Ai Bảo Hắn Tu Tiên

Chương 204: Gìn giữ Chánh Đạo

Sau khi Mạnh Cảnh Chu bị lôi đi một cách vật vã, rất nhanh bèn truyền đến tiếng kêu thảm thiết.
Lục Dương và Man Cốt đang chăm chú lựa chọn phần thưởng.
"Man Cốt, huynh muốn mua gì?"
"Chắc là mua tự thiếp, sư phụ nói chữ đệ viết không đẹp, cần phải luyện tập nhiều hơn."
- Giải thích, "tự thiếp" nghĩa là bảng chữ mẫu, bản in khắc đá, in khắc gỗ hoặc chụp chữ của các nhà thư pháp để làm mẫu luyện viết chữ. Hết giải thích.
Man Cốt bị thu hút bởi một bộ tự thiếp trên bảng đổi đồ.
"Lôi Đình Tự Thiếp, tên nghe bá hùng hổ thật, mua thôi."
Lục Dương còn muốn khuyên Man Cốt cân nhắc thêm, lời còn chưa kịp nói ra, thì Man Cốt đã mua rồi.
Bìa của Lôi Đình Tự Thiếp là một tia sét khổng lồ, mở ra trang đầu tiên chính là phần hướng dẫn sử dụng.
"Để đệ xem quy tắc sử dụng nào... Dùng bút lông viết chữ trên tự thiếp, một khi vượt ra ngoài vùng viền, tự thiếp sẽ bộc phát sấm sét vạn cân, xin cẩn thận sử dụng."
"Chú ý: Xin đừng ngâm tự thiếp trong nước, có nguy cơ rò rỉ điện."
Man Cốt câm nín.
Bây giờ viết chữ cũng nguy hiểm vậy sao?
Man Cốt không mua đồ nữa, y muốn dùng điểm cống hiến còn lại đi đỉnh Luyện Khí, cường hóa cây chùy sắt của mình.
Lúc chiến đấu tự động ngâm nga Lời Thánh Nhân vẫn chưa thể hoàn toàn tỏ rõ phận Nho tu của y, Man Cốt muốn khắc Lời Thánh Nhân lên chùy sắt, tiện thể thêm hai cái gai nữa, bảo đảm rằng lúc chiến đấu một chùy đập xuống là một cái lỗ.
Hoàn mỹ.
Hoàng cung.
Tổng quản thái giám đã hầu hạ Hạ Đế hơn bốn mươi năm, ông ta vốn tưởng mình đã khá quen thuộc với người nắm quyền vương triều Đại Hạ này, nhưng những cảnh tượng kế tiếp thực sự phá vỡ nhận thức của ông.
Hạ Đế ngồi ngay ngắn trên ngai vàng, thấy Vân Chi chậm rãi bước tới, chủ động đứng dậy đón tiếp, mặt mày rạng rỡ.
"Vân Chi đạo hữu tới rồi, mau mau mời ngồi."
Hạ Đế thậm chí còn tự tay khiêng một chiếc ghế cho Vân Chi ngồi, rồi bản thân cũng ngồi cạnh bên, không trở lại ngai vàng nữa.
"Người đâu, đem trái cây vừa tiến cống từ phương Nam tới đây, để Vân Chi đạo hữu nếm thử."
Rất nhanh đã có tiểu thái giám bưng khay trái cây tới, trong khay đựng nhiều loại trái cây, có loại hình dạng như vải, có loại hình dạng như chuối...
Vân Chi bóc ra một loại quả hình dạng như vải, thịt quả màu vàng óng, là thiên tài địa bảo có nội hàm kinh người, chỉ ăn một quả này thôi, là có thể giúp tu sĩ từ giai đoạn Luyện Khí Hậu Kỳ nhảy vọt tới Trúc Cơ Trung Kỳ.
"Mùi vị không tệ." Vân Chi lịch sự mà nếm thử, khen ngợi, khiến Hạ Đế mừng rỡ.
"Mau lấy cho Vân Chi đạo hữu một thùng, để cô ấy mang đi!"
Dù cho tổng quản thái giám có bản lĩnh giữ vẻ mặt bình thản, nhưng chứng kiến cảnh này cũng hơi biến sắc.
Ông chưa từng thấy bệ hạ đối đãi ân cần như vậy với người nào.
Vân Chi ngăn cản hành động của Hạ Đế: "Bệ hạ không cần làm vậy, có yêu cầu gì người cứ nói đi."
Hạ Đế cho tả hữu lui xuống, tổng quản thái giám cũng không ngoại lệ.
Hạ Đế xoa tay, có chút phấn khích: "Trẫm nghe nói tu vi của Vân Chi đạo hữu, hình như còn cao hơn cả lão tổ tông nhà trẫm rất nhiều?"
Vân Chi chậm rãi lắc đầu: "Bất quá là cách biệt đôi chút, xin bệ hạ đừng phóng đại."
"Là thế này, gần đây lão tổ tông cứ cho rằng mình thiên hạ vô địch, không ai đánh lại được, tâm thái này bất lợi cho việc tu hành, trẫm chỉ nghĩ liệu rằng có thể tìm người chỉnh đốn ông ấy một trận hay không, trẫm nghĩ tới nghĩ lui, vẫn thấy Vân Chi đạo hữu là thích hợp nhất."
Vân Chi: "... Bệ hạ và lão tổ tông nhà người có thù hằn gì sao?"
Trong ấn tượng của Vân Chi, lão tổ tông của Hạ Đế không phải loại người như vậy.
"Ha ha, Vân Chi đạo hữu đúng là biết nói đùa, trẫm bị lão tổ tông đánh từ nhỏ tới lớn, sao mà có thù hằn gì được?"
Vân Chi cạn lời.
"Được rồi được rồi, vừa rồi chỉ là trẫm nói đùa một chút, Vân Chi đạo hữu không cần để bụng." Hạ Đế thu lại nụ cười.
Vân Chi muốn nói vẻ mặt bệ hạ lúc nãy không giống nói đùa chút nào, nhưng mà những lời phá hoại mối quan hệ như thế này vẫn không nên nói thì hơn.
Vân Chi vẫn có thể hiểu được mấy chuyện nhân tình thế thái đơn giản như thế này.
"Vân Chi đạo hữu triệu tập vương triều Đại Hạ và Tứ Đại Tiên Môn tới đây, chắc hẳn là trong quá trình tiêu diệt Bất Hủ Giáo đã có phát hiện trọng đại?"
"Đúng vậy." Vân Chi gật đầu, không nói thêm gì nữa.
Hạ Đế thấy Vân Chi không nói nữa, còn tưởng cô ấy có điều e ngại, bèn nói: "Vân Chi đạo hữu đang lo tình báo ở chỗ này bị rò rỉ sao? khỏi phải lo, nơi đây có trận pháp Tiên Cấp do lão tổ tông bố trí gia trì, cho dù là tiên nhân, cũng đừng hòng nghe lén."
"Hay là Vân Chi đạo hữu cảm thấy thiên cơ không thể tiết lộ, không thể dùng lời nói, mà cần dùng động tác để ra hiệu?"
Hạ Đế suy ngẫm hành động này của Vân Chi đang ám thị điều gì.
Là ám chỉ kẻ địch ở khắp mọi nơi? Là nói im lặng là cách tốt nhất để đối phó với kẻ địch? Hay là nói Bất Ngữ Đạo Nhân là chìa khóa phá vỡ cục diện?
Vân Chi do dự một chút, mở miệng nói: "Ta chỉ là không muốn nói với bệ hạ một lần, rồi lại lặp lại một lần nữa với các Tông Chủ của Tứ Đại Tiên Môn mà thôi."
Hạ Đế câm nín.
Tông Chủ của Tứ Đại Tiên Môn rất nhanh bèn tới hoàng cung, trong đó còn có Tông Chủ Ngũ Hành Tông- Khâu Tấn An, người vừa từ biệt cách đây không lâu.
Khâu Tấn An không ngờ động tác của Vấn Đạo Tông nhanh đến vậy, chưa đầy năm ngày, trực tiếp dọn cả ổ Bất Hủ Giáo, ngay cả trại chăn nuôi của Giáo Chủ cũng đã bị niêm phong.
"Vân Chi đạo hữu, lại gặp mặt rồi." Khâu Tấn An chắp tay.
"Vấn Đạo Tông làm tốt lắm, Tứ Đại Ma Giáo trực tiếp ít đi một Ma Giáo, không biết ba Ma Giáo còn lại nghe tin này sẽ phản ứng thế nào, e là sẽ sợ đến nỗi ôm đầu chạy như chuột!" Tông Chủ Trấn Ngục Tông cười sảng khoái, không có tin tức nào phấn chấn lòng người hơn tin này.
Ông ấy quyết định sau khi trở về tông môn, toàn tông nghỉ năm ngày, ăn chơi thoải mái.
"Thiện tai." Trụ trì chùa Huyền Không lần tràng hạt, tiếc chữ như vàng, nhưng từ vẻ mặt của ông, có thể thấy được sự hân hoan.
Cung Chủ Nguyệt Quế Tiên Cung Lạc Hồng Hà không dám nói chuyện với Vân Chi, sợ Vân Chi nhớ tới hôn ước, bắt Lục Dương và Lan Đình thành hôn.
Thông qua lần hành động này, Tứ Đại Tiên Môn đổi mới nhận thức về Vấn Đạo Tông.
Lời đánh giá trước đây là "Tứ Đại Tiên Môn gìn giữ Chánh Đạo, Vấn Đạo Tông lay động Chánh Đạo".
Giờ đây dư luận đổi chiều, chuyển thành "Ngũ Đại Tiên Môn gìn giữ Chánh Đạo".
Vân Chi không biết suy nghĩ trong lòng họ, trực tiếp nói rõ mục đích.
"Lần này triệu tập chư vị tới đây, là muốn chia sẻ một số tình báo thu được ở Bất Hủ Giáo, những tình báo này ngay cả Giáo Chủ Bất Hủ giáo cũng không biết."
"Ta nói kết luận trước."
"Sự tồn tại của Tứ Đại Ma Giáo có thể đảo lộn nhận thức từ trước tới nay, trước đây chúng ta chỉ đơn thuần cho rằng sự tồn tại của Ma Giáo là do ma tu tụ tập thành lập giáo hội, sức đe dọa không bằng Đại Thế sắp tới."
"Giờ ta đính chính lại quan điểm của mình, ta cho rằng kẻ giật dây sau màn của Tứ Đại Ma Giáo là Tiên Nhân Thượng Cổ, mục đích tồn tại của Tứ Đại Ma Giáo là để thai nghén hình thể sơ khai của Đạo Quả, Tiên Nhân Thượng Cổ sẽ hái lấy hình thể sơ khai của Đạo Quả vào thời cơ thích hợp, hóa thành sức mạnh của bản thân."
Lời này vừa nói ra, năm người đều kinh hãi.
Bối cảnh của họ kinh người, biết khá nhiều bí mật liên quan tới Tiên Nhân, trong đó bao gồm cả chuyện về Đạo Quả và hình thể sơ khai của Đạo Quả.
Hạ Đế hỏi với vẻ nghiêm túc: "Có bằng chứng không?"
Sự tồn tại của Tứ Đại Ma Giáo đều là để thai nghén hình thể sơ khai của Đạo Quả, Tiên Nhân Thượng Cổ muốn hái đạo quả.
Điều này có nghĩa là một vị tiên nhân, có thể sở hữu hai viên Đạo Quả!
Đây là một chuyện cực kỳ đáng sợ!
"Tất nhiên là có, ta đã dẫn nhân chứng tới."
Vân Chi thoáng búng ngón tay, một vị tiên nhân già nua xuất hiện từ một không gian khác.
"Đây là tín ngưỡng của Bất Hủ Giáo, Bất Hủ Tiên Nhân."
"Xin chào chư vị tiền bối, các vị tiền bối cứ gọi vãn bối là Tiểu Liễm là được rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận