Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 1621: Đạo hữu có thể dám đánh với ta một trận

"Đừng đừng đừng, lão tổ tông ta đổi lại nguyện vọng." Mạnh Cảnh Chu vội vàng nhận sai.
Mạnh Quân Tử rất nhanh liền tạo điều kiện cho Mạnh Cảnh Chu nhận tổ quy tông: "Đổi cái nguyện vọng gì?"
"Ta muốn chiến thắng Lục Dương!"
Mạnh Quân Tử lắc đầu: "Mong muốn chiến thắng đối thủ cùng đẳng cấp há có thể mượn nhờ sức mạnh của người khác, ngươi phải bằng bản lĩnh thật sự của mình mới có thể chiến thắng hắn."
Mạnh Cảnh Chu vẻ mặt đau khổ nói: "Lão tổ tông, chiến đấu cùng cấp bậc ta đương nhiên không sợ lão lục, nhưng vấn đề là hắn có bí pháp có thể tạm thời tăng lên tới Độ Kiếp đỉnh phong, hắn đấu với ta, không cần loại bí pháp này coi như hắn không dùng toàn lực đấu, ta thắng cũng không vẻ vang gì, nếu hắn dùng loại bí pháp này, ta đánh không lại hắn!"
"Ồ, còn có loại bí pháp này."
Mạnh Quân Tử hiểu nỗi khổ tâm của hậu bối, quả nhiên không hổ là tiểu sư đệ được Vân Chi dạy dỗ, thật sự có chỗ độc đáo.
"Không sao, lão tổ ta dùng mượn đạo quả để nắm một phần lực lượng cho ngươi mượn, khiến ngươi cũng trở thành Độ Kiếp đỉnh phong."
Mạnh Cảnh Chu vui mừng khôn xiết, không ngờ mượn đạo quả lại có công dụng tuyệt diệu này.
Mặc dù Lục Dương dựa vào Đại sư tỷ và Vân Chi, tả hữu còn có Thanh Hà, Vân Mộng Mộng, Bố Yếu Kiểm rất nhiều chỗ dựa Bán Tiên, nhưng Mạnh Cảnh Chu vừa nghĩ tới chính mình có tiên nhân lão tổ tông chống lưng, lực lượng so với ban đầu mạnh mẽ hơn nhiều.
Hai ông cháu tới Thiên Môn phong: "Vân Chi đạo hữu, làm phiền."
"Không biết tiền bối đến đây có chuyện gì?"
"Chuyện nhỏ thôi, không phải Cảnh Chu đứa nhỏ này vừa mới đột phá Độ Kiếp kỳ, đang lúc thiếu người luyện tập, ta nghĩ đến Tiểu Lục không phải vừa đột phá không lâu sao, hai người vừa hay có thể đọ sức một trận."
"Như vậy cũng tốt." Vân Chi luôn khuyến khích Lục Dương đánh nhau nhiều hơn, tăng lên kinh nghiệm chiến đấu thúc đẩy trưởng thành.
Vân Chi gọi Lục Dương tới, Lục Dương nhìn thấy Mạnh Quân Tử và Mạnh Cảnh Chu còn chưa hiểu chuyện gì.
Trước đó thấy Mạnh Quân Tử ra vẻ như vậy, rõ ràng là muốn khoe khoang Lão Mạnh.
Cái này khoe khoang nửa ngày sao lại khoe khoang đến Vấn Đạo tông của bọn họ?
Nghe sư tỷ nói, Lục Dương mới hiểu ra, hóa ra Lão Mạnh lại muốn so tài với mình.
"Đánh thì đánh, ta còn sợ hắn?"
Không phải Lục Dương khoác lác, ở cảnh giới Độ Kiếp kỳ này, bây giờ hắn còn sợ ai chứ.
Đoàn người lại đi vào sâu trong Vấn Đạo tông, Vấn Đạo tông hoang vắng, đi sâu vào một chút, tùy tiện tìm một chỗ, xác suất cao là khu vô nhân, xác suất nhỏ là bí cảnh.
Vấn Đạo tông 12 vạn năm lịch sử, tích lũy được số lượng bí cảnh cũng không ít, đều có thể dùng để lịch luyện đệ tử, có vài lần còn dùng để làm khảo nghiệm nhập tông.
Đối với người bên ngoài, vượt qua những bí cảnh này độ khó không nhỏ, đối với Lục Dương và Mạnh Cảnh Chu thì dễ dàng, nếu không có tác dụng lịch luyện Vân Chi đã không cho hai người tiến vào mấy bí cảnh này.
Lục Dương và hai người tùy ý chọn một khu vô nhân để làm sân bãi chiến đấu.
Lục Dương cởi áo khoác ngoài, xoay cổ tay cổ chân, hắn đấu với người cùng Độ Kiếp kỳ còn lưu lại chút sức lực, đánh người một nhà không cần phải câu nệ nhiều như vậy.
Mạnh Cảnh Chu so với Lục Dương còn tự tin hơn: "Lão Lục, ngươi cứ thoải mái đánh với ta đi, có chiêu gì cứ dùng ra!"
"Ồ, chiêu nào cũng được à, vậy ta dùng Tượng Hình quyền nhé?"
"Cũng được!"
Lần này đến lượt Lục Dương kinh ngạc, xem ra Lão Mạnh cảm thấy có biện pháp đối phó mình rồi.
"Đây là ngươi nói nhé, ngươi đừng đổi ý."
"Không đổi ý, đến đây!"
Lão Mạnh đã thả lỏng như vậy, Lục Dương cũng nghiêm túc, trận chiến vừa bắt đầu liền cảnh giới tăng vọt, mượn nhờ Tượng Hình quyền tiến vào Độ Kiếp đỉnh phong.
Điều làm Lục Dương kinh ngạc là, Lão Mạnh thi triển Vô Thượng Thuần Dương Pháp Tướng, Pháp Tướng đỉnh thiên lập địa, một dấu chân cũng có thể đạp sập một ngọn núi cao, Thanh Phong kiếm chém vào Pháp Tướng, chỉ để lại một vết nhàn nhạt.
Mạnh Cảnh Chu vừa mới bước vào Độ Kiếp kỳ tuyệt đối không làm được đến mức này!
"Xem ra ngươi thật sự có biện pháp tăng lên cảnh giới."
Lục Dương chú ý Mạnh Quân Tử đang quan chiến, nhớ tới chuyện Mạnh Quân Tử mượn đạo quả, đại khái đoán ra đáp án.
Mạnh Cảnh Chu toe toét cười lớn: "Lão Lục, chưa ăn cơm à, Pháp Tướng mà cũng chém không được!"
Vốn Lục Dương còn lo lắng nếu dùng lực lượng quá lớn Lão Mạnh sẽ sinh ra bóng ma tâm lý, nếu Lão Mạnh thật sự có bản lĩnh, vậy thì không cần phải giả bộ nữa.
"Pháp Thiên Tượng Địa!"
"Thôn Thiên Phệ Địa!"
"Tụ Lý Càn Khôn!"
Lục Dương một hơi thi triển ba loại đại thần thông, để mình biến thành người khổng lồ đỉnh thiên lập địa.
Người khổng lồ tay cầm Thanh Phong kiếm chém về phía Pháp Tướng, Pháp Tướng thi triển Tam Đầu Lục Tí, ba cặp tay gắt gao kẹp lấy Thanh Phong kiếm.
Lục Dương như thỏ, đá một cước vào bụng Pháp Tướng.
Hai người đánh nhau long trời lở đất, nhiệt hừng hực, đặt ở thời thượng cổ, chỉ dựa vào dư chấn chiến đấu đã có thể dẹp yên vô số vì sao.
Thấy hậu bối ưu tú như vậy, Mạnh Quân Tử không kìm được nở nụ cười.
"Vân Chi đạo hữu, ta cho Cảnh Chu mượn một chút lực lượng, không tính là phạm quy chứ?" Mạnh Quân Tử trong lòng nở hoa, tuy hắn đánh không lại Vân Chi, nhưng nếu hậu bối có thể chiến thắng tiểu sư đệ do Vân Chi bồi dưỡng, cũng có thể xem như hắn thắng lợi.
"Đương nhiên không tính." Vân Chi vẻ mặt bình thường.
"Lão Lục, chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, không đáng đánh, đã nói rồi đừng khách khí dùng toàn lực mà." Mạnh Cảnh Chu đắc ý cười nói, có thể ổn định ở vào cảnh giới Độ Kiếp đỉnh phong, cảm giác này quá sung sướng.
Lục Dương nghe vậy lộ ra nụ cười đầy ẩn ý, khiến Mạnh Cảnh Chu cảnh giác.
Muốn thi triển Bất Hủ kiếm quyết sao, không sao, hắn cũng có Duy Ngã Độc Tôn Quyền pháp để chống lại.
Chỉ thấy người khổng lồ Lục Dương phát ra từng đợt ánh sáng trắng, lực lượng tiết lộ ra khiến Mạnh Cảnh Chu mặt biến sắc, không kìm được chửi rủa.
"Lão Lục đại gia ngươi..."
Ầm...
Lục Dương tự bạo, trực tiếp làm nổ tan Pháp Tướng, khiến Mạnh Cảnh Chu cũng bị hất văng ra ngoài thật xa.
Lục Dương khôi phục thân thể, theo sóng khí tự bạo liền bay về phía Mạnh Cảnh Chu, tiếp theo lại là một tiếng tự bạo đinh tai nhức óc.
Thanh âm cực lớn, vượt qua bất kỳ lôi kiếp nào.
Mạnh Quân Tử thấy thế hung hăng ho khan, đây là chiêu thức quỷ quái gì vậy!
Mạnh Cảnh Chu nằm trên mặt đất, hai mắt thất thần.
Lục Dương đáp xuống đất, ngồi xổm bên mép hố, quan tâm hỏi thăm người anh em tốt đang nằm giữa hố: "Lão Mạnh không sao chứ, ta đã thu bớt lực rồi đó."
"Lão Lục ông nội ngươi, ngươi nói sớm Tượng Hình quyền Đậu Hủ Thiên Tôn của ngươi có thể mượn cả hình thức ban đầu Bất Hủ đạo quả rồi!"
"Ở vùng Cực Bắc cùng Dương Không Động khi đánh nhau sao không thấy ngươi dùng chiêu này!"
Lục Dương gãi gãi đầu: "Dùng hình thức ban đầu của Bất Hủ đạo quả trực tiếp chiến đấu thì thắng quá dễ dàng, chẳng qua khi đánh nhau với hắn ta muốn rèn luyện một chút bản thân nên mới không dùng tới."
"Vậy khi đánh với ta sao ngươi không nói rèn luyện một chút bản thân đi!" Mạnh Cảnh Chu giận dữ nói.
"Đừng có lải nhải, là ngươi bảo ta dùng toàn lực."
Mạnh Quân Tử chạy tới, nghi hoặc nhìn Lục Dương: "Bán Tiên?"
Hai lần tự bạo vừa rồi đã vượt qua phạm trù thần thông pháp thuật, chỉ có thể là thủ đoạn của hình thức ban đầu đạo quả.
"Hắc hắc, thế nào, Tiểu Dương Tử lợi hại không?" Nhìn thấy Tiểu Dương Tử cuối cùng cũng chịu dùng hình thức ban đầu của Bất Hủ đạo quả, Bất Hủ tiên tử vui vẻ vô cùng.
"Tiên nhân?" Mạnh Quân Tử phát hiện mình không thể nhìn thấu Bất Hủ tiên tử, chắc chắn là tiên nhân.
"Có lẽ đạo hữu là người Hộ Đạo của Tiểu Lục, ta đã đáp ứng Cảnh Chu, muốn giúp hắn chiến thắng Tiểu Lục."
"Nếu sự tình phát triển đến bước này, Cảnh Chu không thể chiến đấu tiếp được, vậy chỉ có thể là ta thay hắn xuất chiến!"
"Đạo hữu có dám đánh với ta một trận?"
Bất Hủ tiên tử vội vàng ho khan hai tiếng, giả bộ hết sức yếu ớt: "Khó lắm, bản tiên vì chiến thắng Hôi Đậu Đậu, nguyên khí tổn thương nghiêm trọng, không thể động đậy được."
"Hôi Đậu Đậu là ai?" Mạnh Quân Tử buồn bực, chưa từng nghe qua tiên nhân nào có cái tên này.
Lúc này Vân Chi chạy tới, giúp Bất Hủ tiên tử giải thích: "Chính là người ở Phật Quốc đã đánh ngươi sống dở chết dở đó."
Thấy Vân Chi đến, Bất Hủ tiên tử lập tức có chủ ý: "Đúng rồi, bản tiên hiện giờ không có thân thể, có thể mượn thân thể Vân nha đầu để đánh với ngươi một trận."
Mạnh Quân Tử nghe vậy hai mắt híp lại lộ ra ánh mắt cực kỳ nguy hiểm, trầm giọng quát hỏi: "Đạo hữu có dám lặp lại một lần lời ta vừa nói không!"
Điều này đương nhiên không dọa được Bất Hủ tiên tử, nàng nhớ lại lời Mạnh Quân Tử vừa nói: "Đạo hữu có dám đánh với ta một trận?"
"Không dám!"
Triệu Trạch Minh là một học sinh bình thường có chức vụ.
Mặc dù quốc gia giải thể, quân phiệt cát cứ, kinh tế sụp đổ, những kẻ nhiễu sóng truyền nhiễm khắp nơi giở trò tàn sát.
Nhưng những chuyện đó chẳng liên quan gì tới hắn.
Mãi cho đến một ngày, hắn phát hiện trong cuộc sống hằng ngày an nhàn của mình, xuất hiện một vài sự tồn tại không mấy bình thường.
Một cuốn thư tịch tự dưng bay tới, khiến hắn rơi vào một thế giới mộng cảnh không thể thoát ra.
Mỗi khi màn đêm buông xuống, hắn sẽ bắt đầu một cuộc hành trình điên cuồng hoang đường.
Hắn sẽ vĩnh viễn bị rơi vào bãi săn tên là "Yên Diệt", cho đến khi hi sinh tất cả thế giới, đổi lấy cơ hội một mình giết ra vòng vây.
Dùng tro tàn của chúng sinh, đúc thành vương miện...
Bạn cần đăng nhập để bình luận