Vớt Thi Nhân

Chương 375: Giải quyết (1)

Đàm Văn Bân lập tức bò dậy, hướng phía lều biểu diễn chạy tới, một bên chạy còn một bên hô:
"Ngươi có phải hay không ngốc, nếu là một thanh xác thực, ta vừa rồi còn cần dùng miệng để gọi ngươi đừng nhúc nhích?"
Hô xong, Đàm Văn Bân liền hối hận, tự mình làm chẳng phải là quá rõ ràng? Nếu đối phương không mắc câu theo đuổi mình, mà là trực tiếp đi đối phó Tiểu Viễn ca, vậy mình chẳng phải là luống cuống rồi? Nhưng rất nhanh, Đàm Văn Bân liền ý thức được mình đã nghĩ nhiều quá rồi, phía sau nữ nhân, đang hướng về phía mình đuổi theo. Đàm Văn Bân cảm thấy an tâm, tiếp tục hướng phía trước chạy. Xem ra, mình là cùng Viễn tử ca đợi cùng một chỗ lâu, nghĩ lầm tất cả mọi người giống Viễn tử ca là động vật máu lạnh. Nhu tỷ lúc này đúng là cấp trên, đầu tiên là Hoàng Hà xẻng răng cưa, lại là vôi bột, tiếp theo là súng đồ chơi, đáng giận hơn là mình vì lẩn tránh đạn cưỡng ép dịch ra khớp xương, lúc này còn phải lại một lần nữa đưa khớp xương về vị trí tương đương với ăn hai lần khổ. Đàm Văn Bân thật sự đánh giá thấp năng lực hấp dẫn cừu hận của mình, mà lại hắn sở tác sở vi nhìn như không đứng đắn, lại thật sự mang đến cho nữ nhân rất nhiều tổn thương. Nhu tỷ hoàn toàn có thể không đuổi theo Đàm Văn Bân mà đi đối phó thiếu niên đang ở cùng "Dư bà bà", nhưng nàng cũng sợ mình làm như vậy về sau, Đàm Văn Bân lại quay đầu trở về đối phó chính mình. Quan trọng nhất là, Đàm Văn Bân cho nàng một cảm giác hơi cẩn thận một chút là có thể nhanh chóng giải quyết được.
Mà lại, Đàm Văn Bân đang hướng đến nơi đoàn xiếc nhà mình đã sớm bố trí xong trận pháp trong lều biểu diễn chạy tới.
Nhu tỷ: A, không ngờ chứ, chúng ta cũng sẽ bố trí trận pháp. Người, khi đối mặt với những lĩnh vực mình không hiểu biết, luôn sẽ phạm phải sai lầm ngớ ngẩn. Bởi vì Nhu tỷ hoàn toàn không hiểu trận pháp, cho nên nàng không hề hay biết trong một khoảng thời gian ngắn như vậy, lặng lẽ sờ sờ soạng soạng đem trận pháp bố trí ngay tại cửa nhà như thế nào, đến cùng là một trình độ như thế nào. Nàng lại càng không hiểu được, trận pháp nhà mình truyền thừa từ "Dư bà bà", trong mắt thiếu niên kia, rốt cuộc thô ráp và thấp kém đến cỡ nào. Người không biết, thường thường không sợ. "Tam tam sinh, tứ tứ nhập càn, đôi tám hỏi quẻ, ba chín đối tiếp..."
Đàm Văn Bân vừa đọc thuộc lòng khẩu quyết trận pháp vừa xông vào trong rạp biểu diễn. Sau đó, Nhu tỷ cũng xông vào theo. Đàm Văn Bân dừng lại, xoay người, nhìn về phía nàng. Hắn trông thấy trên mặt Nhu tỷ lộ ra một nụ cười lạnh. Đàm Văn Bân mở to mắt, chẳng lẽ trận pháp do Viễn tử ca bố trí đã bị sớm phát hiện và sửa chữa qua? Vậy mình chẳng phải là tự mình chui đầu vào lưới? Chỉ thấy Nhu tỷ đối mặt đất một chỗ vị trí, đưa chân giẫm một cái, trận pháp khởi động. Sau một khắc, mắt Nhu tỷ tối sầm lại, trước mặt Đàm Văn Bân bắt đầu biểu diễn "người mù sờ voi". "Thảo, vừa rồi bị ngươi giả vờ làm ta hết cả tự tin."
Đàm Văn Bân cúi người, dưới đáy lều biểu diễn là những tấm ván gỗ, nhưng những khe hở của tấm ván gỗ rất lớn, cho nên có thể thoải mái mà từ giữa lấy ra hòn đá. Trên người hắn đã không còn cái xẻng làm vũ khí, lúc này chỉ có thể trở về với hình thức công kích từ xa nguyên thủy nhất. Chủ yếu là cận chiến hắn cũng không dám lên trên, dù cho đối phương hiện tại cùng người mù vậy nguyên địa xoay tròn sờ mó, thật sự bị đối phương bắt được cơ thể thuận thế dính sát, hắn thật sự không có tự tin có thể trốn thoát. "Ầm!"
Một hòn đá bay đến, trúng ngay đầu Nhu tỷ, máu tươi chảy ra. Trong môi trường vị trí hiện tại của nàng, cảm giác về không gian phương hướng đã bị sai lệch, nếu là bình thường có hòn đá bay về phía nàng, lỗ tai thậm chí là giác quan thứ sáu đều có thể sớm cảm ứng được, từ đó làm ra động tác tránh né, nhưng bây giờ, nàng hoàn toàn không thể làm được. Mà lại, Đàm Văn Bân một bên ném nàng còn vừa không ngừng di động vòng quanh, luôn giữ khoảng cách hai mươi mét. Rất nhanh, liên tiếp phiên đánh xuống, trên đầu Nhu tỷ, trên ngực, trên cánh tay, trên đùi đều đầy vết thương. Nàng như người đang múa một mình, không ngừng xoay chuyển xê dịch trong phạm vi nhỏ, thỉnh thoảng còn phải chạy nhanh một quãng đường dài, kết quả không lao đi được quá năm mét theo đường thẳng thì lại nghiêng người hung hăng té ngã xuống đất. Với tác dụng của loại trận pháp này, làm sao có thể để ngươi đi thẳng được chứ. Bị đập, bị đánh liên tiếp, Đàm Văn Bân cũng bắt đầu thấy nàng có chút đáng thương. Bân Bân lập tức điều chỉnh lại tâm trạng:
"Bảo ngươi lừa bán trẻ con!"
"Bảo ngươi làm những chuyện tang lương tâm này!"
"Bọn buôn người nên đi chết hết đi!"
Từng tiếng hô khẩu hiệu vang lên, khiến cho hắn càng ném càng hăng. "Ầm! Ầm! Ầm!"
Rốt cục, bị ném đến đầu rơi máu chảy mặt mũi hoàn toàn tan nát Nhu tỷ, mặt hướng xuống dưới, "Phù" một tiếng, ngã xuống đất. "Hô... Hô..."
Đàm Văn Bân dừng lại, vừa vẫy cánh tay vừa làm động tác hít sâu. Liên tục gắng sức ném đá, thật sự rất mệt, cánh tay lớn và vai lúc này đã hơi tê. Nhưng sau khi nghỉ ngơi một lát, Đàm Văn Bân lại cúi người nhặt một nắm lớn đá từ trong khe hở, hướng cái ót của Nhu tỷ đang nằm trên mặt đất lần nữa ném tới. "Ầm!"
"Ngươi có phải xem ta là đồ ngốc không hả, muốn giả chết lừa ta tới gần?"
"Ầm!"
"Mẹ nó chứ xem ngươi có đứng dậy được không, không ném vỡ đầu ngươi ra, ông đây tuyệt đối không tới gần!"
"Ầm!"
Người nằm bất động, nhắm vào thì dễ dàng, Đàm Văn Bân liên tục đánh trúng ót của Nhu tỷ. "A a a a a a!"
Nhu tỷ bò lên, tóc nàng rối tung, nàng đã bị ép đến điên cuồng. Không biết đối thủ ở đâu, mờ mịt hoảng loạn, không hề có chút phương hướng nào, chỉ có những hòn đá không ngừng đánh trúng cơ thể mình, ai ở vào hoàn cảnh đó, đều sẽ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng. "Có gan thả ta ra, cùng ta đánh nhau đi, thả ta ra, cùng ta đường đường chính chính đánh một trận đi!"
"Ầm!"
"Ầm!"
"Phỉ, loại như ngươi cũng xứng cùng ta nói chuyện đường đường chính chính sao?"
Đàm Văn Bân một bên tiếp tục ném đá một bên thầm mắng trong lòng: Con nhỏ này, thật là dai như đỉa a, ném lâu như vậy rồi thế mà còn không chết. Chủ yếu là trong khe hở dưới chân không có hòn đá lớn, coi như có hòn đá lớn hắn cũng không dám tiến quá gần mà ném. Vậy thì cứ hao tổn đi, hao tổn đi, lão tử sẽ từ từ hao tổn với ngươi! Dù sao chỗ của Viễn tử ca còn đang đối đầu, ta cũng không giúp được nên không cần phải vội. Tay phải của Đàm Văn Bân không còn sức lực, chỉ có thể dùng tay trái để ném. Đến khi tay trái cũng ném không nổi nữa, Đàm Văn Bân nghiêng người về phía trước chống tay lên đầu gối thở hồng hộc. Nữ nhân co quắp trên mặt đất, ôm đầu, mắt thường có thể thấy khắp cả người không có chỗ nào còn nguyên vẹn, khắp nơi là máu thịt bê bết, nhiều chỗ xương cốt cũng đã bị nát ra, nhưng nàng hết lần này đến lần khác vẫn đang run rẩy rất khẽ. "Mẹ nó..."
Đàm Văn Bân dứt khoát cũng ngồi xuống đất. Nữ nhân chậm rãi ngẩng đầu lên, mặt mũi đã bị đánh cho không còn nhìn rõ ngũ quan. "Các ngươi... Rốt cuộc là ai..."
"Muốn biết sao?"
"Muốn..."
"Được, vậy ta nói cho ngươi biết, chúng ta là..."
"Ầm!"
Đàm Văn Bân dùng hết một chút sức lực cuối cùng vừa mới hồi phục, hai tay nắm lấy một hòn đá, đồng loạt ném ra, đánh trúng mặt nữ nhân. Cả người nữ nhân giật nảy mình, mặt úp xuống dưới, tê liệt xuống. Giới hạn của nàng, đã bị phá vỡ. Kỳ thật, nàng đã sớm mất đi khả năng phản kháng, nhưng tính đặc thù của nàng, khiến cho bộ xương trở thành chỗ dựa cuối cùng, giúp nàng giữ lại mạng sống. Đàm Văn Bân phần lớn sức lực đều dùng để tiêu hao hơi tàn cuối cùng của đối phương, bởi vì hắn thật sự quá cẩn thận. "Rầm rầm..."
Da thịt của toàn thân nữ nhân nhanh chóng rạn nứt, cả người giống như là một con phượng trảo, đang thực hiện việc tách rời cốt nhục. Mà những bộ xương trắng lộ ra, cũng từng đoạn từng đoạn đứt gãy ra, da thịt bao bọc lấy tạng khí, thì bày ra một màu xám tro. Lần này, là thật sự chết rồi. Đàm Văn Bân lảo đảo đứng lên, môi trắng bệch hắn khó khăn nuốt một ngụm nước bọt:
"Má nó, rốt cuộc là cái thứ quỷ gì."
Ngay sau đó, hắn lảo đảo đi ra ngoài, dù sao cũng như vậy, hắn vẫn là phải đi tìm Tiểu Viễn ca. Bân Bân vừa ra tới, đã thấy hai người ôm nhau, hung hăng đâm sầm vào phía trước, tung lên một mảng lớn bụi đất. Là Bạch Hạc đồng tử và lão bà bà. Bạch Hạc đồng tử hai tay đan vào trong lồng ngực của lão bà bà, hai cây gậy gỗ của lão bà bà thì xuyên qua hai bên xương bả vai của Bạch Hạc đồng tử. Song phương chém giết đã không còn chút mỹ cảm chiến đấu nào, chỉ còn lại sự so đấu về sức chịu đựng và sự giày vò. Nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra, lão bà vẫn hung hãn, còn Bạch Hạc đồng tử, khí thế đang dần dần đi vào uể oải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận