Vớt Thi Nhân

Chương 571: Khép Lại Nhân Quả, Mở Ra Hành Trình Mới (1)

"Ngươi chắc chắn, muốn làm ra cái này?"
Cát sư phó có chút khó coi cầm bản vẽ.
Bản vẽ có hai tờ.
Tờ thứ nhất vẫn nằm trong phạm vi kích thước hợp lý.
Tờ thứ hai không những kích thước khoa trương, gân xanh nổi lên, đầu còn có đường uốn lượn.
"Đúng."
Đàm Văn Bân đưa cho Cát sư phó một điếu thuốc, "Làm phiền ông."
Tờ thứ nhất là cho Tiểu Vương công công, tờ thứ hai là cho đại hoạn quan.
Hai người sẽ chôn cùng một chỗ, cho nên không thể làm cùng một kiểu dáng, phải có sự phân chia cấp bậc, vạn nhất ngày nào hai người nổi hứng, dưới đất móc ra so tài thì sao?
Cát sư phó hỏi:
"Thứ này, ta nghe nói bình thường dùng cao su làm sao?"
Đàm Văn Bân từ trong túi móc ra một phong thư, nhét vào trong túi áo công nhân của Cát sư phó, vỗ vỗ.
"Dùng cao su thì tôi còn cần tìm đến ông làm gì?"
Cát sư phó thở dài:
"Tôi mà đi làm cái này, bị người ta nhìn thấy, tôi còn mặt mũi nào nữa?"
Đàm Văn Bân lại móc ra phong thư thứ hai, nhét vào túi.
Cát sư phó gật gật đầu:
"Tôi cố gắng hết sức, hai tấm bản vẽ, một kiểu hai cái đúng không?"
"Đúng, không sai, mỗi một loại đều muốn hai cái."
Đương nhiên không thể một người chôn cùng hai cái, nhưng xét thấy cái đồ chơi này có sức hút với đám thái giám, chưa biết chừng về sau sẽ còn gặp phải tình huống tương tự, phải lo trước.
Chính là còn sót lại một bộ, phải cất kỹ, không thể để người ngoài thấy được, nếu không mình giải thích không rõ.
"Buổi chiều anh đến lấy."
"Được, phiền ông rồi."
Đàm Văn Bân đi ra khỏi khu xưởng, ngồi lên xe máy nhỏ, một đường hướng bắc chạy, lại ở trước chỗ có lỗ hổng vừa mới sửa xong, rẽ vào trong.
Con đường làng quen thuộc, căn nhà quen thuộc, cột điện quen thuộc, và cả việc dựng xe dưới ruộng quen thuộc.
Đàm Văn Bân mang theo túi lớn túi nhỏ đồ xuống xe.
"Ô, Tráng Tráng?"
Lý Tam Giang đang ngồi trên ghế mây ở sân thượng lầu hai nghe đài, thấy có người đi về phía này thì đứng dậy, sau đó ánh mắt nhìn phía sau lưng hắn.
"Lý đại gia, ông đừng nhìn, Tiểu Viễn ca không có về đâu."
Tiểu Viễn ca hiện tại tỉnh chưa tỉnh còn chưa biết nữa.
"Ôi, ha ha."
Lý Tam Giang có chút thất vọng cười cười.
Đàm Văn Bân chỉ chỉ sau lưng, nói:
"Vậy tôi đi nhé?"
"Thằng nhóc thối tha, cho dù Tiểu Viễn Hầu không về, ngươi tới, ông già ta không thể không vui à?"
"Hắc hắc."
Đàm Văn Bân đi vào nhà, đem đồ đạc mang theo đặt hết lên bàn tròn.
Sau đó vừa nghiêng đầu, liền nhìn thấy một bên, có một người phụ nữ đang trang trí giấy cho người chết.
Người phụ nữ nhận ra ánh mắt của Đàm Văn Bân, nghiêng đầu nhìn lại, khẽ cười với hắn.
Đàm Văn Bân cũng cười đáp lại nàng.
Hắn biết nàng là ai, nhưng bây giờ hắn sẽ không còn sợ hãi nữa.
Lý Tam Giang đi xuống lầu, từ trong túi móc ra hộp thuốc lá.
Đàm Văn Bân nhanh tay hơn móc ra trước, chủ động đưa cho Lý đại gia một điếu vào miệng, lại giúp ông châm lửa.
"Thế nào Tráng Tráng, tự dưng lại về, là có chuyện gì?"
"Ừm, là có chút việc, đến làm phiền ông."
Đàm Văn Bân mở ra hai bao, để lộ hai cái bình tro cốt tạo hình cổ xưa.
Lý Tam Giang nheo nheo mắt, rít một hơi thuốc, hỏi:
"Hai vị khách nhân này là?"
Người vớt xác chết đâu dễ gì bị bình tro cốt làm cho sợ, càng không cảm thấy có gì xui xẻo.
"Hồi trước đi cùng đạo sư lên núi tham gia công trình, con lạc đường trên núi, vừa mệt vừa khát nên ngủ thiếp đi trong khe đá, có một giấc mộng, trong mộng xuất hiện hai người, chỉ đường cho con.
Con liền dựa vào bọn họ chỉ dẫn mà tìm được đội.
Sau khi dẫn người quay lại, ở ngay chỗ con ngủ đào xuống, đào ra hai bộ hài cốt này."
Lý Tam Giang nhả khói thuốc:
"Vậy đúng là phải chôn cất cho người ta đàng hoàng, có đi có lại."
"Đúng vậy, con cũng nghĩ như thế, cho nên mới mang bọn họ tới, Lý đại gia, ông giúp con thu xếp một chút được không?"
Đàm Văn Bân vốn muốn mua đất nghĩa trang công cộng để chôn, nhưng thứ nhất quy cách ở nghĩa trang công cộng không đủ, thứ hai, hai vị này lúc trước đều chôn ở bãi tha ma, mình đem họ móc lên rồi lại đưa đến nhà trọ, cũng không thích hợp.
Nghĩ làm cho đàng hoàng, xây một âm trạch tinh xảo, chỉ có thể làm ở nông thôn, vùng nông thôn Kim Lăng cũng có thể làm, chỉ cần bạn chịu bỏ tiền, nhưng cái này còn liên quan đến việc chăm sóc sau này.
Người ta chỉ lấy tiền của bạn, chứ đâu thể xem bạn như người nhà để cung cấp được?
Thời buổi này, phá dỡ khai thác rất nhộn nhịp, vài năm nữa chỗ đó khai phá, hai công công này mà thành "mộ vô chủ" lại bị đào lên phơi thây, thì thật sự không bằng cứ tiếp tục chôn ở dưới đất.
Càng nghĩ, Đàm Văn Bân càng cảm thấy, đem hai công công này về quê an táng là thích hợp nhất.
Đàm gia hắn cũng có mộ tổ, nhưng ông bà ngoại của hắn đã không còn được chôn ở đó nữa, là nhân viên chính phủ hưởng ứng lời kêu gọi của quốc gia, mai táng đơn giản, lại càng không thể giúp hắn xây âm trạch tinh xảo được.
Cho nên, cuối cùng chỉ có thể đến nhờ Lý đại gia.
Lý Tam Giang hỏi:
"Muốn xây cho đàng hoàng chứ?"
"Muốn, mà quy cách phải tốt, quy cách phải cao, là bậc trưởng bối, quy cách mà thấp, lại thành con cháu."
"Hiểu, cứ để ông già này lo, dù sao cũng là người đã cứu Tráng Tráng của ta, không thể đối xử tệ bạc với người ta, ông già này cam đoan sẽ xây cho bọn họ lộng lẫy hết chỗ chê."
Đàm Văn Bân rất cảm động, Lý đại gia thương Tiểu Viễn ca nhất chuyện này mọi người đều biết, nhưng ông đối với mình cũng thật tốt, trực tiếp đồng ý, căn bản không hề đả động đến chuyện tiền bạc.
"Cảm ơn đại gia."
"Cảm ơn cái gì mà cảm ơn, mong các ngươi sau này đi ra ngoài gặp nhiều quý nhân."
"Chính xác."
"Nói đi cũng phải nói lại, an táng cho người ta đàng hoàng một chút, biết đâu ở trên trời kia không phải là có thêm hai người phù hộ hay sao? Trên trời có người à, chuyện gì cũng dễ nói."
"Đại gia ông nói chí phải."
Trên trời có người có cảm giác gì, hắn không biết, nhưng dưới đất có người giúp đỡ, mình đúng là đã được trải nghiệm.
"Ta đã sớm chọn sẵn cho mình cùng Sơn đại gia một huyệt mộ cát tường, như vậy đỡ phải phiền phức, cứ cho hai người họ chôn ở chỗ đó luôn.
Có thêm hai người cũng thêm náo nhiệt, ta còn lo lắng sau này trăm năm nữa cứ tìm Sơn đại gia nói chuyện phím mãi thì chán, ông cũng biết mà, thằng Sơn pháo kia cả ngày buồn bực không nói nửa lời."
"Đại gia ông yên tâm, hai người này chắc chắn sẽ nói chuyện, chắc chắn sẽ náo nhiệt."
"Vậy con còn việc gì không, đã về một chuyến, dù sao cũng phải đi thăm ông bà nội ông bà ngoại một chút, à, còn phải đến nhà Chu Tiểu Vân xem sao."
"Đại gia, người ta gọi là Chu Vân Vân."
"Vụng vạ hồ đồ, vẫn là gọi Tiểu Vân quen miệng hơn."
"Vậy để con thương lượng với cô ấy một chút, bảo cô ấy đổi tên."
"Thôi đi, ông già này chỉ nói cho vui, thằng nhóc ngươi bắt bẻ ông già à."
"Không có đâu, đại gia ông có phúc khí lớn, ông đặt tên sẽ được hưởng phúc."
"Ối chao, buồn cười quá đi, chuyện ma quỷ này ở đâu ra vậy, ta phúc lớn thế nào ta còn không biết cơ đấy?"
Bên cạnh, người phụ nữ vẫn im lặng trang trí giấy, cũng cười.
Lý Tam Giang nói:
"Oanh Hầu, con nói đúng không, ha ha ha."
Người phụ nữ gật đầu, cười đến cả người cũng run rẩy.
"Đại gia, còn một chuyện, khi đào hai người ra, bên cạnh họ còn có ít vàng bạc tiền xu, con đã đổi hết thành tiền rồi."
Đàm Văn Bân mở ra một cái túi khác, bày ra một xấp một xấp tiền lớn.
Nhìn thấy nhiều tiền như vậy, tay đang cầm thuốc của Lý Tam Giang bắt đầu run lên.
"Úi chà chà... Nhiều như vậy à?"
"Đúng vậy."
Các công công tham tài, hơn nữa lúc chết vội vàng, chỉ kịp mang theo vàng bạc châu báu.
Đàm Văn Bân cùng Âm Manh định đến chỗ nàng từng bán sách, cũng là đến tiệm kia, đưa những vàng bạc này để đổi.
Ông chủ tiệm kia vẫn rất đáng tin cậy, kiểm hàng ra giá trả tiền, rất vui vẻ.
Xem ra, chắc hẳn đã bị Âm Manh hù dọa qua rồi.
Đàm Văn Bân hai tay đẩy về phía trước, đem số tiền này, đều đẩy về phía Lý Tam Giang.
"Ý gì đây, đưa hết cho ta à?"
"Vâng."
"Làm sao mà hay muốn người ta tiền, người ta đã giúp mình đã cứu mình, ta giúp người ta tu âm trạch là chuyện đương nhiên."
"Nhưng, tiền này cũng không có cách nào trả lại."
"Vậy con hãy quyên góp đi."
"Con cũng nghĩ thế, nhưng con dù sao vẫn phải đi học, cho nên số tiền này vẫn phải để ông giúp con chi tiêu, để xây cầu làm đường cho thôn, nhà nào có mẹ goá con côi khó khăn thì giúp đỡ chút, con cái đi học khó khăn cũng giúp đỡ chút."
Bạn cần đăng nhập để bình luận