Vớt Thi Nhân

Chương 617: Hành Trình Tế Tổ (1)

Bên trong một quán quà vặt ở hương trấn, một ông lão đang ngẩn người theo dõi chiếc bàn tính đặt trên quầy. Chiếc bàn tính đã đứt gãy, các hạt châu lăn xuống một chỗ, hắn nhặt từng hạt châu một, rồi lại sửa chữa. Tuy tay nghề rất tinh xảo, không thể nhìn ra chút vết tích nào của việc sửa chữa, nhưng có thể lừa gạt được người ngoài lại không lừa gạt được chính mình, có nhiều thứ đã nát ở trong lòng.
Dưới chân ông lão là một cái lư hương nhỏ, bên trong lít nha lít nhít cắm đầy những cây hương có quy chế khác nhau, nhưng không ngoại lệ, tất cả các cây hương đều thiêu đốt chưa đến một phần tư thì đã toàn bộ dập tắt. Đây chính là đạo trong mệnh lý gọi là "chặt đầu hương". Hương hỏa không kế, ngụ ý mệnh cách bị ngăn chặn, từng cây hương đều như thế thì chỉ sự sống hoàn toàn không còn. Sắc mặt ông lão âm trầm đến đáng sợ. Thời trẻ, hắn còn có thể đốt xong một cây hương cho những tử tù sắp lên pháp trường, mười người cũng được, điều đó không có nghĩa là còn có một chút hi vọng sống, mà là mệnh lý chi đạo vốn ghen ghét và đầy rẫy những điều thua thiệt. Nhưng bây giờ, ông lão đốt hương cho chính mình, cho bạn già, cho con dâu, cho hai cháu trai, tất cả đều đoạn tuyệt. Khi đốt hương cho người con trai đã rời nhà đi làm ăn xa, hắn còn nôn ra ba ngụm máu, suýt nữa bất tỉnh đi. Điều này cho thấy, sự sống trong mệnh cách của cả nhà mình đột ngột trượt xuống đến mức còn kém xa cả tử tù. Tử tù trước khi hành hình còn có thể mong chờ một tiếng hô to "đao hạ lưu người", còn cả nhà hắn thì ngay cả một chút chờ đợi đó cũng là hy vọng xa vời.
Ông lão lẩm bẩm nói:
"Chủ gia lần này rốt cuộc đã trêu chọc ai?"
Chủ gia Khải Phong triệu hoán những người đã phân gia, chắc chắn là để thao tác một đại sự nào đó. Hắn đã cao tuổi nên con trai mình được triệu đến. Giờ xem ra, sự việc không chỉ thất bại mà còn liên lụy đến một nhân quả phản phệ cực kỳ đáng sợ. Nhìn vào những cây hương, ông lão thậm chí không còn tâm tư chạy trốn, bởi vì vô nghĩa, trốn không thoát, càng không kịp. "Ngươi phát ngốc cái gì đấy, cái cửa cuốn kia hỏng rồi, ngươi nhanh sửa lại đi."
Bạn già tay cầm khăn lau đi tới. Ông lão chết lặng gật đầu, đứng dậy đi lên lầu hai lấy công cụ. Bạn già hỏi theo bóng lưng hắn:
"Lần này nhi tử đi thăm người thân, còn bao lâu nữa mới về? Ta nhớ nhi tử quá."
Ông lão đáp:
"Không vội, nhanh thôi, cả nhà sẽ sớm đoàn tụ."
Trên đường ở trấn, tầng một là cửa hàng, tầng hai là khu dân cư, tầng ba là do tự ý xây dựng, trước đây chỉ có ông lão và con trai ông được lên đó, ngày thường đều khóa bằng khóa sắt. Gần đây, ông lão bắt đầu mang hai cháu trai lên đó, dạy chúng nhận biết một vài phù, học một vài thuật. Gia đình họ nhìn bề ngoài chỉ là có chút dư dả, không thể so sánh với những nhà giàu có, nhưng có những thứ dù tốn nhiều tiền cũng không thể mua được. Tỷ như mệnh số của người trong nhà. Cô con dâu trước khi nhập môn đã được xem mệnh cách, có thể sinh dưỡng con trai, mệnh cách tương hợp, sẽ có phúc vận bình an. Hai cháu trai tuy mới "nhập học" nhưng lại có thiên phú về đạo này, sau này có thể kế thừa y bát, chính là dựa theo truyền thống của "Chủ gia". Sau khi hai cháu trai thành niên cũng phải phân gia, mỗi người một ngả, từ đó cả đời không qua lại với nhau. Người bình thường, làm việc tang tế, cưới hỏi, xem bói đoán mệnh chỉ là để cho có lệ, cầu an tâm, tin thật vào những thứ này thì đầu óc có chút ngu ngốc. Nhưng nhà bọn họ lại thật sự có thể ứng nghiệm, thường xuyên tích đức, vô bệnh vô tai, đời đời truyền lại.
Khi ông lão đi lên cầu thang, nghe thấy tiếng quạt trần quay trong phòng khách ở tầng hai. Đã bắt đầu mùa đông rồi, ai còn bật quạt? Đến trước cửa phòng khách, ông thấy con dâu và hai cháu trai đều treo ngược ở đó. Chiếc quạt điện xoay tròn, lay động mớ tóc của ba người. Khuôn mặt xanh xám, lè lưỡi và đã xuất hiện thi cương. Rõ ràng mới ăn điểm tâm cùng nhau, mới có bao lâu mà đã ra nông nỗi này. Ông lão dụi dụi mắt, lấy công cụ ở một góc phòng khách rồi đi xuống.
Cửa cuốn của cửa hàng ở tầng một đã đóng, người bạn già vừa nói chuyện với mình đang dán người vào cửa cuốn, xẹp lép như thể bị rút hết huyết nhục hóa thành một tờ giấy mỏng. Trong mắt bạn già lộ vẻ hoảng sợ, dường như đã gặp phải một thứ gì đó đáng sợ. Ông lão buông công cụ, hít một hơi sâu. Ông biết, tiếp theo sẽ đến lượt mình, hắn nhắm nghiền hai mắt. Lập tức, bên cạnh hắn xuất hiện những bóng người như quỷ mị, một số có thể tìm thấy ghi chép liên quan ở địa phương, một số lại là hình tượng các pho tượng được thờ trong một vài ngôi miếu gần đó.
Cơ thể ông lão bắt đầu vặn vẹo, dần dần chồng chất lên nhau, tiếng xương cốt gãy và da thịt xé rách không ngừng vang lên, mặt hắn lộ vẻ thống khổ, muốn kêu nhưng không thể kêu được. Hơn nữa, quá trình này diễn ra rất chậm, dường như những quỷ mị cố ý muốn kéo dài loại hình phạt này càng lâu càng tốt. Đến khi tất cả kết thúc, bên ngoài chạy tới một đám trẻ con nghịch ngợm, một đứa giơ cây hương trong tay lên đốt một quả pháo nhỏ, xui khiến thế nào lại ném lên cao, rồi rơi vào trong cửa sổ tầng hai. "Ba!"
pháo nổ. Lũ trẻ sợ chủ nhà ra mắng nên lập tức tan tác như chim muông. Lửa lại bùng lên, từ tầng hai lan ra tầng một và tầng ba. Hàng xóm và những người ở các cửa hàng xung quanh thấy hỏa hoạn liền lập tức đến dập lửa, nhưng không biết thế nào, cái cửa cuốn mà mấy ngày trước còn nghe người phụ nữ trong nhà nói là bị hỏng, dù đạp hay nện cũng không phá nổi, mọi người chỉ có thể hứng một chút nước, đứng dưới ném lên thử giội. Thế lửa tràn ngập, Hỏa xà phun ra từ trong cửa sổ, dọa người cực kì. Nhưng ngọn lửa này quả thực kỳ lạ, chỉ cháy ở một mình tòa nhà đó, hàng xóm vốn cho rằng mình khó mà thoát khỏi, lại kinh ngạc phát hiện, lửa này thế mà không hề lan ra ngoài. Sau khi xe cứu hỏa đến dập tắt lửa, cửa cuốn cũng sụp đổ theo. Nhưng bên trong đã bị thiêu đến không còn hình dáng, tầng một hai người, tầng hai ba người, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình người. Ngay cả những nhân viên cứu hỏa có kinh nghiệm phong phú cũng cảm thấy chấn kinh trước ngọn lửa quỷ dị này, về lý thuyết thì không phải là nhà máy chứa vật liệu đặc thù, dân thường ở thì lửa cháy không đến mức cháy thành thế này. Quần chúng vây xem cũng nghị luận ầm ĩ, câu chuyện này có lẽ sẽ trở thành quỷ thoại diệt môn được dân bản xứ trong miệng truyền miệng mười năm, hai mươi năm, thậm chí còn lâu hơn. Chỉ có những ông lão đã có tuổi tụ tập lại với nhau, miệng lẩm bẩm:
"Nhà này rốt cuộc đã tạo nghiệt gì vậy?"
"Thật có thể linh nghiệm vậy sao?"
"Ban đầu ta cũng không tin, nhưng lão Khâu đều nói, ở chỗ này mời được lão mẫu của hắn đến, còn nói chuyện với lão mẫu của hắn. Người như lão Khâu thế nào ngươi cũng biết đấy, tinh ranh cực kỳ, hắn nào dễ bị lừa như vậy, cho nên bà bà này chắc là thật sự có bản lĩnh."
"Vậy thì thử xem sao."
Hai vợ chồng mang theo quà tặng, trong túi cất hồng bao, đi theo con đường nhỏ trong thôn đến nhà một bà cốt. Đi vào viện mới thấy, cửa sổ các phòng đều đóng chặt, không thấy một bóng người. "Có ai ở nhà không?"
"Uy, chào, xin hỏi có ai ở nhà không?"
Hai vợ chồng gọi hồi lâu, không thấy ai trả lời. Người chồng ghé mặt vào cửa sổ phòng khách, nhìn qua ô kính màu đậm ở giữa. Vừa nhìn, mắt hắn lập tức trừng lớn, trong phòng khách lại tràn đầy thi thể phân mảnh của người nhà bà ta. Con mắt tiếp nhận thông tin quá chấn kinh khiến đầu óc hắn chưa kịp phản ứng. Ngay khi ánh mắt hướng lên trên, hắn thấy trên bàn thờ trong phòng khách có một bà cốt mặc áo đỏ đang tự móc ruột mình rồi nhét vào miệng gặm ăn. "A!"
"Đừng lo cho ta, chạy mau! Chạy mau!"
Người đàn ông rưng rưng bỏ đường ca bị tấm sắt chặn ngang nện đứt, bắt đầu chạy ra khỏi mộ. Ban đầu, hôm nay đến nơi sâu trong núi này chỉ là để tìm một ngôi mộ cổ, tìm chút vật liệu. Sau khi trải qua đo lường tính toán từ trước, chuyến này thuận buồm xuôi gió. Nhưng ai ngờ một đội người đầu tiên là gặp phải chướng khí đột ngột xuất hiện trong núi, kim la bàn lại mất linh. Cũng may họ không phải là nhân vật tầm thường, sau khi khắc phục những khó khăn này, cuối cùng cũng tìm được chỗ mộ địa kia. Mộ địa cũng không hung hiểm, chỉ là một ngôi mộ của một địa chủ nhỏ đời nhà Thanh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận