Vớt Thi Nhân

Chương 17: Vấn đề (2)

Ngưu Phúc lập tức nói thêm:
"Về tiền công thì dễ nói thôi, Lưu má má, chúng ta... ba nhà chúng ta đều muốn đưa."
"Vậy à..."
Lưu Kim Hà trong lòng hồi hộp, có chút hoảng hốt.
"Ngoài ra, xin Lưu má má mời giúp một chút Tam Giang thúc trong thôn, chúng ta cũng muốn mời ông ấy."
Lưu Kim Hà nuốt một ngụm nước bọt, không trực tiếp đồng ý mà nói:
"Ta sẽ đi nói chuyện với Tam Giang thúc, nhưng không biết ông ấy có rảnh không. Các ngươi cứ đưa bát tự đây, ta sẽ tính toán thời gian, việc này không thể chậm trễ được."
"Được, được, được."
Sau đó, Ngưu Phúc lấy từ trong túi ra một cái bao bố, mở từng lớp, bên trong lộ ra một xấp tiền giấy mệnh giá lớn.
Hắn liếm đầu ngón tay rồi bắt đầu đếm tiền.
Lưu Kim Hà nhận lấy một xấp, lại đẩy ra xấp thứ hai, nói:
"Chuyện ngồi trai đợi ta thương lượng xong với Tam Giang thúc rồi sẽ nói với các ngươi."
"Cái này..."
Ngưu Phúc có vẻ không muốn, "Hay là cứ quyết định trước đi?"
Lưu Kim Hà kiên quyết nói:
"Việc chưa rõ thì tiền cũng không vội vàng thanh toán, đó là quy củ."
"Thôi được, vậy làm phiền Lưu má má, chuyện của Tam Giang thúc thì ta xin chờ tin của ngài."
"Ừ."
Đúng lúc Ngưu Phúc mở cửa đi ra ngoài, Lý Cúc Hương đến đỡ mẹ mình, nghi hoặc hỏi:
"Mẹ, sao vậy?"
Một vụ này mà thành thì số tiền thu được có thể bù lại cả một mùa vụ, Lý Cúc Hương không hiểu sao người mẹ vốn coi trọng tiền bạc của mình lần này lại do dự như vậy, cũng không giống là đang làm bộ nâng giá.
Lưu Kim Hà nhỏ giọng nói:
"Đều là nhà nông cả, đâu phải loại giàu sang phú quý gì, vậy mà nói chuyện đưa tiền một cách vui vẻ thế kia thì chỉ có thể vì một chuyện mà thôi."
"Chuyện gì?"
"Của đi thay người chứ sao."
"Mẹ, ý mẹ là?"
"Hương Hầu à, con xem dưới gầm trời này, có ai làm mẹ mà sau khi mất rồi lại còn muốn gây nghiệp chướng cho con mình?"
"Đúng là vậy."
"Điều càng khó hiểu là, có bao nhiêu đứa con trai, con gái sống không yên ổn mà lại đi nghi ngờ là do mẹ mình dưới suối vàng đang hành mình? Trừ phi, mình đã từng làm chuyện gì đó súc sinh không bằng."
"Mẹ, vậy cái đơn này?"
"Thôi, cứ chờ gặp Tam Giang thúc rồi tính tiếp, nếu ông ấy thấy được thì ta sẽ nhận hết số tiền này, ai dà, đúng là họ trả nhiều quá."
"Nếu Tam Giang thúc nói không được thì sao, mẹ có nỡ bỏ không?"
"Tiền có thể kiếm, mất mạng thì có ý nghĩa gì."
"Cũng phải, bản lĩnh của Tam Giang thúc rất đáng tin, có ông ấy thì trong lòng chúng ta cũng an tâm hơn."
"Bản lĩnh của ông ấy..."
Lưu Kim Hà nhíu mày, có vẻ hơi khó đánh giá nhưng vẫn khẳng định:
"Có ông ấy thì chắc chắn hơn thật."
"Viễn Hầu ca ca?"
Thấy Lý Truy Viễn ngơ người ra, Thúy Thúy đưa tay kéo tay hắn.
Trong khoảnh khắc hai người chạm nhau, Lý Truy Viễn cảm thấy vai trái của mình hết lạnh, đồng thời bắt gặp Thúy Thúy khẽ rùng mình, bàn tay đang nắm tay hắn run lên một chút.
"Thúy Thúy, lui ra một chút!"
"Hả?"
"Cách xa ta một chút!"
Dù không hiểu vì sao nhưng Thúy Thúy vẫn vội vã buông tay, lùi lại mấy bước.
"Thúy Thúy, đứng yên đó không được nhúc nhích, cũng đừng lại gần ta."
"Dạ..."
Thái độ đột ngột của Viễn Hầu ca ca khiến Thúy Thúy nhớ lại ký ức bị ghét bỏ, một vầng hơi nước đã xuất hiện trong mắt nàng, chiếc mũi nhỏ cũng hít hà.
Còn Lý Truy Viễn thì có cảm giác, lúc Thúy Thúy vừa chạm vào mình, bà lão đang khoác tay lên vai trái của mình đã giơ một tay về phía Thúy Thúy. Đến khi Thúy Thúy lùi lại thì bà ta lại trở về tư thế ban đầu.
"Lưu má má, vậy tôi đi trước nhé!"
Âm thanh tràn đầy khí lực của Ngưu Phúc từ ngoài phòng vọng vào, không nghe ra chút khàn khàn nào như lúc nãy.
Hắn đi vào phòng, liếc mắt nhìn hai đứa trẻ vẫn còn ở trong, không có biểu hiện gì, rồi bước ra cửa.
"Gia gia..."
Lý Truy Viễn giơ tay chỉ vào góc tường, ngay kệ đựng chậu rửa mặt bên cạnh mình, "Rửa tay."
Thúy Thúy dùng mu bàn tay dụi mắt, cười nói:
"Gia gia, rửa tay rồi mới ra ngoài, giải xui."
Nói rồi, Thúy Thúy cúi đầu xuống, nhìn mũi chân mình, lẽ nào Viễn Hầu ca ca cũng cảm thấy nhà mình gặp xui xẻo sao?
Chuyện này vốn nàng đã sớm quen rồi, cũng không thấy có gì ghê gớm cả, nhưng không hiểu sao hôm nay nàng lại thấy mẫn cảm như vậy.
"À, được, vậy thì rửa tay đi."
Ngưu Phúc rút chân đang bước ra cửa lại, ngược trở về trước chậu rửa mặt rồi bắt đầu rửa tay.
Vừa rửa, Lý Truy Viễn cảm thấy hơi lạnh trên vai dần biến mất, toàn thân thoải mái hẳn nhưng cũng hơi mất sức.
Lưng của Ngưu Phúc thì mắt thường có thể thấy được từ từ còng xuống trở lại.
Lý Cúc Hương dìu Lưu Kim Hà ra ngoài, nói:
"Để tôi tiễn cô."
"Không cần khách sáo, tôi đi đây, hẹn gặp lại."
Ngưu Phúc rửa sạch tay, định cầm chiếc khăn lau trên kệ lau qua nhưng lại hơi với không tới, đành vẩy vẩy tay rồi cho hai tay ra sau lưng, nghiêng người chậm rãi bước qua cánh cửa.
Lý Cúc Hương lộ vẻ nghi hoặc, có vẻ có gì đó không đúng nhưng lại không thể nói ra được.
Nàng đi đến trước chậu rửa mặt định thay nước nhưng khi nhìn thấy tình hình trong chậu, sắc mặt lập tức kinh ngạc:
Những mảnh lá chuối tây trong chậu đều đã trở nên nhỏ vụn, cho dù là có người cố ý dùng tay xé cũng không thể xé được vụn như thế này.
Điều quan trọng nhất là, chậu nước này lại biến thành màu đen!
Lý Cúc Hương lập tức chạy nhanh đến chỗ mẹ mình, cúi người xuống nhỏ giọng kể.
Lưu Kim Hà kinh ngạc nhìn con gái mình rồi nhìn ra phía ngoài phòng.
Lúc này, Ngưu Phúc khó khăn lắm mới đi được qua cửa, đang bước đến chỗ bờ ruộng.
Lý Truy Viễn cũng cuối cùng hoàn hồn lại từ cơn mất sức vừa nãy, hắn đi đến trước mặt Lưu Kim Hà, ngón tay chỉ về phía bóng lưng của Ngưu Phúc rồi nói với Lưu Kim Hà:
"Nãi, trên lưng ông ấy..."
"Im miệng!"
Lưu Kim Hà vội vàng bịt miệng đứa trẻ lại.
Mùi trên tay này thật quá nồng, mắt của Lý Truy Viễn muốn chảy cả nước mắt.
Ngưu Phúc ở ngoài khẽ dừng lại, nghiêng nửa người, ánh mắt thâm sâu liếc nhìn một cái rồi tiếp tục đi ra ngoài.
Mãi cho đến khi người nọ đã đi xa khỏi bờ ruộng, Lưu Kim Hà mới buông tay ra khỏi miệng đứa trẻ.
"Tiểu tử, bây giờ thì nói đi."
Lý Truy Viễn hít thở sâu mấy lần, mở miệng nói:
"Nãi, người gia gia kia trên lưng có phải chở gì không?"
Lưu Kim Hà ghé mặt đến gần Lý Truy Viễn, thấp giọng hỏi:
"Tiểu Viễn Hầu, có phải con nhìn thấy gì rồi không?"
Lý Truy Viễn lắc đầu.
Hắn thật sự không thấy gì, chỉ là cảm giác được mà thôi.
Lưu Kim Hà nhíu mày hỏi:
"Tiểu Viễn Hầu à, tối hôm qua Tam Giang thúc có đến nhà con phải không?"
"Nãi, con ngủ thiếp đi nên không biết."
"Ha ha."
Lưu Kim Hà cười gật gật đầu rồi không truy hỏi tiếp mà lại nói bằng giọng điệu thấm thía:
"Tiểu Viễn Hầu à, con hãy nhớ lời nãi nói đây."
"Nãi, người cứ nói đi."
"Có nhiều thứ, coi như con có nhìn thấy thì cũng tuyệt đối đừng có biểu hiện ra ngoài, nó mà biết con thấy nó, có khi... sẽ quấn lấy con đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận