Vớt Thi Nhân

Chương 107: Gánh vác (2)

"Trà nguội rồi, pha thêm ấm khác đi, cho ít lá trà thôi, hôm nay miệng ta nhạt quá."
Lý Truy Viễn gật đầu, bắt đầu pha trà, hắn nghe rõ ý tứ trong lời của Liễu Ngọc Mai, ở trong nhà này, khi kể những chuyện đặc biệt thì chỉ nên lướt qua, không thể nói quá rõ. Kiểu như, đôi bên đều hiểu ý nhau, chỉ điểm sơ qua bí mật mà thôi. Liễu Ngọc Mai hơi nghiêng người trên ghế, nhìn cậu bé, nói:
"Có phải cháu thấy, ông thái của cháu đôi khi có hơi ngốc nghếch không, có những việc, ông ấy cứ nhìn không ra, có mấy lời, ông ấy lại không chịu nghe?"
Lý Truy Viễn khẽ gật đầu.
"Hài tử, chuyện này bình thường thôi, người già rồi thì đều như vậy cả. Tuổi của cháu tràn đầy sức sống, bản năng tò mò về những điều mới lạ, nhưng người bình thường đến trung niên sẽ có chút bài xích việc tiếp nhận những cái mới, tự nhiên mà trở nên bảo thủ. Đợi đến khi già rồi, phần lớn sẽ chỉ tin vào một điều, đó là làm theo những thói quen trước kia, như viên bi vậy, cứ thế mà lăn xuống, cho đến khi lăn vào trong quan tài. Họ thường trở nên rất bướng bỉnh, rất cố chấp, cháu bảo họ sai thì họ lại nghĩ cháu còn trẻ, cháu bảo họ đừng làm vậy thì họ lại cứ thế mà sống dựa theo cái cách của mình đến tuổi này. Đúng sai, đối với họ không còn quan trọng nữa, việc có thể sống đến già vốn là một sự chứng minh tốt nhất, là một loại bản lĩnh rồi, cháu nghe rõ chưa?"
"Cháu có hiểu chút ít, nhưng muốn nghe thêm ạ."
"Ừ."
Liễu Ngọc Mai nâng chén trà lên, nhấp một ngụm, hỏi:
"Đường Dần có bài "Đào Hoa am ca", cháu đã đọc chưa?"
"Đọc rồi ạ."
"Hai câu cuối."
"Thế nhân cười ta quá điên cuồng, ta cười người đời chẳng thấu tri. Nhớ lại Lăng Tiêu mộ hào kiệt, không rượu không hoa cuốc cày ruộng."
"Đúng vậy, cháu cười người ta không hiểu, người ta cười cháu không hiểu đời."
"Liễu nãi nãi, ý của ngài là, ông thái cố ý giả vờ điếc ngơ, không muốn nghe ạ?"
"Không phải, ông thái của cháu không có tài diễn kịch như nhóc con nhà cháu đâu."
"Nãi nãi lại nói đùa."
"Cháu cảm thấy ông thái cháu thế nào?"
"Ông thái có nhiều chuyện bí ẩn, đôi khi cháu cảm thấy mình hiểu rõ, nhưng đôi khi lại thấy mờ mịt."
"Do cháu nghĩ quá phức tạp đấy thôi, nghĩ mọi thứ đơn giản chút đi, đừng liên tưởng nhiều chuyện rắc rối vào."
"Liễu nãi nãi, ngài lại đánh lạc hướng cháu rồi."
"Ông thái của cháu, thật ra cũng chỉ là ông thái thôi, con người ông ấy vốn dĩ không có gì kỳ lạ cả, chỉ khác biệt so với người khác ở chỗ ông ấy tương đối giàu có, không, phải nói là quá giàu có mới đúng."
"Quá giàu có ạ?"
Lý Truy Viễn bắt đầu suy tư, "Tiền" ở đây là tượng trưng cho cái gì?"
Người ta mà, tiền nhiều quá thì dễ bị bay bổng, hay cho mình là đúng, không nghe ai hết. Cũng không còn cách nào khác, ai bảo ông ấy có nhiều tiền chứ? Có đôi khi, có tiền thì muốn gì được nấy, rất nhiều chuyện có thể giải quyết bằng tiền. Nhưng việc dùng tiền để chạy chọt, dù sao cũng là những việc không thể để lộ ra ngoài ánh sáng, có khi chính mình cũng chẳng biết tiền đi về đâu, nói chung, chuyện cứ thế diễn tiến đến một thời điểm nào đó thì tự dưng được giải quyết mà chẳng hiểu lý do, rồi bản thân lại cảm thấy qua được cửa ải đó một cách mơ hồ. Còn những người xung quanh ông ta, ai nấy đều hiểu rõ sự tình, thế là lại hận ông ta đến nghiến răng.
Cũng không hẳn là hận thật, chỉ là khó chịu khi thấy vậy mà không thể làm gì, cuối cùng thì cũng mặc kệ, chấp nhận."
"Lý Truy Viễn hỏi:
"Liễu nãi nãi, vậy nếu như ở gần người có tiền, có phải cũng có thể nhặt được tiền mà phát tài không?"
Liễu Ngọc Mai nhìn cậu bé trước mặt đầy thâm ý, bà biết, cậu bé hiểu ý của mình."
Hầy, làm gì có chuyện tiền rơi đầy đất mà cháu nhặt được, cũng chỉ là vô tình thấy vài đồng lẻ trong góc kẹt thôi, chả biết phải góp nhặt đến bao giờ mới đủ cho A Ly nhà ta mua viên kẹo mà ăn."
"Lý Truy Viễn lấy tờ tiền mà ông thái vừa cho ra, hỏi:
"Vậy ông thái, có phải ông không biết mình có nhiều tiền vậy không?"
"Có lẽ ông ấy chỉ cảm thấy mình có chút tiền, chứ không ngờ mình giàu đến mức độ kinh khủng, giàu đến chảy mỡ thế đâu."
"Vậy ông thái, mình có thể chủ động dùng số tiền đó không?"
"Ha ha ha..."
Liễu Ngọc Mai che miệng cười, "Cháu hỏi câu này buồn cười thật, ông ấy còn không biết mình có bao nhiêu tiền, sao mà chủ động dùng cho được?"
"Nhưng tiền đó, rốt cuộc cũng có người dùng phải không?"
"Không sai, có người đã dùng rồi."
Lý Truy Viễn uống cạn ly trà, những thắc mắc bấy lâu nay về ông thái giờ phút này cuối cùng cũng được giải đáp.
Số tiền vừa được nhắc tới trong câu chuyện, tượng trưng cho vận khí và phúc phần.
Người phúc dày thì thường gặp dữ hóa lành, khổ tận cam lai. Theo như cách Liễu nãi nãi giảng giải, sự tình nên được nhìn nhận đơn giản một chút, ông thái chỉ là một người vớt xác bình thường ở thôn Tư Nguyên. Xét về năng lực làm việc thì có khi Sơn đại gia còn chuyên nghiệp hơn cả ông thái. Cũng bởi vậy mà khi phúc vận tác động lên người ông thái, sẽ có vẻ rất kỳ quái. Vì ông thái thực sự không giỏi gì mấy, những đồ dùng của ông ta đều là những món vô dụng không đáng giá, không đủ khả năng để chứa đựng phúc phần, cho nên khi cái gọi là vận may của ông ta biểu hiện ra, liền rất khó lý giải, thậm chí càng lúc càng khác thường.
Ví dụ như lần trước ở tiệc mừng thọ nhà Ngưu, Lưu mù lòa và Sơn đại gia đều bị mê hoặc tâm trí, chật vật không chịu nổi, còn ông thái lại cứ nằm ngủ một giấc, chẳng hề hấn gì. Rồi như trận uống rượu tối hôm trước, ông thái vừa hay nôn thốc nôn tháo ra rồi ngủ say, đến hôm sau lại thấy mình như mới trong giấc mơ. Gần đây nhất, chính là vừa rồi đây, khi mình đối diện và kể lại sự việc tối hôm trước ở bàn nhậu, ông thái căn bản không nghe lọt tai, còn cho rằng mình đang nghịch ngợm bịa chuyện nói dối. Chuyện này vốn đã rất phi lý, dù thế nào cũng không nên có thái độ chủ quan như thế. Một lần thì còn có thể hiểu được, nhưng nhiều lần đều như vậy thì không đơn giản chỉ là trùng hợp.
Vậy có phải là ông ấy đang trốn tránh không? Không, là "nó" đang ảnh hưởng đến ông thái, khiến ông ta né tránh và tìm cách ứng phó an toàn nhất. Ông thái không ngốc, cũng không giả ngơ, mà là trong cõi u minh có một bàn tay vô hình, cứ đến một thời điểm đặc biệt nào đó sẽ ra tay chi phối ông ta, khiến hành vi của ông ta có vẻ hơi ngốc nghếch. Suy theo cái logic này, khi nhìn lại những chuyện đã xảy ra, dường như đều có thể giải thích được.
Vì sao có lúc mình thấy ông thái thâm sâu khó lường, có lúc lại thấy ông ấy hơi không đáng tin, vì sao Lưu mù lòa và Sơn đại gia luôn thể hiện thái độ vừa hận vừa bất lực đối với ông thái, bọn họ đều quen biết nhau mấy chục năm rồi, chắc cũng đúng như lời Liễu Ngọc Mai, câm nín, rồi chấp nhận.
Lý Truy Viễn khó mà tưởng tượng nổi, một người lại có thể may mắn đến mức độ này. Cậu chợt nhớ lại, có lần mình từng tính mệnh cho ông thái, đó là lần đầu tiên mình thử nghiệm, dùng tướng mạo kết hợp suy diễn, kết quả lại cho ra một lời bình loạn hoàn toàn điên đảo. Lần đó thật sự làm cậu bị đả kích rất lớn, lần đầu cảm nhận được sự thất bại trong học tập, nhưng nếu mình thực sự không tính sai thì sao? Dù sao thì, về sau khi xem tướng cho Tiết Lượng Lượng, Triệu Hòa Tuyền và những người khác thì mình đều nhanh chóng tìm ra chính xác hết cả. Nhưng nếu mình không tính sai cho ông thái, vậy thì phúc vận của ông ta đến tột cùng là dày đến cỡ nào, mà lại có thể che phủ hoàn toàn, thậm chí là làm cho mệnh cách bị điên đảo như vậy? Lý Truy Viễn hỏi:
"Vậy ông thái, không lẽ ông ấy chưa từng nghi ngờ gì sao?"
Liễu Ngọc Mai cầm một miếng bánh ngọt, cắn nhẹ một miếng rồi đáp:
"Ai mà cả đời cứ sống vô bệnh vô tật, thời gian lại tiêu sái dễ chịu, thường đi bên sông mà chẳng bao giờ ướt giày, tự nhiên lại đi nghi ngờ có vấn đề gì đó với mình, lại nhất quyết đi đào bới xem nguyên nhân vì sao mình lại thuận lợi thế, rồi khám phá ra bí mật ấy thì làm gì, thay đổi sao? Ông ta có bệnh à?"
Lý Truy Viễn nhận ra, mình vừa hỏi một câu rất ngớ ngẩn, ai lại nghĩ mình may mắn là một loại bệnh chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận