hả?"
Sau khi Lục Dương rời đi, Đạo Vương cũng được phóng thích, rời khỏi Trung Sơn quận.
Khi tận mắt thấy Trung Sơn quận chỉ còn lại một cái hố lớn, khóe mắt Đạo Vương giật giật, vội vàng thúc đẩy tốc độ của đạo quả hình thức ban đầu để rời khỏi nơi quái quỷ này.
"Hội trưởng ngài trở về rồi sao?"
Thư ký của hội trưởng nhìn thấy Đạo Vương thì sửng sốt, đây là lần đầu tiên anh thấy hội trưởng vội vàng như vậy, ánh mắt như muốn ăn thịt người.
"Trung Sơn quận có mua bảo hiểm của chúng ta không?"
"Có ạ."
"Đưa báo cáo rủi ro lúc trước đây cho ta, nguy hiểm lớn như vậy, các ngươi đánh giá thế nào!"
Thư ký của hội trưởng không dám chậm trễ, vội vàng mang báo cáo rủi ro dày cộp ra, Đạo Vương trực tiếp lật đến trang cuối cùng xem kết luận.
Rủi ro cực thấp.
Trong báo cáo còn mô tả chi tiết quá trình điều tra của bảy vị túc lão, từ lịch sử và phong tục của Trung Sơn quận, đến phân tích tính cách của tân quận trưởng, vô cùng chu đáo, không tìm ra được một lỗi nào.
Đạo Vương đứng dậy, chuyện đã đến nước này, vẫn nên bỏ trốn thôi.
Mình đã là Bán Tiên, thiên hạ lớn như vậy nơi nào không đi được.
"Tiểu Vương, lát nữa ngươi gặp lão gia tử thì nói với ông ấy một tiếng, cái chức hội trưởng này ai muốn làm thì làm đi."
"Ngươi muốn chạy đi đâu đấy?"
Một lão già một chân chống gậy bước vào, râu tóc bạc phơ, lông mày trắng dày che khuất đôi mắt.
Sắc mặt Đạo Vương thay đổi, chết tiệt, lão gia tử sao lại đến vào lúc này.
"Không có gì, chỉ là làm lâu quá rồi, chức hội trưởng này đối với ta là xiềng xích, hạn chế tài năng của ta, ta muốn ra ngoài đi dạo."
Đạo Vương cười làm lành, vừa nói vừa lùi, thừa lúc Đạo Tổ không chú ý thì đập vỡ cửa sổ rồi chạy!
Đạo Tổ nhướng mày, ánh mắt vẩn đục lộ ra một tia tinh quang:
"Thằng nhóc này, thu hoạch không nhỏ nhỉ, ngưng tụ tốc độ của đạo quả hình thức ban đầu rồi!"
Rất nhanh, Đạo Vương bị Đạo Tổ bắt trở về.
Như vậy mới thấy rõ, Bán Tiên mới tấn thăng và Bán Tiên lâu năm vẫn có một khoảng cách lớn.
"Đang yên đang lành ngươi chạy làm gì?"
Đạo Tổ không hiểu, ngươi ngưng tụ tốc độ đạo quả hình thức ban đầu là để thấy ta rồi chạy à?
Đạo Vương đành phải kể ra chuyện thất bại đầu tư ở Trung Sơn quận.
Đạo Tổ nghe xong liền gõ vào đầu Đạo Vương:
"Đây là chuyện tốt mà, ngươi chạy làm gì?"
"Hả?"
Đạo Vương bối rối, chuyện này mà là chuyện tốt à?
"Ngươi ngẫm mà xem, nếu Trung Sơn quận không mua bảo hiểm của chúng ta, bọn họ hao hết tiền cũng không bù nổi cái lỗ này, Hoang Châu và triều đình đều phải chi tiền, đánh giá về vị quận trưởng đó chắc chắn sẽ giảm xuống."
"Nhưng thực tế là bọn họ đã mua bảo hiểm của chúng ta, không có tổn thất gì, giúp Hoang Châu và triều đình bớt được tiền, vậy đánh giá về vị quận trưởng đó tại Hoang Châu và triều đình sẽ thế nào, tiền đồ của hắn sau này không thể lường được đâu!"
"Đây là một vụ đầu tư thành công vang dội, cần phải tuyên truyền mạnh mẽ."
"Sự việc ở Trung Sơn quận thuần túy là trùng hợp, những quận huyện khác có dám chắc chuyện ở Trung Sơn quận sẽ không xảy ra với họ không, tất nhiên là không thể rồi."
"Vậy thì, bọn họ cũng sẽ đến mua bảo hiểm chỗ chúng ta thôi, đây là mối làm ăn lớn!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận