Vớt Thi Nhân

Chương 641: Tết về (4)

Âm Manh lái xe, chở ba người kia về.
Nhuận Sinh có thể xuống đất đi lại tự do, nhưng còn chưa thể làm việc.
Đàm Văn Bân có thể không cần gậy chống, có thể đi đường, nhưng lúc đi vẫn phải chú ý cất bước.
Lâm Thư Hữu đeo kính mắt, vẫn là lão Hoa.
Lý Tam Giang đã nhận ra ba người này không thích hợp, hỏi thăm nguyên nhân, bọn hắn giải thích là đi công viên giải trí chơi thuyền hải tặc, kết quả thuyền hải tặc lệch quỹ đạo, làm cho ba người bọn hắn ngã.
Tiểu Viễn học tập chăm chỉ, không có đi theo đám bọn hắn đi công viên giải trí chơi.
Lý Tam Giang lại hỏi thăm công viên giải trí có bồi thường không, trả lời là có, lúc này mới hơi hài lòng.
Nhưng cuối cùng, vẫn còn có chút tiếc nuối, ban đầu ba con la rất chắc nịch dùng bền, năm nay trở về tất cả đều bệnh, quả thực là gây ra dịch bệnh cho la.
Sơn đại gia cũng tới đây cùng một chỗ ăn tết, cầm tay Nhuận Sinh, đau lòng không thôi mà than thở.
Nhuận Sinh từ trong túi lấy ra một phần tiền mừng tuổi, cho Sơn đại gia.
Bị Sơn đại gia một bàn tay đập trở về, mắng:
"Ngươi đã như vậy, ta có thể lấy tiền của ngươi sao, ta có thể hoặc là!"
Kết quả giữa trưa, Trương thẩm bên kia đến gọi hỏi xem ở đây có người nào muốn đánh nổ kim hoa không.
Da mặt Sơn đại gia run lên, chạy đến trước mặt Nhuận Sinh, đưa lưng về phía Nhuận Sinh lắc lắc tay.
Nhuận Sinh im lặng đem khoản tiền kia, lại đưa tới trên tay Sơn đại gia.
Lý Tam Giang nhìn thấy một màn này, mắng một tiếng:
"Lão súc sinh thật không phải là thứ tốt lành gì."
Sơn đại gia mặt đỏ lên, vặn cổ nói:
"Ta đây là thay trẻ con tiết kiệm tiền đấy."
Lập tức, Sơn đại gia bắt đầu châm ống tẩu của mình, liên tiếp quẹt mấy que diêm, đều châm không được, chỉ có thể không ngừng đổi phương vị, sau đó càng đổi càng đi về phía bờ đập bên ngoài, cuối cùng dứt khoát vắt chân lên cổ, chạy ra gò đánh bạc mà đi.
Lý Tam Giang đối Nhuận Sinh mắng:
"Ngươi cũng là đầu óc úng nước, thế mà còn cho hắn tiền."
Nhuận Sinh chỉ cười ngây ngô.
Hắn là cố ý cho Sơn đại gia một khoản tiền, để cho ăn tết vui vui sướng sướng mà đi thua.
Cửa hàng nghỉ đông kết thúc trước, tính sổ chia hoa hồng, hắn được một khoản tiền rất lớn.
Lưu lại một phần ba, dùng để cho gia gia ở quê mua đồ tạp hóa, với đánh bài đi đưa.
Còn lại, đều cho Âm Manh, để nàng đi dạo phố mua quần áo.
Dù sao, chính hắn ngày thường cũng không có thói quen tiêu tiền, giữ tiền trên người cũng vô dụng.
Sáng sớm hôm sau, Liễu Ngọc Mai cả nhà trở về.
Lão thái thái thay đổi cách ăn mặc khi ở Kim Lăng, lại đổi về quần áo trước kia ở nông thôn.
Tần thúc và Lưu di cũng về rồi, hai người trên thân còn lưu lại khí tức phong trần mệt mỏi rõ ràng.
Đây là đào xong mộ tổ nhà người ta, gắng sức đuổi theo mới trở về.
Trên bờ đập người nhiều, A Ly không thích, bất quá sau khi Lý Truy Viễn đi lên trước nắm tay nàng, A Ly lộ ra mỉm cười, ánh mắt vẫn luôn nhìn thiếu niên.
Lý Tam Giang cười ha hả lấy ra chìa khóa, đi mở khóa gian phòng phía đông.
Bên trong bị quét dọn rất sạch sẽ.
Bởi vì Lý Tam Giang từng vụng trộm mở khóa, đi vào quét dọn.
Hắn không có ý tứ quang minh chính đại quét dọn, vạn nhất quét dọn xong người ta không đến, vậy thì quá mất mặt.
Hiện tại hắn cảm thấy không tệ, nhất là hắn còn phát hiện, khi tằng tôn của mình và cô bé kia dắt tay đi lầu hai sân thượng, lão thái thái thế mà không khó chịu, ngược lại một mặt ý cười.
Hắc, lão thái thái buôn người này thế mà chuyển tính!
Gian phòng phía đông cũng là một phòng khách hai phòng ngủ, Tần thúc và Lưu di ở cùng nhau phòng phía nam.
Lý Tam Giang đề nghị bọn hắn ở nhà râu quai nón, nơi đó phòng trống còn nhiều cực kì, nhưng bị lão thái thái cự tuyệt, nói có thể ở lại được.
Chủ yếu là, mọi người coi như đã biết đối phương tồn tại là được, thật không có tất yếu cố ý để A Lực A Đình xuất hiện trước mặt người ta, vương không đối vương.
Cả nhà, ban đêm không ngủ chung một chỗ, nhưng ăn cơm chung, cho nên trong phòng bếp rất là bận rộn.
Lưu di làm lại nghề cũ, bếp lò trong phòng bếp nàng cũng dùng quen thuộc.
Lê Hoa rất tự giác ở bên cạnh làm phụ, còn hèn mọn hơn cả học trò.
Ban ngày lúc rảnh rỗi, Tần thúc đẩy xe đi giao hàng, trong thời gian ăn tết, yến tiệc nhiều, cơ hồ mỗi ngày đều phải đưa.
Hùng Thiện làm phụ cho Tần thúc.
Hai vợ chồng rất công bằng, lúc làm việc, cũng không dám thở mạnh.
Sau bữa ăn, lão thái thái thích bày cái bàn nhỏ, để Tiết cha Tiết mẹ và những người khác, vây quanh mình nói chuyện phiếm giải sầu.
Lão thái thái thích nhất nghe Tiết cha Tiết mẹ nói con trai mình, còn chưa kết hôn, còn không muốn có con, bọn hắn vẫn chờ ôm cháu.
Bởi vì lão thái thái là hiểu được vị ở Bạch gia kia có, cho nên càng nghe càng có ý tứ, hạt dưa đều không đủ ăn.
Lý Truy Viễn và A Ly sẽ đi dạo chơi trong thôn, ngẫu nhiên cũng đi đến nhà Thúy Thúy ngồi một chút.
Sáng ba mươi tết, Tiết Lượng Lượng mang theo ba mẹ mình, đi xem Trường Giang và biển cả.
Trên xe, hiếm có thời gian cả nhà ba người ở cùng nhau.
Tiết mẹ rất hiếu kỳ hỏi:
"Vị lão thái thái trong nhà, đến cùng là nhân vật phương nào?"
Tiết Lượng Lượng sửng sốt một chút, hỏi:
"Mẹ, sao thế ạ?"
Tiết cha nói:
"Hẳn là một nhân vật lớn nha."
"Cha mẹ, mọi người ở cùng bà ấy có áp lực không?"
Tiết mẹ vội vàng lắc đầu:
"Nhân vật loại này, có thể cùng ta ngồi cùng một chỗ nói chuyện phiếm, đó là chuyện chúng ta cầu còn không được."
Tiết cha gật gật đầu:
"Đúng vậy."
Kỳ thật, lão thái thái đã đủ bỏ qua lòng kiêu ngạo, nhưng có nhiều thứ, thật không phải nói bỏ xuống liền có thể bỏ xuống, bà ấy ngồi ở đó, mọi người liền tự nhiên đón ý nói hùa theo bà.
Bà ấy muốn nghe cái gì, mọi người liền phải kể cái đó.
Tiết cha Tiết mẹ ban đầu tích lũy một bụng lời muốn nói với con trai mình, nhưng hai ngày nay đều bị lặp đi lặp lại nói cho lão thái thái nghe, giống như cây mía bị lặp đi lặp lại nhai, làm cho bọn hắn hiện tại cũng không có hơi sức để chỉ bảo con trai tận tâm nữa.
Tiết Lượng Lượng trước mang cha mẹ đi Lang Sơn thắp hương, đứng trên đỉnh núi, thưởng thức Trường Giang đổ vào biển tráng lệ.
Xuống núi ngồi trở lại trong xe, Tiết cha Tiết mẹ nói vừa mới thắp hương cầu nguyện con trai mình có thể sớm ngày kết hôn sinh con.
Tiết Lượng Lượng lập tức gật đầu:
"Con nghe nói, Lang Sơn này linh cực kỳ!"
Sau đó, Tiết Lượng Lượng lái xe tới bờ sông mà hắn thường đi, mang theo ba mẹ mình, tản bộ dọc theo nơi này.
Giang cảnh khoáng đạt, làm cho người ta nội tâm bình tĩnh, Tiết cha Tiết mẹ tay nắm tay, nói đến chuyện lúc bọn hắn còn trẻ, cùng chuyện của Tiết Lượng Lượng khi còn nhỏ.
Tiết Lượng Lượng theo ở phía sau.
Sau lưng, trên mặt sông, có một màn nước chậm rãi dâng lên, hướng phía trước hai vị lão nhân đi bái lễ.
Nàng vẫn mặc áo tân nương, nhưng mới tô son đỏ mới đánh phấn, còn đeo đầy đủ đồ trang sức mũ phượng.
Hai cái lão nhân không hề hay biết.
Tiết Lượng Lượng thì dừng bước, nhìn về phía nàng, nàng cũng đang nhìn hắn.
Dù chưa mở miệng, lại tựa hồ như đồng loạt nghe được tiếng lòng đối phương:
"Ủy khuất nàng."
"Ủy khuất chàng."
Chờ màn nước hạ xuống, mặt sông hồi phục bình tĩnh.
Tiết Lượng Lượng không tự giác ưỡn ngực, hít sâu một hơi, lại chậm rãi thở ra.
Tiểu Viễn từng nói, có chút đồ vật thuộc về hình thức cũng có ý nghĩa của nó.
Hắn hiện tại cảm nhận được.
Giờ khắc này, hắn cảm thấy mình trưởng thành, chân chính lĩnh ngộ cái gì mới là trách nhiệm và đảm đương.
Nếu như nói trước kia hắn, chỉ là dựa theo ánh mắt độc đáo của mình và một bầu nhiệt huyết để sinh hoạt và làm việc, như vậy hiện tại hắn, bắt đầu chân chính quy hoạch nhân sinh của mình.
Con sông này, nước này, sóng này, non sông tươi đẹp này.
Sang năm bắt đầu.
Hắn muốn đi thuần phục chúng, đi cải tạo chúng, đi kiến thiết chúng.
Mang theo sư đệ Tiểu Viễn của mình cùng một chỗ!
Chu Vân Vân tới, nhà nàng ở Thạch Cảng, vốn rất gần.
Lại thêm Đàm Văn Bân đã qua cửa, hai người tuy chưa chính thức đính hôn, cũng không làm qua tiệc rượu, nhưng trong nhà hai bên kỳ thật đã ngầm thừa nhận.
Về phần tuổi tác, ở nông thôn, người có tuổi tác giống như bọn hắn, con cái đã có thể đi mua xì dầu không phải là ít.
Lý Tam Giang mang theo bọn hắn cùng một chỗ, đi bái hai vị kia.
Mộ phần hai vị kia, được tu giống như 'Tứ Hợp Viện', mặc dù mini, nhưng vẫn còn có mấy lần ra vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận